Vương Mộc Quang cúi đầu ngồi đó, bàn tay to lớn che nửa gương mặt, cậu ta cắn chặt môi dưới, hai mắt nhắm nghiền đến nỗi có thể thấy rõ những giọt nước mắt lấp lánh quanh khóe mi.
Bạch Thủy Kim bị tiếng ồn lớn đánh thức, nhìn Vương Mộc Quang đang khóc ngồi ở cuối giường nhỏ, cậu hoàn toàn bối rối.
"Anh sao vậy?"
Khi cậu ngồi dậy khỏi chiếc giường nhỏ, chăn trượt khỏi người nên toàn thân Bạch Thủy Kim cũng lộ trên màn hình phát trực tiếp.
Trong xe riêng của Vương Mộc Quang còn có người khác! Không chỉ ở trong xe của Vương Mộc Quang, mà còn ngủ trong xe nữa!
Ngủ cũng không yên, còn làm nền cho phòng phát trực tiếp.
Trên màn hình livestream, Bạch Thủy Kim nghiêng người đối diện với ống kính, chỉ nhìn gương mặt nghiêng cũng có thể thấy được vẻ ngoài ưu tú của cậu, cung mày nổi bật, sống mũi cao thẳng, môi hồng mọng, đường nét cằm trơn tru rõ ràng, nhìn từ bên cạnh không có chỗ nào không hài hòa, kết hợp lại tạo nên một khuôn mặt xinh đẹp đáng yêu.
Thêm vào đó cậu vừa mới tỉnh giấc, mái tóc rối bù xù như tổ gà, khiến người ta sinh lòng yêu thương, trên người không có chút tính công kích nào, đồng thời cũng không có phòng bị.
Từ lúc ngồi dậy đến giờ chưa nhìn vào ống kính lấy một cái, rõ ràng là không biết lúc này đang phát trực tiếp.
Trông có vẻ không lớn tuổi lắm, ước chừng còn nhỏ hơn cả Vương Mộc Quang 22 tuổi một chút, đôi mắt đen như nho đen, tròn xoe sáng long lanh.
Cậu đột nhiên giật mình tỉnh giấc, hiển nhiên cũng bị dọa sợ, hai tay tự nhiên buông thõng bên hông nhưng nắm chặt thành quyền, như thể giây sau đã sẵn sàng đối phó mạnh mẽ với cuộc sống thay đổi trong chớp mắt.
Thiếu niên tuổi xuân xanh xuất hiện trên xe của ngôi sao nổi tiếng vào lúc nửa đêm, phòng phát trực tiếp lập tức nổ tung, mối quan hệ giữa hai người khiến người ta liên tưởng đủ điều.
Dù sao giới giải trí cũng là một cái nồi nhuộm lớn, những mối quan hệ lộn xộn nam nam nữ nữ, nam nam nam nam, nữ nữ nữ nữ đếm không xuể.
Vương Mộc Quang là một công tử sinh ra ngậm thìa vàng, bên cạnh chắc chắn không thiếu những cô ấm cậu chiêu vây quanh, sở dĩ chưa bị bóc phốt là vì chưa chụp được thôi, không ngờ bây giờ đối phương lại tự bóc.
"Đệt, người này là ai vậy? Tại sao lại ở trên xe của Vương Mộc Quang!"
"... Vậy nên cái mà tôi tưởng là gối tựa hóa ra lại là một người."
"Anh dâu à?"
"Vương Mộc Quang, cậu đẹp trai đến mức khiến tôi thấy ghê tởm, lúc phát trực tiếp phía sau còn giấu một người."
"Cũng quá táo bạo rồi, nửa đêm trên xe."
"Bảo cậu phát trực tiếp nửa đêm, được rồi nhé, anh dâu không giấu được."
"Trông giống sinh viên đại học."
"Diện mạo dễ thương quá, tôi thích nha."
"Vương Mộc Quang! Đồ khốn kiếp!"
"Sự nghiệp đang lên mà yêu đương cái gì, cút đi."
"Quả dưa này là phần thưởng xứng đáng cho việc tôi thức khuya xem trực tiếp."
Bạch Thủy Kim vừa mới xuất hiện được hai phút, từ khóa "anh dâu của Vương Mộc Quang" đã bị đẩy lên top tìm kiếm.
"Anh dâu vô tình lọt vào khung hình khi Vương Mộc Quang đang livestream."
"Bây giờ phòng livestream vẫn chưa đóng, mau đi xem đi, ha ha ha ha ha ha."
"Anh dâu đang ở trong xe của Vương Mộc Quang, tôi chỉ muốn xem Vương Mộc Quang sẽ phản ứng như thế nào."
"Vương Mộc Quang chỉ có khuôn mặt để diễn thôi, fan nữ đa phần chiếm nhiều nhất, bây giờ thì tốt rồi, có anh dâu ở đây, chờ thoát fan rồi quay lại đạp đổ."
"Thật sự rất ngông cuồng, phát trực tiếp trước ống kính như vậy, mà cậu ta lại dám để anh dâu của mình ngủ ở phía sau."
Sự huyên náo bên ngoài chẳng liên quan gì đến hai người, Bạch Thủy Kim và Vương Mộc Quang ngồi trong xe, hoàn toàn không biết gì về cuộc thảo luận sôi nổi về hai người trên mạng lúc này.
Bạch Thủy Kim thấy Vương Mộc Quang cúi đầu không nói gì một lúc: "Anh sao vậy?"
Cậu nhích mông, duỗi chân đá Vương Mộc Quang một cái.
Vương Mộc Quang quay đầu lại, mắt đẫm lệ: "Cậu đá mông tôi làm gì?"
Bạch Thủy Kim mặt vô tội: "Anh có mông à?"
Giây tiếp theo, tiếng xe bơm nước trong phòng livestream càng lớn hơn.
"..."
"Âm thanh này vừa khó hiểu, vừa kỳ quái… nhưng lại mang đến cảm giác gây nghiện."
"Rốt cuộc cậu ta phát ra âm thanh kiểu gì vậy trời."
"Không phải chứ, sao có mình tôi chú ý đến việc Vương Mộc Quang không có mông vậy?"
"Ha ha ha ha ha, đang khóc à? Sao lại khóc ra âm thanh kiểu đấy."
"Vậy Vương Mộc Quang không có mông là thật hả?"
"Một anh chàng đẹp trai thế mà lại không có mông..."
"Chồng... à không, chồng cũ à, anh y chang cái xe bơm nước khổng lồ luôn."
"Vương Mộc Quang, nếu anh thật sự yêu đương, tôi sẽ thoát fan!"
"Xin đừng yêu đương, anh dâu à, xin anh đừng yêu đương, tôi thật sự yêu chết khuôn mặt này của anh ấy, xin anh đấy."
"Này ý kiến cá nhân thôi, tiếng khóc của ảnh nghe y như xe bơm nước thật."
Sau khi nói một câu không có mông, Vương Mộc Quang càng khóc to hơn nữa, giống như chiếc xe này bên ngoài chỉ chiếc xe gia đình, bên trong là một chiếc xe bơm nước vậy.
Bạch Thủy Kim không ngờ Vương Mộc Quang lại đau lòng đến vậy, cậu vội vàng xin lỗi, cả người gấp đến độ gãi mông liên tục.
Cái đệt, vết muỗi đốt ngứa quá.
"Xin lỗi, xin lỗi, đừng khóc nữa mà, tôi không nói nữa."
Hiện tại, Vương Mộc Quang hoàn toàn không nghe lọt lỗ tai từ nào cả. Cuộc sống tốt đẹp của cậu ta đã được định sẵn từ khi chào đời, sinh ra trong một gia đình hào môn thế gia, có tiền xài tám kiếp cũng không hết, đi đâu cũng được người ta tung hô nịnh bợ. Cú sốc lớn duy nhất mà cậu ta từng trải qua là khi 10 tuổi, là bố mẹ qua đời trong một vụ tai nạn máy bay. Sau đó, cậu ta luôn được bảo vệ rất tốt.
Cậu ta biết mình đẹp trai nên ai ai cũng thích. Cậu ta cũng nghĩ rằng tất cả mọi người trên thế giới này đều thích mình, cho đến khi bước chân vào giới giải trí. Những lời chửi bới mà cậu ta phải chịu còn nhiều hơn cả 22 năm trước đó cộng lại. Đối mặt với những tiếng nói nghi ngờ không ngừng, Vương Mộc Quang bắt đầu hoài nghi bản thân.
Trước đây, cậu ta là sinh viên xuất sắc khoa Luật của một trường có danh tiếng. Từ nhỏ đã học nhảy cóc, được mọi người nâng niu cộng thêm sự ưu tú của bản thân, nên chưa bao giờ nghi ngờ về chính mình.
Nhưng bây giờ mọi thứ đã thay đổi. Từ khi phát hiện ra mông mình lép xẹp, cậu ta càng ngày càng mất tự tin.
Số lần bị tổn thương khi lên mạng xã hội ngày một nhiều hơn. Ban đầu, Bạch Thủy Kim tưởng nước mắt của cậu ta là do buồn ngủ, dù sao cũng đã hơn 12 giờ đêm mới phát trực tiếp, ngáp liên tục, nhưng hóa ra đối phương thực sự đang khóc.
Vương Mộc Quang khóc đến nỗi Bạch Thủy Kim hoàn toàn tỉnh ngủ, đầu óc ong ong.
"Sao lại khóc? Có chuyện gì sao?" Bạch Thủy Kim vỗ vai cậu ta.
Vương Mộc Quang như đang ở tận cùng của vực thẳm, không nhìn thấy chút ánh sáng nào: "Tôi bị cả thế giới ruồng bỏ rồi."
"Hả?"
"Đáng lẽ tôi phải biết từ sớm, hôm nay tôi ăn buffet ở khách sạn mà không tìm thấy mứt dâu tây yêu thích, ngay cả mứt dâu tây cũng bỏ rơi tôi."
Quả nhiên phản diện giảm trí thông minh đều kỳ quặc như vậy.
Bạch Thủy Kim thấy cậu ta khóc thật sự đau lòng, mặt cũng nhăn theo: "Đừng khóc nữa, thực sự không ổn thì anh há miệng ra, tôi bóp một chút vào miệng anh nhé?"
Nói xong, cậu quay đầu lấy chiếc túi đeo vai màu trắng của Vương Mộc Quang, lôi ra vài hộp mứt dâu tây nhỏ.
"Ha ha ha ha ha cười ẻ, hai người này đang diễn tiểu phẩm à."
"Cứu mạng, hai người này thật sự quá hợp nhau."
"Thảo nào không ăn được, hóa ra đều ở trong tay thằng nhóc này."
"Không biết thế giới có bỏ rơi anh không, nhưng chắc chắn mứt dâu tây thì không."
"Vương Mộc Quang có tư cách gì mà nói bị thế giới ruồng bỏ chứ, người khổ hơn anh không biết có bao nhiêu."
"Đừng mắng nữa, chồng tôi chỉ là một chiếc xe bơm nước mà thôi."
Vương Mộc Quang nhìn những hộp mứt dâu tây trong tay Bạch Thủy Kim.
Bạch Thủy Kim xé một hộp ra: "Đừng khóc nữa, mứt dâu tây không bỏ rơi anh đâu."
Đưa hộp mứt đã mở cho cậu ta: "Ăn đi, từ từ thôi đừng để dây lên quần áo, áo trắng khó giặt lắm."
"Được." Vương Mộc Quang nấc nghẹn, giọng như động cơ xe máy, cả người run rẩy kinh khủng.
Tuy không xuất hiện trong khung hình, nhưng nhìn bóng mờ của họ là có thể thấy được dáng vẻ đang đổ mứt dâu tây vào trong miệng.
Ăn xong mứt dâu, tâm trạng của Vương Mộc Quang đã khá hơn một chút. Cậu ta quay đầu nhìn cửa sổ phía sau, bên ngoài là màn đêm đen kịt của rừng núi.
Khán giả trong phòng phát trực tiếp cũng có thể nhìn thấy cậu ta qua cửa sổ xe.
"Chồng ơi đừng khóc nữa, khóc đến nỗi da đầu em cũng nổ tung rồi."
"Chưa bao giờ thấy Vương Mộc Quang khóc, nhưng khi cậu ấy khóc thật sự khó mà thương cảm cho được, xe bơm nước không thể khơi gợi bất kỳ lòng trắc ẩn nào trong tôi."
"Đáng ghét, anh dâu còn khá chu đáo."
"Vậy nên khóc thật sự giống như máy bơm nước."
"Ai hiểu được chứ, nghe tiếng khóc của cậu ấy, tôi cười đến toát mồ hôi trong chăn luôn nè."
"Tục tưng đừng khóc nữa mò, hãy nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ đi."
"Ngắm phong cảnh sẽ khiến tâm trạng tốt hơn đấy."
Lúc này, người ngồi trên chiếc giường nhỏ lên tiếng: "Vương Mộc Quang."
Vương Mộc Quang không di chuyển tầm mắt.
"Sao thế?"
"Xin anh đừng dựa vào cửa sổ xe để ngắm mình khóc nữa."
"..."
"Anh giai này được quá."
"Vương Mộc Quang à, anh cũng tự luyến quá đấy."
"Ha ha ha, tôi tự hỏi liệu anh ấy có đang tự ngắm mình không."
"Anh dâu này thật sự hiểu cậu ta quá, xem ra là thật sự đang yêu rồi."
Vương Mộc Quang ngượng ngùng gãi gãi mặt, gãi gãi rồi đột nhiên nhớ ra hình như có chuyện gì đó quên mất, nhưng vừa nãy khóc lóc thảm thiết đến thiếu oxy não, nhất thời không nhớ ra được.
Cậu ta quay đầu nhìn Bạch Thủy Kim đang định ăn mứt dâu tây: "Đừng ăn nữa, hình như tôi quên mất chuyện gì đó rồi."
Bạch Thủy Kim liếm một cái vào miếng nhựa vừa bóc ra: "Quên rồi thì cứ nghĩ đi."
"Mấy ngày nay cậu không phải là trợ lý của tôi sao? Cậu giúp tôi nghĩ đi."
"Làm sao tôi giúp anh nghĩ được, tôi đâu phải giun đũa trong bụng anh đâu."
Nói xong cả hai cùng khựng lại. Vừa nãy cậu đang ngủ, Vương Mộc Quang đang khóc, hai việc này diễn ra song song, vậy trước đó bọn họ đang làm gì?
Hai người nhìn nhau chằm chằm, cùng lúc mở to mắt.
Phát trực tiếp!
Phòng phát trực tiếp:
"Có vẻ chúng ta bị phát hiện rồi."
"Phát hiện? Không phải hai người này đột nhiên nhớ ra chúng ta à?"
"Cuối cùng cũng đến rồi, màn kịch chính đây rồi."
"Mọi người tránh ra, tôi muốn xem Vương Mộc Quang sẽ nói thế nào."
"Vừa nãy Vương Mộc Quang không phải nói cậu ấy là trợ lý sao, tôi đoán sẽ phản hồi như vậy."
"Trợ lý? Trợ lý ngủ trên xe nhà di động á? Tôi không tin."
"Chính là anh dâu!"
Nhìn vẻ mặt sốc đến bay màu của Vương Mộc Quang, Bạch Thủy Kim biết chắc đối phương vẫn chưa tắt livestream.
Cậu cứng đờ quay đầu lại, một chiếc điện thoại được đặt trên bàn chiếu thẳng vào mặt cậu, hình ảnh cậu ngồi trên chiếc giường nhỏ, từng cử động đều hiện rõ trên màn hình.
Không xong rồi, phát trực tiếp cảnh thức dậy luôn.
Vậy cũng không sao, thực ra so với chuyện này thì cậu còn lo lắng cho Vương Mộc Quang hơn.
Dù sao đối phương bây giờ cũng khá mong manh.
Vương Mộc Quang thậm chí không dám nhìn điện thoại, cậu ta run rẩy hỏi: "Phòng phát trực tiếp đã tắt chưa?"
Cậu ta mơ hồ nhớ lại, để không khóc trước mặt người hâm mộ, cậu ta đã luống cuống chạy khỏi ống kính, trước khi rời đi vì không tìm thấy nút tắt nên đã không quản nữa, nhưng trong lòng vẫn còn chút may mắn.
Điện thoại của cậu ta năm nay đã hai tuổi rồi, hẳn là đã học được cách tự tắt phòng phát trực tiếp.
Vương Mộc Quang đầy hi vọng nhìn Bạch Thủy Kim.
Bạch Thủy Kim lại liếc nhìn điện thoại: "Không có nha má."
"..."
Aaaaaaaaaaaaaa.
Chỉ thấy Vương Mộc Quang vừa ăn xong mứt dâu tây, trực tiếp từ trạng thái tan nát cõi lòng chuyển sang vỡ gan nát mật.
Bạch Thủy Kim thấy cậu ta như sắp lìa đời trong giây lát, vội vàng an ủi: "Không sao không sao! Người hâm mộ chỉ biết anh khóc giống xe bơm nước với không có mông thôi à."
Người hâm mộ trong phòng phát trực tiếp:
"..."
"Tuy chúng ta không phải là người tốt gì cho cam, nhưng mà anh dâu à, cậu cũng đâu có buông tha cho anh ấy."
"Khóc như xe bơm nước, còn không có mông, ha ha ha ha ha ha ha ha."
"Anh đẹp trai không có mông, bây giờ tôi phải đi xem mông của cậu ấy mới được, xem thử rốt cuộc có hay không nào."
Các từ khóa như "mông của Vương Mộc Quang" và "Vương Mộc Quang là một chiếc xe bơm nước" nối tiếp ngay sau "anh dâu" và chiếm lĩnh bảng xếp hạng tìm kiếm.
Trong chốc lát, trên mạng bỗng nổi lên đủ loại ảnh "thưởng thức" mông của Vương Mộc Quang.
Vương Mộc Quang từ nhỏ đã hoạt bát vui vẻ, nào ngờ sống hơn hai mươi năm lại đón nhận cảnh tự kỷ như này.
Cậu ta ngồi ở đó, trông như sắp vỡ vụn ra vậy: "Tôi không muốn sống nữa."
Chẳng có kẻ tự luyến nào muốn lộ chuyện mình không có mông cả.
Bạch Thủy Kim cầm chiếc chăn nhỏ đi qua, Vương Mộc Quang ngẩng mắt lên, không ngờ vào lúc này đối phương vẫn cố gắng an ủi cậu ta.
"Không cần đâu, cậu đắp đi."
"Anh không phải muốn chết sao, tôi đắp vải trắng cho anh đấy."
"..."
Vương Mộc Quang hoàn toàn tự kỷ, đắp chăn ngồi co ro thành một đống to ở đó, chỉ thấy ngọn núi trắng không nhúc nhích, cậu ta đã chẳng còn lưu luyến gì với thế giới này nữa, cũng chẳng muốn nói chuyện nữa.
Cái gì mà dân mạng, cái gì mà độ hảo cảm, tất cả đều gặp ma đi.
Tính khí thiếu gia nổi lên, chẳng muốn để ý đến ai nữa.
Trong phòng phát sóng trực tiếp, vẫn còn có cộng đồng mạng đang chờ đợi, Bạch Thủy Kim thấy cậu ta không nhúc nhích cũng chẳng có ý định làm việc. Cảm thấy để mặc cộng đồng mạng như vậy thì bất lịch sự quá, cậu bèn tiến đến gần máy quay định nói lời xin lỗi rồi tắt phát sóng.
"Xin lỗi mọi người, chú nhỏ... à không, ngài Vương Mộc Quang hiện đang rất đau lòng, không thể tiếp tục phát sóng trực tiếp nữa, nên chúng tôi phải tắt máy rồi."
Một khuôn mặt trắng trẻo mang vẻ thiếu niên đột nhiên tiến sát vào máy quay, vẻ đẹp trai mang đến cảm giác khiến người ta lập tức vui vẻ hớn hở.
"Đừng tắt, đừng tắt."
"Phát sóng thêm một lúc nữa đi! Đừng tắt."
"Nếu tắt tôi sẽ lên tận Weibo chửi đấy, không được tắt."
"Đừng mà, muốn xem thêm một lúc nữa."
Bạch Thủy Kim nhìn những bình luận đột nhiên tuôn ra như thác lũ trên trời, nghiêm túc đọc từng dòng một, rồi đọc to lên.
"Đừng tắt..."
Cậu quay đầu nhìn về phía Vương Mộc Quang: "Nhưng chủ kênh giận rồi."
"Không sao, xem cậu là được!"
"Có người yêu chưa vậy? Anh trai ơi."
"Đẹp trai dễ thương quá."
"Anh trai hẹn hò với em đi, em học đại học chuyên ngành làm vợ đấy."
"Lầu trên chắc mới vào phải không, đây là anh dâu mà."
"Bây giờ nhân vật chính đã phát hiện ra chúng ta rồi, cậu cứ nói thẳng đi, rốt cuộc cậu có phải là anh dâu của Vương Mộc Quang không."
"Chính là anh dâu đấy, ở chung một chiếc xe nhà luôn mà."
Bạch Thủy Kim nhìn những bình luận: "Anh dâu ư?"
Nói về mối quan hệ giữa cậu với Vương Mộc Quang sao? Thấy dân mạng cứ liên tục nhắc đến, còn bảo cậu phản hồi, Bạch Thủy Kim bèn gật đầu một cách đàng hoàng: "Đúng vậy, tôi là anh dâu."
Phòng phát sóng trực tiếp hoàn toàn sôi sục.
"Đệt!!!!!! Tôi nói gì! Bọn họ đúng là đang hẹn hò mà."
"Anh dâu tự bóc mẽ rồi! Vương Mộc Quang, đây là phúc báo của cậu khi hẹn hò lúc sự nghiệp đang lên đấy!"
"Hu hu hu hu hu thật sự đang hẹn hò rồi."
"Trong lòng tôi vẫn còn chút hi vọng mong manh, kết quả... từ nay khóa chặt trái tim lại."
"Vương Mộc Quang, nếu cậu là đàn ông thì hãy ra đây nói một câu đi! Trốn ở ngoài máy quay thì tính là đàn ông gì chứ!"
"Anh dâu đẹp trai thế này, vừa ngầu vừa dễ thương, khó trách Vương Mộc Quang lại hẹn hò với cậu ấy."
"Cậu ấy đúng là kiểu người tôi thích luôn, cảm giác vừa tinh nghịch vừa biết nói chuyện."
"Lâu trên đủ rồi đấy, tôi không đến đây để đẩy thuyền đâu, tôi chỉ là một cô gái mộng mơ muốn phá vỡ ranh giới với Vương Mộc Quang thôi."
Hẹn hò?
Hẹn hò cái gì cơ? Cậu và Vương Mộc Quang á?
Bạch Thủy Kim giật mình, chẳng lẽ cư dân mạng hiểu lầm mối quan hệ giữa cậu và Vương Mộc Quang à.
"Không phải là cái anh dâu kiểu đó đâu." Bạch Thủy Kim vội vàng xua tay, cố gắng chứng minh sự trong sạch giữa hai người: "Không phải là cái anh dâu mà các bạn nghĩ tới đâu, tôi là thật sự là anh dâu Vương Mộc Quang mà."
Không ngờ trí tưởng tượng của dân mạng lại phong phú đến thế, cái gì cũng có thể liên tưởng được, nếu mối quan hệ này mà truyền ra ngoài, chẳng phải sẽ trở thành một sự hiểu lầm sao.
Huống chi Vương Mộc Quang là kẻ tự luyến như vậy làm sao có thể hẹn hò được chứ, cậu ta yêu bản thân mình nhất, không thể hẹn hò được đâu.
Bạch Thủy Kim nghiêm túc giải thích, nhìn vào máy quay điện thoại: "Tôi không hẹn hò với Vương Mộc Quang, tôi đã kết hôn rồi, tôi kết hôn với anh trai của Vương Mộc Quang, tôi là anh dâu của cậu ấy."
Giải thích xong một lượt, cậu sợ dân mạng không tin nên liền vội vàng gọi cho Vương Mộc Quang.
"Chú nhỏ! Chú nhỏ đừng buồn nữa, chú mau ra đây nói vài câu đi."
Dưới lớp chăn, Vương Mộc Quang nước mắt lưng tròng: "Nói cái gì? Bây giờ thì tốt rồi, cả thế giới đều biết tôi không có mông, tôi thà chết còn hơn."
"Vậy à..." Bạch Thủy Kim im lặng vài giây: "Nhưng mà dân mạng hiểu lầm tôi đang hẹn hò với cậu đấy."
"Cái gì?!"
Trong tích tắc, Vương Mộc Quang gần như lao đến trước ống kính với tốc độ ánh sáng.
Nếu để hiểu lầm này lọt đến tai của anh trai cậu ta, chắc chắn sẽ đánh chết cậu ta mất. Mặc dù vừa rồi cậu ta cứ luôn miệng nói muốn chết, nhưng cậu ta không muốn chết thật đâu.
Vương Mộc Quang đỏ hoe mắt, vẻ kiêu ngạo của kẻ tự luyến lại một lần nữa quay về trên người cậu ta. Đối diện với ống kính, cậu ta vô thức thể hiện trạng thái tốt nhất của mình, nhưng đối mặt với tin đồn vô lý như vậy, lúc này cậu ta có chút không kìm nén được: "Các người đừng có quá đáng như thế, làm sao tôi có thể hẹn hò được chứ, cậu ấy là vợ của anh trai tôi, các người đừng có mà hãm hại tôi!"
Vẻ mặt lo lắng của cậu ta không giống như giả vờ, DNA chuyên ngành đại học bộc phát mạnh mẽ, cậu ta tung chiêu mà mình đã học được ở trường Luật: "Ai mà còn đồn bậy đồn bạ nữa là tôi sẽ kêu luật sư viết đơn kiện mấy người."
"?"
"Vậy là anh dâu thật hả? Không phải đang hẹn hò, mà là anh dâu ruột của anh ta?"
"Đệt, chẳng lẽ chúng ta đã nghĩ sai?"
"Anh dâu thật luôn, ha ha ha ha ha ha, càng ngày càng bá đạo."
"Buổi phát sóng trực tiếp này nhất định phải có bản phát lại, đủ cho tôi cười cả năm rồi."
"Hu hu hu chồng yêu, em biết anh không hẹn hò mà, yêu anh muah muah."
"Giải thích qua loa như vậy mà các bạn tin thật à, lỡ như Vương Mộc Quang đang diễn thì sao?"
"Đệt mợ, lầu trên chưa từng xem Vương Mộc Quang diễn phải không, cậu ta mà diễn được cái đó à?"
Vương Mộc Quang đang xem bình luận:...
"Vương Mộc Quang có tiếng khóc như xe bơm nước, có cái mông phẳng như màn hình TV, nhưng chỉ thiếu mỗi diễn xuất thôi."
Vương Mộc Quang:...
Đủ rồi!
"Hồi nãy, cậu trợ lý nhỏ kia hình như có gọi Vương Mộc Quang là chú nhỏ, cái lúc mà mới phát hiện đang phát sóng trực tiếp í."
"Anh dâu thật rồi, anh trai của Vương Mộc Quang có đồ ăn ngon quá nhỉ."
"Chàng vợ này rất hợp ý tôi."
"Vương Mộc Quang, bảo anh trai cậu ly hôn đi, để tôi kết hôn với cậu ấy."
Bạch Thủy Kim ở bên cạnh thò đầu ra: "Chúng tôi thật sự không có hẹn hò đâu, giữa chúng tôi chỉ có mối quan hệ thuần khiết giữa em chồng và anh dâu thôi, bản thân Vương Mộc Quang vẫn còn độc thân, điều này tôi có thể chứng minh."
"Chồng yêu vẫn còn độc thân, em yên tâm rồi."
"Đang trong giai đoạn sự nghiệp đi lên, không hẹn hò là tốt rồi."
"Anh dâu ơi, chồng em thích kiểu người như thế nào vậy?"
"Cậu tên gì? Năm nay bao nhiêu tuổi, có hứng thú có con gái không?"
"Cậu trai ơi, cậu có thiếu bạn trai không?"
"Bé yêu ơi, chồng em tối nay về nhà không?"
Bạch Thủy Kim đọc từng dòng một: "Vương Mộc Quang thích kiểu người như thế nào à?"
Chuyện này thì cậu không biết, bèn đưa tay chỉ chỉ vào đối phương: "Hỏi anh thích kiểu người như thế nào kìa."
Người đại diện đang đứng canh ở cửa xe nhà di động, định lao lên một bước để bỏ qua câu hỏi này.
Thực ra, ngay từ đầu anh ta đã định xông vào kết thúc buổi livestream, kết quả là các từ khóa liên quan đến Vương Mộc Quang leo thẳng top tìm kiếm, các lãnh đạo cấp cao của công ty bắt đầu ném bom vào điện thoại của anh ta, vì thế mới trì hoãn thời gian. Đến khi giải quyết xong mấy cuộc điện thoại, lúc đó anh ta mới tính kết thúc tình cảnh thảm hại này, nhưng chưa đầy hai phút sau tình hình đã được đảo ngược.
Mở top tìm kiếm nóng ra, kiểm tra các từ khóa:
[Anh dâu là anh dâu thật, không phải là anh dâu “kiểu” đó.]
[Anh dâu của Vương Mộc Quang.]
[Anh dâu siêu tuyệt vời của Vương Mộc Quang.]
Người đại diện:...
Chuyện gì thế này.
Câu hỏi bất ngờ được đặt ra lại vô cùng hóc búa. Với tính cách của Vương Mộc Quang, một câu trả lời làm hài lòng tất cả là điều bất khả thi. Cậu ta vốn tùy hứng, lại hay trả lời rất chi tiết, càng khiến người hâm mộ thêm vài phần tổn thương. Chính vì vậy, những câu hỏi đại loại như thế này trước đây đều bị ekip gạt bỏ trong các buổi phỏng vấn. Nào ngờ, lần này nó lại xuất hiện trong buổi phát sóng trực tiếp.
Người đại diện muốn xông vào, kết quả phát hiện cửa xe không mở được, bên trong đã khóa lại.
Người đại diện:...
Vương Mộc Quang, cậu đúng là cái xe bơm nước to đùng mà.
"Thích kiểu người như thế nào à?" Vương Mộc Quang trước đây chưa bao giờ trả lời câu hỏi này, bây giờ lại thật sự suy nghĩ nghiêm túc, cậu ta đưa tay che cằm: "Thích kiểu người như thế nào nhỉ."
Dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp mong đợi, người đại diện bên ngoài xe căng thẳng, còn có Bạch Thủy Kim ở bên cạnh đang mở không ra nắp hũ mứt dâu tây.
Sau khi trầm tư vài giây, cậu ta đưa ra câu trả lời: "Tôi thích kiểu người cao ấy, từ một mét tám trở lên."
Bạch Thủy Kim đang cầm hũ mứt dâu tây run tay: "Cao thế ạ."
Vương Mộc Quang tiếp tục: "Tóc hơi dài một chút là được, đến cổ, tốt nhất là có tầng lớp một chút, rồi mắt cũng phải là mắt phượng, môi không được quá dày, mỏng một chút, nhưng không được quá mỏng, cung môi rõ ràng một chút, sống mũi phải cao, dung mạo phải nổi bật có đặc trưng, đúng rồi, mặc đồ cũng phải có gu nữa."
"Tốt nhất là ở khóe miệng còn có một nốt ruồi."
Mọi người càng nghe càng thấy không đúng.
Nốt ruồi ở khóe miệng, Bạch Thủy Kim và dân mạng nhìn về phía Vương Mộc Quang, ở khóe miệng cậu ta quả thật có một nốt ruồi nhỏ.
Anh giai à, hóa ra anh đang nói về chính mình à.
Bạch Thủy Kim:...
Dân mạng:...
Người đại diện:...
Đúng là kẻ tự luyến.
"Xin lỗi các cô gái mộng mơ về Vương Mộc Quang, các bạn là nhóm người khó sụp hố nhất trên thế giới này."
"Kẻ tự luyến có thể hẹn hò sao? Kẻ tự luyến chỉ thích chính mình thôi."
"Hiểu rồi, Vương Mộc Quang là Thủy Tiên*."
*Hoa Thủy Tiên hay còn gọi là hoa Narcissus - Theo thần thoại Hy Lạp, chàng Narcissus yêu chính mình khi nhìn thấy hình ảnh của mình phản chiếu dưới nước, và sau đó biến thành loài hoa mọc một mình bên dòng suối.
"Đã xác nhận, cậu ta không hề có bất kỳ quan hệ nào với chàng trai xinh đẹp này, Vương Mộc Quang không có ý đồ xấu với bất kỳ ai."
"... Fan nữ một thời gian không biết nên vui hay buồn nữa."
"Vương Mộc Quang, anh tuyệt cà là vời."
"Tuy rất tự luyến, nhưng thật đáng yêu."
"Vương Mộc Quang, anh muốn chọc cười chết tôi à."
Bạch Thủy Kim thấy dân mạng cuối cùng cũng tin tưởng vào mối quan hệ trong sạch giữa hai người, mới dám thở phào nhẹ nhõm.
"Mối quan hệ giữa chúng tôi từ nước trong vắt đã trở thành nước đun sôi để nguội rồi, chú nhỏ ạ."
Bạch Thủy Kim nhìn màn hình điện thoại, bây giờ cũng không còn sớm nữa, nên đi nghỉ ngơi rồi, dân mạng cũng vậy.
"Mọi người, chúng tôi sẽ trả lời thêm vài câu hỏi nữa rồi tắt phát sóng nhé, các bạn cũng nên đi ngủ sớm đi."
"Được được được, cục cưng."
"Đẹp trai quá, nói chuyện thêm một lúc nữa đi."
"Xin hỏi ngài có thể kết hôn với tôi vài ngày được không?"
"Nhà tôi ở Nam Thành, bốn mùa như xuân, cậu ở đây chắc chắn sẽ chơi rất vui, tiện thể có muốn hẹn hò với tôi không?"
"Không biết anh giai có thích săn Hồng Hài Nhi không, em là sinh viên đại học đây."
"Anh ơi lấy em đi."
Bạch Thủy Kim sững người: "Lấy em sao?"
Dân mạng thấy Bạch Thủy Kim trả lời câu hỏi của mình, vội vàng gõ phím: "Ừm ừm ừm ừm, lấy em đi anh ơi!"
Bạch Thủy Kim nhìn địa chỉ IP của cô ấy, còn xa hơn vị trí hiện tại của bọn họ một chút…. Thật ra là nhiều chút.
Vương Mộc Quang nhìn mà nuốt nước bọt ừng ực, chẳng lẽ Bạch Thủy Kim thật sự động lòng rồi?
"Tôi không thể lấy em được đâu." Bạch Thủy Kim lẩm bẩm: "Chồng yêu của tôi không cho tôi lấy chồng xa."