Khi đám người kia ập vào, Bạch Thủy Kim theo bản năng che chắn cho Vương Hoàn Tu phía sau lưng mình. Cậu đã nói rồi, bọn họ là mối quan hệ lưỡng tình tương duyệt, trong lúc nguy cấp, cậu nhất định sẽ đứng ra bảo vệ.
Huống hồ chồng yêu của cậu là người có danh có phận, làm sao có thể để người khác nhìn thấy bộ dạng mặc đồng phục học sinh chứ.
Bạch Thủy Kim áp lưng vào Vương Hoàn Tu, che chắn hắn kín mít phía sau.
"Đừng lo, chồng yêu, có em đây mà."
Vương Hoàn Tu liếc nhìn chiều cao 1m76 của cậu, lần đầu tiên trong mắt hắn hiện lên bốn chữ "sống không bằng chết".
Bạch Thủy Kim cao 1m76 che chắn Vương Hoàn Tu cao 1m88 một cách không chê vào đâu được.
Có thể thấy cách mạng vẫn chưa thành công, đối phương vẫn đang nỗ lực, nhưng căn nhà đã bị đánh thủng như cái rây rồi.
Che hay không che cũng chẳng có gì khác biệt mấy.
Phòng ngủ chính không bật đèn, chỉ có phòng để quần áo mở một ngọn đèn nhỏ màu vàng nhạt. Vương Bình Thiên dẫn người ào ào xông vào, chỉ thấy sau khi gã ta hét lên " tên gian phu", Bạch Thủy Kim phản xạ có điều kiện phản bác lại, ra sức bảo vệ người phía sau mình mặc dù không thể che chắn hoàn toàn.
Trọng tâm chú ý của gã đều đặt lên người Bạch Thủy Kim, quả nhiên là một tên vô dụng ham mê sắc đẹp nam nhân, thế này chẳng phải đã sa ngã rồi sao.
Đại cục đã định, hôm nay Vương Hoàn Tu nhất định phải đội cái mũ xanh* rồi, dù Chúa Jesus có đến cũng không cứu được, gã ta nói đấy.
(*) Ý chỉ bị cắm sừng
"Các ngươi lại dám ở nhà cũ! Ở nhà ông nội! Làm chuyện bẩn thỉu như này! Các ngươi không cảm thấy xấu hổ sao?! Các ngươi không có liêm sỉ à?!"
Vương Bình Thiên bước lên phía trước, bây giờ Vương Hoàn Tu đã đi vệ sinh rồi, đợi đối phương ra ngoài, gã ta sẽ cho một bất ngờ lớn.
Gã vươn tay định kéo Bạch Thủy Kim ra, Bạch Thủy Kim ra sức né tránh, tự mình thoát ra.
Bạch Thủy Kim: Không đúng!
Người phía sau Bạch Thủy Kim chỉ trong vòng hai giây sau khi bọn họ xông vào đã quay lưng lại, mặc một bộ đồng phục học sinh, quả không hổ danh là người mẫu nam chuyên nghiệp, còn biết làm chút trò cosplay để câu người ta mắc câu.
Vương Bình Thiên nắm lấy cánh tay người đó, nói năng hùng hồn: "Tôi muốn nhìn thử con hồ ly tinh này trông ra sao!"
Thành bại trong một lần này, trên mặt gã ta tràn đầy vẻ kiêu ngạo và niềm vui sướng sắp đạt được mục đích.
Dùng sức kéo người ta quay lại, kết quả lại đối diện với khuôn mặt của Vương Hoàn Tu.
Vương Bình Thiên: ……
Mọi người: ……
Vương Bình Thiên nhìn Vương Hoàn Tu, có chút không nói nên lời, tay giơ lên rồi lại hạ xuống: "Anh... không phải, ừm......"
Cả căn phòng im lặng, thời khắc này dường như đông cứng lại, không một ai lên tiếng.
Sắc mặt Vương Hoàn Tu khó coi, như thể giây sau sẽ bóp chết Vương Bình Thiên vậy.
Vương Bình Thiên đờ người ra.
Người trong phòng hóa ra không phải Bạch Thủy Kim và người mẫu nam, mà là Vương Hoàn Tu, vậy người mẫu nam mà gã ta đặc biệt dẫn về đâu rồi!
Tay đối phương vẫn đang trên cánh tay, Vương Hoàn Tu lạnh lùng nhìn gã ta, trong mắt mang theo ánh lạnh lẽo của lưỡi dao, từng chữ từng chữ: "Bỏ. Tay. Ra."
Âm trầm đến mức, khiến Vương Bình Thiên nghĩ mình chôn ở đâu cũng đã có sẵn rồi, không chỉ Vương Bình Thiên, mà tất cả những người trong căn phòng này đều đừng hòng bước ra khỏi đây, trừ phi móc mắt, khâu miệng lại.
Vương Bình Thiên trợn mắt há mồm, sợ đến quên cả cử động.
Bạch Thủy Kim nhanh chóng tiến lên, vỗ mạnh một cái gạt tay gã ta ra: "Buông ra, chồng yêu của tôi phải giữ trinh tiết cho tôi."
Vương Hoàn Tu:......
Người đàn ông nhìn Bạch Thủy Kim đang nhảy nhót trước mặt mình, thâm trầm mà nhắm mắt lại.
Đáy mắt mang theo sự hối hận sâu sắc, hối hận vì mình vừa rồi bị mỡ lợn che mắt, nhìn vào mắt đối phương mà chẳng nhớ được gì, đến khi phản ứng lại thì quần áo đã thay xong rồi, cảm giác xấu hổ đến muộn như những nhát dao chém chậm, từng nhát từng nhát đâm mạnh vào tim hắn.
Vương Hoàn Tu sống đến ngần này tuổi, chưa bao giờ cảm thấy mất mặt như hôm nay, nếu bây giờ có một khe nứt trên mặt đất, vị bá tổng này chắc chắn sẽ không do dự mà chui xuống.
Vương Bình Thiên lùi lại mấy bước, không... không thể nào.
Sao lại khác với tưởng tượng của gã ta chứ, gã ta quay đầu nhìn vợ chồng Vương Vọng, cả nhà nhìn nhau ngơ ngác, ai cũng không biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
Rốt cuộc là sai ở bước nào.
Ông Vương một căn một cốt, nghe thằng cháu nhỏ nói Bạch Thủy Kim và một người đàn ông lạ vào phòng, kết quả trong phòng ngoài Bạch Thủy Kim và Vương Hoàn Tu ra không còn ai khác, nghi hoặc hỏi: "Bình Thiên, người đàn ông lạ mà con nói đâu rồi?"
Vương Bình Thiên hận không thể chỉ cho ông Vương xem rõ Vương Hoàn Tu đang mặc đồng phục học sinh kia.
Thế này vẫn chưa đủ lạ sao?
Bình thường nói chuyện âm dương quái khí, vẻ mặt không chút biểu cảm, bây giờ lại mặc đồng phục học sinh vào phòng cosplay.
Bề ngoài ra vẻ nghiêm chỉnh, sau lưng lại không đứng đắn như vậy.
Gã ta suýt chút nữa không nhận ra đối phương nữa.
Vương Bình Thiên cứng đầu bịa đặt: "Ông nội, cháu nhìn nhầm rồi, có lẽ do cháu lâu quá không gặp anh Hoàn Tu nên không nhận ra bóng lưng của anh ấy."
Ngay cả kẻ ngốc cũng có thể nghe ra sơ hở trong đó, huống chi tất cả mọi người có mặt ở đây đều là lão làng xảo quyệt, kỹ năng diễn xuất vụng về và lời biện bạch nhợt nhạt của Vương Bình Thiên, giống như một tên hề nhảy nhót biểu diễn cho bọn họ xem vài màn vậy.
Ngay cả Vương Mộc Quang vốn chỉ quan tâm đến bản thân cũng biết Vương Bình Thiên đang nói dối.
Nhưng ông Vương thiên vị, dù nhìn ra được cũng chẳng nói gì, mà chỉ nhắm một mắt mở một mắt.
Vương Bình Thiên vẫn còn trong tầm mắt của Vương Hoàn Tu, bây giờ gã ta sợ đến mức không nhấc nổi bước chân, Vương Hoàn Tu đứng đó như Diêm Vương vậy.
Người đàn ông cao cao tại thượng nhìn xuống gã ta.
"Ngu xuẩn."
Vương Bình Thiên trong lòng giật thót, muốn phản bác nhưng không dám nói gì, dù có ông nội và bố mẹ chống lưng, gã ta cũng không dám thực sự làm càn trước mặt Vương Hoàn Tu, nếu gã ta có gan đó thì ban đầu đã không đi đối phó Bạch Thủy Kim, mà trực tiếp đối phó Vương Hoàn Tu rồi.
Ai ngờ bây giờ lại trộm gà không được còn mất nắm gạo, gã ta biết ông nội chắc chắn đã nhìn ra rồi, tuy bây giờ không nói gì, nhưng trong lòng chắc chắn sẽ thất vọng.
Hiện tại chỗ dựa lớn nhất của gã ta chính là ông nội, điểm ấn tượng bị trừ đi nhiều khiến gã ta vô cùng hối hận, kế hoạch ban đầu vốn là làm nhục Vương Hoàn Tu, để loại bỏ Bạch Thủy Kim xóa bỏ nút thắt trong lòng ông nội, kết quả cả hai đầu đều không được gì.
Gã ta cố gắng hòa hoãn bầu không khí: "Anh Hoàn Tu."
"Còn không mau cút đi."
Vương Vọng thấy con trai bị quở trách như vậy, trong lòng nảy sinh bất mãn: "Vương Hoàn Tu, anh nói chuyện như vậy nghe rất khó chịu đấy."
Đừng tưởng quản lý công ty là có thể lộng hành vô pháp vô thiên trong nhà.
Vương Hoàn Tu không kiên nhẫn: "Không cút thì nhảy, bên kia có cửa sổ kìa."
Vương Vọng cũng bị dọa cho một phen run rẩy, ban đầu vợ chú ta bảo chú ta đừng xúc động, bây giờ trực tiếp trốn về phía sau vợ.
"......"
Giết đến điên rồi.
Ông Vương biết rõ gia đình Vương Vọng đã làm sai, mặc dù ông ta rất thiên vị nhưng trong tình huống vu khống rõ ràng như này, ông ta cũng không thể nói gì để bênh vực họ được, nhất là khi Vương Mộc Quang vẫn còn ở đó.
Với gia đình người con trai cả, ông ta chỉ căng thẳng với Vương Hoàn Tu mà thôi. Còn Mộc Quang và Trân Châu tuy không gặp mặt nhiều nhưng vẫn khá hòa thuận.
Ông Vương làm hòa giải: "Đi thôi, ở đây không có gì đáng xem cả, tối om om mà cũng chẳng biết bật đèn lên."
Ánh mắt ông dừng lại trên người Vương Hoàn Tu: "Còn cậu nữa, mau thay quần áo đi, trông chẳng ra hệ thống gì."
Lúc này, lớp mỡ heo bao phủ trái tim Vương Hoàn Tu lên tiếng: "Trông như dáng vẻ mà cháu thích đấy."
"..."
Bạch Thủy Kim nhìn thấy vẻ mặt khó tả của họ khi thấy Vương Hoàn Tu mặc đồng phục, liền quay lại ôm lấy chàng hồ ly tinh của mình: "Chồng yêu à, anh đừng nghe bọn họ nói. Bọn họ chưa từng được nếm thứ ngon như thế này đâu. Em ăn cám, em siêu thích luôn đó."
Hàm Vương Hoàn Tu siết chặt, có vẻ như đang quyết tâm chết một phen.
Sau khi ông nội dẫn mọi người rời đi, Vương Mộc Quang không rút lui khỏi phòng.
Mà cậu ta nhìn chằm chằm vào người anh trai vốn luôn lạnh lùng nghiêm nghị, uy nghi vô cùng của mình.
Không ngờ chỉ vài câu của Bạch Thủy Kim đã dụ được hắn mặc đồng phục, trong lòng cậu ta đau đớn vô cùng.
Nhưng nhìn thấy vẻ bối rối của Vương Hoàn Tu, cậu ta vẫn tốt bụng an ủi, cố gắng tìm lý do cho anh trai mình: "Anh à, có phải anh trở về căn phòng ngày xưa nên cảm xúc dâng trào, muốn nhớ lại thời đã qua không?"
Nghe xong, trên mặt Vương Hoàn Tu xuất hiện một vết nứt nhỏ.
Bạch Thủy Kim:...
Thôi đừng nói nữa, chồng yêu của tui sắp vỡ vụn mất rồi.
Bước ra khỏi phòng, Vương Bình Thiên hoàn toàn không biết vấn đề nằm ở đâu. Gã ta tận mắt nhìn thấy người mẫu nam đi lên tầng 4 và đứng trước cửa phòng.
Làm sao khi gã ta dẫn người vào thì lại biến thành Vương Hoàn Tu được chứ?
Đã vậy người ở trong phòng cùng Bạch Thủy Kim lại là Vương Hoàn Tu, vậy người mẫu nam đâu rồi?
Chạy đi đâu mất rồi? Vương Bình Thiên tức giận đến bốc khói.
Đúng lúc đó, điện thoại của gã ta vang lên, là một số lạ không có tên. Thông thường, gã ta sẽ không để ý đến những cuộc gọi từ người lạ.
Nhưng lúc này, một sức mạnh kỳ lạ nào đó khiến Vương Bình Thiên nhấn nút nghe.
Giọng người bên kia đầu dây nhỏ đến mức gần như chỉ còn là hơi thở, nhỏ đến nỗi như đang nói chuyện với một con muỗi vậy.
Gã ta tưởng như nghe thấy một câu đố từ thời cổ đại nào đó, những lời nói nghe qua đều giống nhau, tóm lại là chẳng giống tiếng người chút nào.
Vương Bình Thiên nghe một hồi lâu mà chẳng hiểu được chữ nào, gã ta đi đến một căn phòng vắng người và bật loa ngoài.
"Cậu là ai?"
"Tôi đây!" Người bên kia gấp gáp kêu lên như vịt nhưng vẫn không dám nói to: "Người mẫu nam mà anh tìm đấy!"
Vừa nghe là người mẫu nam, Vương Bình Thiên liền nổi trận lôi đình. Kế hoạch đang tốt đẹp vậy mà bị đối phương làm cho hỏng bét hết, bây giờ không những không làm nhục được Vương Hoàn Tu mà còn bị đối phương làm nhục gấp đôi, ấn tượng trong lòng ông nội cũng giảm đi rất nhiều.
Gã ta buông lời chửi rủa, trút hết cơn giận lên đầu người mẫu nam: "Mẹ kiếp, mày còn biết gọi điện cho tao à? Mày đang ở đâu hả? Tao không bảo mày ở yên trong phòng à, chạy lung tung cái gì? Chỉ có mày là có chân thôi hả? Mày có biết tao tổn thất bao nhiêu không?!"
Bị mắng té tát một trận, người mẫu nam cũng nổi cáu: "Có người đuổi theo tôi, tôi không chạy thì đợi bị bắt à?"
Anh ta đến đây để làm việc, lẽ nào anh ta không muốn kiếm tiền! Nhưng kế hoạch thất bại, xem ra hôm nay cũng chẳng kiếm được đồng nào rồi. Đã không được tiền thì cần gì phải chịu đựng cơn giận của đối phương chứ.
Bận rộn cả buổi mà chẳng được gì, cuối cùng còn phải chịu ấm ức thế này, anh ta thà đập đầu chết quách đi còn hơn.
Nếu không phải vì sợ bị phát hiện, giọng của người mẫu nam có thể to gấp mười lần bây giờ: "Kế hoạch kế hoạch! Anh thiết kế cho kín kẽ một chút đi chứ! Tôi vừa định vào phòng, tay vừa chạm vào tay nắm cửa thì đột nhiên có một người xuất hiện và bắt đầu đuổi theo tôi. Anh ta đuổi tôi! Tôi có thể không chạy sao?"
"Nếu tôi bị bắt, đừng nói đến việc thực hiện kế hoạch nữa, ngay lúc này anh cũng đã bị vạch trần rồi."
Anh ta đâu phải người tốt gì, nếu bị bắt chắc chắn sẽ khai hết tất cả. Đối phương nên cảm ơn vì anh ta đã chạy nhanh đi.
Nghe xong, Vương Bình Thiên đầy thắc mắc. Có người đột nhiên đuổi theo anh ta ư? Ai có thể đuổi theo người mẫu nam được chứ? Lúc này gã ta mới nhớ ra người vẫn chưa xuất hiện khi gã ta dẫn người vào phòng bắt gian.
Bùi Tri Hành.
Vương Bình Thiên:...
Chết tiệt.
Chuyện Bùi Tri Hành ghét Vương Hoàn Tu, trong đám trẻ bọn họ ai cũng biết. Hơn nữa trước đây Vương Hoàn Tu còn chặn dự án game của Bùi Tri Hành.
Hơn nữa Bạch Thủy Kim vốn luôn theo đuổi Bùi Tri Hành lại kết hôn với Vương Hoàn Tu, mối thù mới cũ chồng chất, Bùi Tri Hành hoàn toàn coi Vương Hoàn Tu là kẻ thù không đội trời chung.
Hôm nay trong kế hoạch của mình, gã ta vốn muốn lôi kéo Bùi Tri Hành hợp tác cùng, dù sao hai người cũng có kẻ thù chung, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn bè mà.
Nhưng ai ngờ Bùi Tri Hành hoàn toàn không thèm để ý đến gã ta. Gã ta chủ động bắt chuyện, đối phương đáp lại hờ hững, còn phớt lờ lời mời liên minh của gã ta.
Gã ta hỏi đối phương có phải vì gã ta và Vương Hoàn Tu là người một nhà nên có ý kiến với gã ta, sợ gã ta thiên vị phải không.
Chỉ cần đối phương nói có, gã ta sẽ lập tức tách mình ra khỏi Vương Hoàn Tu, nói trước mặt mọi người rằng gã ta ghét Vương Hoàn Tu đến mức nào, cùng chung kẻ thù với Bùi Tri Hành.
Ai ngờ tên sinh viên đại học này vừa mở miệng đã nói: "Ông nội tôi bảo tên của cậu không hay, không cho tôi nói chuyện nhiều với cậu."
"Bây giờ cậu cũng đừng nói chuyện với tôi nữa, bởi vì tôi đã được tiếp nhận nền giáo dục bậc cao, cậu nói chuyện, tôi vì lịch sự nên vẫn phải trả lời cậu."
Lời nói này vừa lịch sự lại vừa không lịch sự.
Vương Bình Thiên:...
Ông nội anh hiểu cái quái gì chứ.
Vương Bình Thiên nghe người mẫu nam bên kia chửi rủa om sòm, nhắm mắt lại rồi hít sâu một hơi: "Bây giờ cậu đang ở đâu?"
"Trên cây."
Vương Bình Thiên ngớ người: "Cậu leo lên cây làm gì?!"
"Người đuổi theo tôi thuộc giống chó, tôi chạy không nhanh bằng anh ta."
"..."
Người mẫu nam nhìn Bùi Tri Hành đang tìm kiếm mình khắp nơi bên dưới cây với sức lực như trâu, bất lực ôm chặt thân cây.
Không bị tìm thấy thì ôm chặt, bị tìm thấy thì báo cảnh sát luôn.
Tiền khó kiếm, cứt khó ăn, công việc này vượt quá giới hạn của con người rồi.
Cuối cùng khi không thấy bóng dáng của kẻ lén lút kia đâu nữa, Bùi Tri Hành mới thôi. Vừa về đến phòng, gã đã nghe thấy hai ba người hầu đang tụm lại bàn tán nhỏ to.
Bùi Tri Hành vốn không hứng thú, nhưng khi đi ngang qua, âm thanh tự động lọt vào tai gã.
"Vừa rồi cậu có đi xem không?"
"Xem gì cơ?"
"Vừa rồi cậu Bình Thiên dẫn theo một đám người vào phòng mà cậu Hoàn Tu từng ở trước đây, cậu đoán xem chuyện gì đã xảy ra?" - người hầu hỏi.
Người hầu tò mò hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Bùi Tri Hành lắng tai nghe ngóng: "Chuyện gì thế?"
Người kia vỗ đùi một cái, giọng vô cùng phấn khích: "Cậu Hoàn Tu mặc đồng phục thời cấp ba cho Bạch Thủy Kim xem đấy!"
Người hầu:!
Bùi Tri Hành:...
Vương Hoàn Tu mặc đồng phục cho Bạch Thủy Kim xem ư?
Thật là một kế hoạch độc ác! Vương Hoàn Tu lớn như vậy rồi mà vẫn không biết xấu hổ sao?
Trong khoảnh khắc ấy, Bùi Tri Hành chợt như ngộ ra điều gì đó. Hóa ra vì thế mà sau khi kết hôn với hắn, Bạch Thủy Kim đột nhiên không còn thích mình nữa. Thì ra là do Vương Hoàn Tu đã can thiệp, dùng những thủ đoạn hèn hạ để quyến rũ Bạch Thủy Kim.
Bản thân Bạch Thủy Kim vốn không phải là người có định lực mạnh mẽ, lại thêm sự quyến rũ của Vương Hoàn Tu, cứ thế lâu dần, tự nhiên đã dẫn đến tình cảnh không muốn giúp đỡ gã như hiện tại.
Vương Hoàn Tu, ngươi thật hèn hạ!
Đã vậy thì gã cũng phải làm điều gì đó mới được.
Bùi Tri Hành vén mái tóc ra sau, đã đến lúc để đối phương cảm nhận sức sát thương của bạch nguyệt quang rồi.
Có vẻ như Bạch Thủy Kim rất hứng thú với màn ảo thuật mà Vương Mộc Quang biểu diễn tối nay. Gã cũng biết đôi chút về lĩnh vực này, từng biểu diễn trong buổi lễ kỷ niệm trường năm ngoái.
Tuy hiện tại trong sự nghiệp, gã đang thua kém Vương Hoàn Tu, nhưng trong lòng Bạch Thủy Kim vẫn có một vị trí nhất định.
Khi Bạch Thủy Kim từ trên lầu đi xuống, cậu nhìn thấy Bùi Tri Hành đang dựa vào tường chờ đợi mình.
Bạch Thủy Kim:?
Lại giở trò con bò gì đây?
Cậu nhận ra rằng mỗi lần nhân vật chính xuất hiện đều làm những việc kỳ quặc khó hiểu.
Chỉ thấy Bùi Tri Hành giơ hai tay lên, lòng bàn tay hướng về phía Bạch Thủy Kim: "Tôi đã chuẩn bị một màn ảo thuật nhỏ cho cậu."
Chỉ cần gã thi triển chút thủ thuật, Bạch Thủy Kim sẽ quay đầu lại thôi.
"Cậu thấy đấy, bây giờ chẳng có gì cả, phải không?"
Gã tự tin trình diễn trước mặt Bạch Thủy Kim, trong tích tắc tiếp theo, hai tay gã lướt nhanh trước mặt Bạch Thủy Kim, một tờ tiền mệnh giá một trăm tệ đột ngột xuất hiện.
Gã hạ thấp giọng hỏi: "Có thú vị không? Muốn học không?"
Bạch Thủy Kim: "Tôi thấy tiền được kẹp ở mặt sau bàn tay cậu rồi."
Bùi Tri Hành:...
Quả nhiên chuyện chuyên môn phải để người chuyên môn làm, có Bùi Tri Hành làm đối chọi thì mới thấy được tài năng ảo thuật xiếc của Vương Mộc Quang quả thật là trời phú.
Bùi Tri Hành không chịu thua, nhất quyết phải thu hoạch được ánh mắt ngưỡng mộ của Bạch Thủy Kim.
Bạch Thủy Kim vỗ vỗ vai gã: "Đừng loay hoay nữa, về mảng xem xiếc tôi có người khác rồi."
"..."
Vương Mộc Quang thấy hai người ở cùng nhau, toàn thân tỏa ra tín hiệu cảnh báo như radar. Tuy hiện giờ Bạch Thủy Kim đã kết hôn với anh trai cậu ta, nhưng chuyện trước đây thích Bùi Tri Hành ai cũng biết cả. Để ngăn chặn khả năng chết rồi lại bùng cháy, cậu ta mạnh mẽ chen vào giữa hai người.
"Hai người đang làm gì vậy?"
Tình yêu của anh trai phải do cậu ta bảo vệ.
Bạch Thủy Kim nhìn Vương Mộc Quang đột nhiên mọc lên như cây nấm: "Đang xem ảo thuật."
Cậu ta chỉ chỉ vào Vương Mộc Quang, bảo đối phương biểu diễn một chút, cho nhân vật chính xem thế nào mới là ảo thuật thực sự.
Vương Mộc Quang nhìn tờ tiền một trăm tệ kia, đây là đạo cụ duy nhất.
Cậu ta gấp tờ tiền một trăm tệ lại nhét vào tay: "Hai người lần lượt thổi một hơi vào đây."
Sau khi Bạch Thủy Kim thổi xong, đến lượt Bùi Tri Hành.
Khi Vương Mộc Quang mở lòng bàn tay ra lần nữa, tờ tiền mệnh giá một trăm tệ đã biến mất không còn tăm hơi.
Cảnh tượng kỳ diệu khiến hai người liên tục tán thưởng. Hóa ra trước mặt Vương Mộc Quang, những trò của gã chỉ là tài nghệ cỏn con không đáng nhắc tới. Trời đã không còn sớm, Bùi Tri Hành mặc áo khoác ngoài chuẩn bị về nhà.
Trên đường về nhà, gã vẫn còn cảm thán, quả nhiên núi cao còn có núi cao hơn, ngoài trời còn có trời, tờ tiền một trăm tệ của gã đã biến mất trong nháy mắt.
Bùi Tri Hành nhìn đèn đỏ phía trước:... Không đúng!
Tiền của gã!
Sau khi ba người trở về từ nhà cũ, ai về phòng nấy tắm rửa. Khác với Bạch Thủy Kim và Vương Mộc Quang, Vương Hoàn Tu sau khi ra khỏi phòng tắm không nằm nghỉ ngơi mà đi thẳng đến thư phòng.
Bạch Thủy Kim chợp mắt một lúc rồi mở mắt ra, phát hiện đã 11 giờ tối, cậu cầm chiếc điện thoại đặt bên gối lên. Trong mơ màng, cậu như nghe thấy tiếng thông báo tin nhắn.
Mở màn hình điện thoại, quả nhiên có vài tin nhắn, đều do bạn cùng phòng Quý Thảo gửi đến.
Gần đây sắp đến lễ kỷ niệm trường, mỗi khoa phải chuẩn bị một tiết mục, khoa của bọn họ không biết nên làm gì, trước lễ kỷ niệm sẽ tổ chức một cuộc thi hát nửa vời trong khoa, người thắng cuộc sẽ đại diện khoa biểu diễn tiết mục ca hát.
Bạch Thủy Kim không hứng thú với những thứ này, nhưng Quý Thảo nói mỗi lớp phải cử ít nhất hai nam hai nữ tham gia.
Trong lớp không ai muốn tham gia cuộc thi hát, nên dùng cách bốc thăm.
Bốc trúng phòng nào thì phòng đó phải cử người đi, công bằng công chính và không ai có ý kiến, còn hơn là chỉ định ngay từ đầu, dễ gây ra những mâu thuẫn và bất đồng không cần thiết.
Bạch Thủy Kim nằm trên giường, cách chọn như vậy khá công bằng, cười hì hì hỏi: "Vậy phòng nào là phòng xui xẻo?"
Bên kia Quý Thảo im lặng hồi lâu.
"Chúng ta."
Hai chữ này vào lúc này trở nên mập mờ.
Bạch Thủy Kim nhìn màn hình, chậm rãi gõ một chữ: "Đệch*."
*Cũng có nghĩa là Thảo:)))
Quý Thảo: "Gọi tôi à?"
"Không, lần này là chửi cậu đấy."
"..."
Phòng ký túc xá của cậu và Quý Thảo có hai bạn cùng phòng đã đi trao đổi sinh viên ở nước ngoài, bây giờ trong phòng chỉ còn mỗi cậu và Quý Thảo.
Chẳng còn đường nào để trốn, mặc dù Bạch Thủy Kim có kỹ năng nhảy múa điêu luyện, nhưng chưa bao giờ cất tiếng hát.
Quý Thảo cũng không ngờ vận may của mình lại tệ đến thế, cậu ấy nghĩ với ngần ấy người trong lớp, phòng ký túc nam cũng không ít, làm sao đến lượt bọn họ được chứ. Lúc bốc thăm cậu ấy còn cố tình xếp cuối cùng, cho đến khi tất cả các phòng nam trước mặt đều không trúng, Quý Thảo mới nhận ra vấn đề không đơn giản như cậu ấy tưởng.
Nhưng đã được chọn rồi thì cứ nghiêm túc làm là tốt nhất, vạn nhất vô tình hát được giải nhất thì sao?
Bạch Thủy Kim muốn, Bạch Thủy Kim nỗ lực, Bạch Thủy Kim đạt được.
Cậu ngồi trên giường vung vẩy chân hát, chọn không ít bài hát mà cậu thấy hay, thậm chí còn trộn vào một bài Xì Trum giữa đám nhạc pop, sau khi chọn xong thì âm thầm luyện tập vài lần, mở máy ghi âm lên, theo nhạc đệm hát ra những bài hát đó, liên tục hát mấy bài.
Tuy nhiên khi nghe lại bản ghi âm, suy nghĩ cứ loanh quanh mãi.
Không hay, khoan đã hình như cũng được, thực ra nghe kỹ cũng khá hay.
Có cái nhìn thiên vị về bản thân, Bạch Thủy Kim đã phân biệt rõ giọng hát của mình rốt cuộc là hay hay dở rồi.
Cầm điện thoại nhảy xuống giường, xỏ dép lê chạy lên lầu, lúc này Vương Hoàn Tu đang xem tài liệu trong thư phòng, trên sống mũi gác một cặp kính.
Bạch Thủy Kim vào mà đầu cũng không ngẩng lên, không cần nghĩ cũng biết là ai.
Vào giờ này mà lên tìm hắn, ngoài Bạch Thủy Kim ra thì không còn ai khác.
"Có chuyện gì?"
"Chồng yêu à, tai anh có phúc rồi đấy nha."
Tuy đối phương nói vậy, nhưng Vương Hoàn Tu nghe được lại là một câu khác.
"Chồng yêu à, tai anh gặp nạn rồi đấy nha."
Bạch Thủy Kim cầm điện thoại đã ghi âm mấy bài hát đưa đến trước mắt Vương Hoàn Tu: "Chồng yêu, em sắp tham gia cuộc thi hát, ghi âm mấy bài rồi, anh nghe giúp em nhé."
Vừa nói vừa nhét tai nghe vào tai Vương Hoàn Tu, tiếng hát từ tai nghe chậm rãi tuôn ra, truyền vào tai Vương Hoàn Tu.
Người đàn ông lặng lẽ nghe một lúc: "Bài thứ hai hơi khó nghe."
Bạch Thủy Kim như thấy được tia hy vọng: "Thế còn mấy bài khác thì sao?"
Vương Hoàn Tu uống một ngụm nước: "Mấy bài khác thì không thể nghe được."
"..."
Đáng ghét.
Sau khi đối phương nhận xét xong, Bạch Thủy Kim vẫn ở lại thư phòng không đi, ngồi trên sofa tìm kiếm video hát.
Nhìn những sinh viên đại học hát như tiếng hót của chim hoàng oanh trong video, Bạch Thủy Kim bấm lưu, ngay từ đầu cậu đã định hát như thế.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, cơn buồn ngủ ập đến, Bạch Thủy Kim ngáp một cái, hai hàng nước mắt trào ra, nhìn Vương Hoàn Tu bên kia vẫn đang làm việc, đối phương dường như hoàn toàn không biết hai chữ mệt mỏi viết như thế nào.
Đàn ông à, anh chăm chỉ đến mức khiến em đau lòng.
"Chồng yêu, hay là sau này để em nuôi anh nhé."
Bạch Thủy Kim nằm sấp trên sofa, bắp chân đung đưa lúc có lúc không, cằm cậu gối lên gối ôm, trông như một đống thạch trải rộng.
Nếu sau này Vương Hoàn Tu thực sự như kết cục trong sách, rơi vào cảnh nghèo túng khốn khó, cậu nghĩ mình có thể nuôi sống được đối phương.
Dù sao cậu cũng có kinh nghiệm làm việc liên tục, không đến nỗi để cả hai phải nhịn đói.
Bây giờ Vương Hoàn Tu cho cậu thẻ vàng để tiêu, sau này đối phương sa cơ cậu cũng sẽ không rời bỏ.
So với số tiền Vương Hoàn Tu kiếm được, số tiền của cậu quả thật có hơi không đáng kể, nhưng cậu nhất định sẽ đưa ra thứ tốt hơn.
Lúc này nói những điều này với đối phương, cũng là muốn Vương Hoàn Tu nghỉ ngơi.
Cậu bắt đầu tưởng tượng về tương lai, vẽ chiếc bánh cho Vương Hoàn Tu.
"Chồng yêu, mỗi tháng em cho anh ba nghìn được không?"
Ba nghìn tệ, có lẽ Vương Hoàn Tu chưa từng thấy số tiền ít như vậy.
Bạch Thủy Kim đổi giọng: "Nếu không đủ thì em thêm cho anh một số không nữa."
"Mười tháng ba nghìn."
"..."