Xuyên Thành Nhân Vật Phe Chính Diện, Ta Rơi Vào Ổ Của Phe Phản Diện

Chương 40

Lưu ý: Chương này mình sẽ bắt đầu đổi ngôi thứ ba cũng như cách xưng hô của một số nhân vật nha.

Vương Hoàn Tu ngôi thứ ba từ hắn -> anh

Vương Mộc Quang ngôi thứ ba từ cậu ta -> cậu ấy

Vương Vọng ngôi thứ ba sẽ sử dụng thêm “ông ta” nếu như có xuất hiện ông nội Vương thì sẽ dùng ngôi thứ ba là “chú ta” như cũ để phân biệt.

Trần Kiêu (vợ Vương Vọng) ngôi thứ ba sẽ sử dụng từ chị ta -> bà ta

Xưng hô giữa Vương Hoàn Tu và Bạch Thủy Kim sẽ có thay đổi từ tôi - cậu thành tôi - em.

Xưng hô giữa Vương Mộc Châu và Bạch Thủy Kim sẽ có thay đổi từ tôi - anh thành em - anh.

- ---

Vương Trân Châu nhìn Bạch Thủy Kim đang bị vây quanh bởi một đám con gái, vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên.

Chuyện gì thế này, cô mới đi thay đồ một lát, ra ngoài thì thấy anh ấy đã trở thành vạn người mê rồi.

Cô bước đến bên cạnh Vương Hoàn Tu định hỏi cho ra nhẽ, liếc mắt nhìn qua.

Tệ quá, sắc mặt của anh trai cô trông thật kỳ lạ.

Mặc dù biểu cảm của Vương Hoàn Tu không thay đổi nhiều, cảm xúc cũng chưa từng quá mãnh liệt, nhưng vẻ mặt lúc này và ánh mắt thường ngày nhìn người khác một cách bình thường hoàn toàn khác nhau.

Trong đôi con ngươi đen như hắc diệp thạch ấy toát ra một sự bực bội khó tả, như muốn nghiền nát mọi thứ.

Trông giống như đang nói "phiền chết đi được".

Vương Trân Châu lắc đầu, anh trai cô không thể nói những lời như vậy được.

Lúc này Vương Mộc Quang xuất hiện phía sau cô: "Vị tiểu thư này, thật là xinh đ... Á! Đệch!"

Đối phương đột ngột xuất hiện phía sau, Vương Trân Châu theo phản xạ có điều kiện, một cú thúc khuỷu tay đập vào bụng Vương Mộc Quang.

Động tác nhanh nhẹn, phản ứng nhạy bén, thậm chí cú thúc khuỷu tay còn tạo ra một cơn gió nhẹ trong không khí.

Vương Mộc Quang lập tức toát mồ hôi đầm đìa, khuôn mặt điển trai vốn luôn kiểm soát biểu cảm tốt giờ nhăn nhúm lại, nếu không phải vì có người ở đây, nếu không phải vì hình tượng, bây giờ cậu ấy hận không thể nằm lăn ra đất vừa lăn vừa gào thét.

"Em gái... sao em lại nhẫn tâm như vậy." Cậu ấy thấy Trân Châu thay đồ xong đi ra, chỉ muốn đến khen vài câu để cô bé vui vẻ hơn.

Dù sao, ai mà chẳng thích được một anh chàng cao ráo đẹp trai khen ngợi chứ, huống hồ còn siêu cấp đẹp trai như cậu ấy.

Ai ngờ Vương Trân Châu lại ra tay độc ác với cậu ấy như vậy.

Mặt Vương Mộc Quang đỏ bừng vì nhịn đau, gân xanh trên trán nổi lên, tám múi bụng của cậu ấy đều bị đánh nát bét.

Vương Trân Châu cũng giật mình hai lần, lần đầu là vì Vương Mộc Quang đột ngột xuất hiện sau lưng cô, lần thứ hai là vì cô đã ra tay đánh Vương Mộc Quang.

Cô tiểu thư kiêu ngạo hiếm khi cảm thấy ngượng ngùng: "Không phải cố ý đâu, anh đột nhiên xuất hiện sau lưng em làm gì? Làm em giật mình đấy."

Vương Mộc Quang nghẹn đến khàn cả giọng: "Anh không phải muốn tạo bất ngờ cho em sao?"

"Bất ngờ kinh hoàng thì có."

Nhìn thấy vẻ mặt đau đớn của đối phương, Vương Trân Châu cảm thấy áy náy: "Anh hai, anh không sao chứ?"

Nhìn vẻ mặt lo lắng của em gái: "Không sao, chỉ là vết thương nhỏ thôi."

Nặng hơn chút nữa thì cậu ấy đã chết rồi.

"Thật sao?" Vương Trân Châu nở nụ cười trên gương mặt: "Anh hai, chiêu vừa rồi là tuyệt chiêu của em đấy."

"..."

Vừa rồi Vương Trân Châu thực sự muốn lấy mạng cậu ấy.

Cậu ấy biết Vương Trân Châu vẫn luôn học Muay Thái để tự vệ, nhưng chưa bao giờ được trải nghiệm, giờ bị đánh một cú, chỉ muốn thắp nến cho chính mình, chiêu thức Muay Thái đều dùng lên người cậu ấy cả rồi.

Vương Mộc Quang nghỉ ngơi nửa ngày sắc mặt mới tốt lên, chút nữa thôi, chút nữa là lên thiên đàng rồi, thiên đàng suýt nữa đã được ăn món ngon này.

Thấy Vương Trân Châu đang nhìn chằm chằm vào một hướng, Vương Mộc Quang tò mò: "Em đang nhìn gì vậy?"

"Em đang nhìn anh cả." Vương Trân Châu nói nhỏ.

Anh cả? Sao vậy?

Vương Mộc Quang cũng nhìn theo, chỉ thấy Vương Hoàn Tu đứng không xa, trên người toát ra áp lực uy nghiêm như mọi ngày, sắc mặt đen như đáy nồi.

Vương Mộc Quang giật mình, lúc này Vương Hoàn Tu cũng đang nhìn chằm chằm vào một hướng, thế giới như một con búp bê Matryoshka khổng lồ.

Hướng ánh mắt của Vương Hoàn Tu ồn ào náo nhiệt, một bóng dáng bị vây quanh giữa đám đông.

Không phải ai khác, chính là Bạch Thủy Kim vừa khiến cả hội trường kinh ngạc bởi màn khiêu vũ của cậu.

Vương Mộc Quang ho khan: "Anh thừa nhận."

Vương Trân Châu nghi hoặc: "Thừa nhận cái gì?"

"Lúc cậu ấy nhảy múa, quả thật đẹp trai hơn anh một chút." Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng không thể không thừa nhận, vừa rồi Bạch Thủy Kim đã thu hút ánh nhìn của toàn bộ hội trường với ưu thế áp đảo, khi cậu ấy nhảy múa, cả người đều tỏa sáng.

Vương Trân Châu:...

Vương Trân Châu cười không nói nên lời, có thể nghe được những lời như vậy từ miệng Vương Mộc Quang đúng là hiếm có, điều này gần như tương đương với đánh giá cao nhất mà Vương Mộc Quang dành cho người khác.

Vì vậy vừa rồi là Bạch Thủy Kim nhảy múa với người khác trên sàn nhảy nên mới thu hút nhiều người đến xin nhảy cùng.

Mặc dù việc Bạch Thủy Kim bị vây quanh khiến người ta bất ngờ, nhưng trọng tâm chú ý của anh hai hoàn toàn sai rồi.

"Anh không thấy biểu cảm của anh cả rất kỳ lạ sao?"

"Không thấy, anh chỉ thấy xanh xanh thôi."

Đúng vậy, chính là xanh xanh.

Vương Trân Châu không hiểu: "Bạch Thủy Kim nhảy với người khác, tại sao anh ấy lại không vui, trước đây em còn hỏi anh cả, anh ấy nói không thích Bạch Thủy Kim mà."

Chỉ mới vài ngày trước, Vương Hoàn Tu đã trả lời rất dứt khoát, lúc đó biểu cảm của anh ấy cũng giống như câu trả lời vậy, không thể nhìn ra chút tình cảm nào dành cho Bạch Thủy Kim.

"Anh cả quả thật không thích Bạch Thủy Kim." Điểm này Vương Mộc Quang đồng ý, dù sao cậu ấy cũng đã ở nhà hơn một tháng rồi, thái độ của Vương Hoàn Tu đối với Bạch Thủy Kim luôn lạnh nhạt, cũng chưa từng chủ động làm việc gì với đối phương.

Chuyện Vương Hoàn Tu nhường phòng cho Bạch Thủy Kim, cậu ấy cũng biết, chỉ là cậu ấy hiểu hợp lý hành động này của Vương Hoàn Tu là để bồi thường cho Bạch Thủy Kim.

Dù sao Bạch Thủy Kim mới đến nhà họ Vương ngày thứ hai đã bị cho một bài học, còn phải ở trong phòng chứa đồ cả một mùa đông.

Những tương tác còn lại cũng đều là Bạch Thủy Kim đơn phương cố gắng, cậu ấy vẫn luôn nghĩ, Vương Hoàn Tu trong mắt Bạch Thủy Kim cũng giống như trong mắt cậu ấy và Trân Châu vậy.

Ít nói, bận rộn công việc, không có giao tiếp cũng không có thời gian ở cùng nhau, nhưng Bạch Thủy Kim so với cậu ấy và Vương Trân Châu, lại đặc biệt thích bám lấy Vương Hoàn Tu.

Trên thế giới này không ai có thể là góc nhìn toàn cảnh trong cuộc sống của chính mình, tất cả cảm xúc và quan điểm chỉ có thể tự mình cảm nhận, cảm nhận được gì thì đó chính là gì.

Đối với ba anh em đã xa cách nhiều năm, Vương Hoàn Tu đối với hai người họ, vẫn tồn tại một khoảng cách không thể gần gũi.

Bề ngoài không thấy rõ, nhưng trong lòng vẫn có sự ngăn cách.

Khi bọn họ còn nhỏ, Vương Mộc Quang không chỉ một lần dẫn Trân Châu đi gặp Vương Hoàn Tu, nhưng mỗi lần đều chỉ gặp vội vàng, anh ấy đi rất gấp, gấp đến nỗi bọn họ vừa chạy vừa đuổi cũng không theo kịp bước chân của anh ấy.

Nhưng có thể sống cùng nhau thêm lần nữa, trong lòng Vương Mộc Quang vẫn gợn lên từng đợt sóng lăn tăn, cuộc sống hiện tại của họ giống như khi cha mẹ vẫn còn ở bên vậy.

Vương Trân Châu đặt câu hỏi: "Vậy Bạch Thủy Kim nhảy với người khác, anh cả tức giận làm gì?"

"Em bị cắm sừng em không tức à?"

Vương Trân Châu bị chọc vào đầu: "Cũng đúng ha."

Mặc dù anh cả không thích Bạch Thủy Kim, nhưng trên danh nghĩa vẫn là bạn đời của đối phương.

Cô ghé sát tai Vương Mộc Quang nói nhỏ: "Sắc mặt anh cả xanh quá."

Vương Mộc Quang gật đầu: "Ừm, xanh đậm đặc luôn."

"Không, em thấy là xanh nhạt."

Hai người nhìn nhau, đồng thanh nói: "Xanh ombre."

"..."

Vương Trân Châu bước vào sàn nhảy, nhân vật chính của bữa tiệc cuối cùng cũng xuất hiện, lập tức trở thành tâm điểm chú ý. Buổi khiêu vũ sinh nhật kéo dài đến tận nửa đêm, và kết thúc bằng điệu waltz giữa Vương Trân Châu và Bạch Thủy Kim.

Sau khi buổi khiêu vũ kết thúc, mọi người lần lượt chào tạm biệt và rời đi. Vương Trân Châu kéo Bạch Thủy Kim vào phòng nghỉ.

"Bạch Thủy Kim, cảm ơn anh vì ngày hôm nay." Cô nhìn thẳng vào mắt đối phương, lòng tràn đầy chân thành.

Bạch Thủy Kim đã có một buổi tối vô cùng thú vị. Cộng cả hai kiếp sống lại, cậu cũng chưa từng vui vẻ đến thế.

"Cảm ơn gì chứ, chỉ là chuyện bánh sinh nhật thôi mà?"

Vương Trân Châu gật đầu. Từ nhỏ đến lớn, cô đã có rất nhiều người chống lưng, nhưng đây là lần đầu tiên có người vì cô mà hành động như vậy, không ngần ngại, không giữ lại gì cả.

Khi trở về phòng nghỉ để thay váy, trong lòng cô vẫn còn đầy xúc động khó phai.

Bạch Thủy Kim cười sảng khoái, một bên khóe miệng hiện lên lúm đồng tiền nhỏ. "Có gì đâu? Chúng ta không phải là người một nhà sao, đương nhiên phải thế rồi."

Nói xong, cậu cũng đỏ mặt.

Bọn họ là người một nhà, Vương Trân Châu cũng giống như Vương Hoàn Tu và Vương Mộc Quang, đều là người thân của cậu.

"Phải rồi." Cậu vẫn còn một chuyện lo lắng. "Trân Châu, em còn thích Lục Minh không?"

Vừa nhắc đến Lục Minh, Vương Trân Châu liền nổi giận đùng đùng. "Đương nhiên là không thích nữa rồi! Xảy ra chuyện như vậy mà em còn si mê cậu ta một cách đơn phương thì em còn ra thể thống gì nữa!"

Nếu cô vẫn còn mê muội trong mối tình đơn phương đó, thì cô đâu còn là Vương Trân Châu nữa.

"Sau này nếu em mà thấy Lục Minh và Hà Tiểu Tiểu, em sẽ tránh như tà luôn!"

Bạch Thủy Kim thở phào nhẹ nhõm. Vương Trân Châu không còn mê muội vì Lục Minh nữa, vậy thì khả năng tránh được kết cục bi đát là rất lớn.

"Vậy thì tốt."

Vương Trân Châu nói: "Tiền đề để yêu người khác là phải yêu bản thân trước, chúng ta phải biết tự yêu lấy mình."

Vương Mộc Quang bước vào, thấy hai người đang trò chuyện, tò mò hỏi: "Hai người đang nói gì vậy?"

Nói về việc yêu bản thân.

"Nói về việc làm người phải biết tự yêu lấy mình." Bạch Thủy Kim liếc nhìn Vương Mộc Quang. "Nhưng anh thì không cần."

Vương Mộc Quang:...

*

Mặc dù đêm hôm trước đã mừng sinh nhật Vương Trân Châu đến tận khuya, nhưng ngày hôm sau Vương Hoàn Tu vẫn đúng giờ có mặt tại văn phòng như thường lệ.

Bộ vest chỉnh tề không một nếp nhăn, mái tóc không một sợi rối, thể lực của anh dồi dào hơn người thường rất nhiều.

Ngay cả khi thư ký, trợ lý làm việc tại công ty đôi khi còn phải chia ca đổi người khi đi công tác, anh chỉ có một mình, vẫn luôn gánh vác.

Nếu không có thể trạng cường tráng và thể lực dồi dào như vậy, đổi lại là ai cũng không chịu nổi.

Nhưng những mức độ mệt mỏi này trong mắt Vương Hoàn Tu chỉ là chuyện nhỏ không đáng kể. Vị tổng tài này thậm chí còn có thể dành thời gian đến phòng tập gym.

Trong văn phòng, Vương Hoàn Tu và trợ lý tổng đang xem xét lịch trình, đúng lúc đó bên ngoài cửa vang lên tiếng chửi rủa ầm ĩ, chói tai đầy phẫn nộ.

"Các người dựa vào cái gì mà cản tôi? Biết tôi là ai không? Tôi gật đầu một cái là cho các người nghỉ việc hết!"

"Vương Hoàn Tu đâu! Gọi nó ra gặp tôi ngay. Tôi thấy từ khi anh cả chết đi, nó không có cha mẹ quản giáo, càng ngày càng vô giáo dục, hoàn toàn không biết tôn trọng người lớn!"

"Cút hết đi! Cút hết cho tôi!"

Tiếng chửi rủa từ xa đến gần, rất nhanh đã xông vào văn phòng.

Vương Hoàn Tu vẫn không thay đổi sắc mặt, thậm chí còn chẳng buồn liếc nhìn về phía phát ra âm thanh, vẫn tiếp tục xem lịch trình.

Vương Vọng thấy anh có vẻ thờ ơ như vậy, lửa giận bùng cháy. "Vương Hoàn Tu, mày không thấy tao à?!"

Phía sau, thư ký và trợ lý vẫn đang cản Vương Vọng, nhìn Vương Hoàn Tu với vẻ mặt sợ hãi.

Vừa rồi sự việc xảy ra quá đột ngột, tầng này thường không có ai lên, ngay cả khi có người đến cũng sẽ báo tin trước, không có lệnh của Vương Hoàn Tu thì sẽ không có ai ghé thăm.

Ai ngờ vừa nãy Vương Vọng như phát điên xông ra khỏi thang máy, lao thẳng đến văn phòng chủ tịch, bọn họ cũng đã cố ngăn cản nhưng không được.

"Vương tổng..." Trợ lý muốn giải thích.

Vương Hoàn Tu nhìn về phía họ. "Tạm thời không cần các cậu ở đây, ra ngoài đi."

Thư ký và trợ lý vừa nghe liền vội vàng lui ra, cấp trên không nổi giận thì tranh thủ chạy ngay, đừng có ở lại trước mặt người ta khoe mẽ sự tồn tại của mình.

Thư ký và trợ lý rời đi, trong văn phòng không còn ai để ý đến Vương Vọng nữa. Vương Hoàn Tu vẫn tiếp tục kiểm tra công việc như thường lệ, như thể trong không gian này chẳng hề có Vương Vọng tồn tại.

Vương Vọng mặt mày tái mét, tiến lên quét văn bản trên bàn làm việc xuống đất. "Vương Hoàn Tu, mày đừng có mà quá đáng, trong mắt mày còn coi tao là trưởng bối trong nhà nữa không?!"

Vương Hoàn Tu vẫy tay bảo trợ lý tổng lui ra. "Cậu ra ngoài trước đi."

"Vâng."

Trợ lý tổng rời đi, Vương Hoàn Tu mới chính thức nhìn Vương Vọng.

Vương Vọng chỉ vào anh, tức giận đến bảy lỗ phun khói. "Ai cho phép mày từ chối dự án của Lục thị hả, đó là hợp tác do công ty con của tao quản lý đàm phán, mày có quyền gì mà can thiệp! Mày dựa vào đâu mà từ chối?"

Nắm quyền lớn vẫn chưa đủ, tên tiểu tử tham lam này giờ còn thò tay vào túi của ông ta, quả thực là quá đáng.

Mấy ngày trước, ông ta vừa mới đàm phán xong một phương án hạng mục với Lục thị, có thể đạt được lợi ích cho đôi bên, nhưng sáng nay vừa đến công ty đã thấy người của tổng bộ phái đến, trực tiếp cắt đứt dự án này.

Không cần nghĩ cũng biết ai đã làm, ai còn có thể phái người đến công ty con, ngoài Vương Hoàn Tu thì không ai có quyền lực lớn như vậy để quản lý ông ta.

Cảm giác bị người nhỏ tuổi hơn đè đầu cưỡi cổ giống như sống chung với gà vịt vậy.

Vương Hoàn Tu bình thản nói: "Tại sao tôi không thể từ chối?"

Vương Vọng giơ tay đập bàn. "Đó là công ty của tao!"

"Đó là công ty mà ba đã cho tao!!!"

Là ông Vương cho ông ta!

Vương Hoàn Tu bật cười, tiếng cười lạnh lẽo khiến Vương Vọng cảm thấy da đầu tê dại.

Đối phương không nói gì, nhưng Vương Vọng cảm nhận được sự chất vấn.

Thật sự là công ty của ông ta sao?

Bây giờ Vương Hoàn Tu nắm quyền trong nhà họ Vương, ngay cả một con kiến trong nhà họ Vương cũng do anh ta quyết định.

"Vương Hoàn Tu, tao nói cho mày biết, đừng có quá đáng, mày không cho Bình Thiên vào công ty cũng được, bây giờ còn muốn nhúng tay vào chỗ của tao, mày là muốn dồn cả nhà tao vào đường cùng phải không?"

"Là do chú tự mình nghĩ nhiều thôi, tôi chưa bao giờ ép buộc các chú, tôi đã nói rồi, nhà chú không thích hợp làm những việc này."

"Nói bậy, mày chỉ muốn độc chiếm hết thôi, mày giống hệt ba mày, đều tham lam vô độ!"

Vương Hoàn Tu ngẩng đôi mắt đen sâu lên. "Chú ba, chú nói đúng."

"Mày!"

Tất cả mọi người đều nghĩ rằng sau khi vợ chồng anh cả mất, Vương Hoàn Tu đã thay đổi, trở nên hiểu chuyện không còn nghịch ngợm quậy phá, không còn kiêu ngạo nữa, nhưng chỉ có ông ta không nghĩ vậy. Vương Hoàn Tu vẫn giống như hồi nhỏ, vẫn là cái thằng phá hoại phá của đó.

Cả nhà bọn họ ở nhà họ Vương luôn bị Vương Hoàn Tu chèn ép, ngoài ông nội ra, không ai muốn giao tiếp nhiều với gia đình bọn họ. Chẳng phải vì Vương Hoàn Tu sao, bọn họ thậm chí còn bị cô lập ngay trong chính gia đình mình.

Tất cả đều là do Vương Hoàn Tu.

Vương Vọng run rẩy chỉ vào Vương Hoàn Tu. "Mày đúng là đồ súc sinh, mày..."

Ông ta thở hổn hển một hơi, rồi trực tiếp ngất đi.

*

Nhưng Vương Hoàn Tu vẫn chưa về, cậu muốn đợi chồng yêu trở về cùng ăn.

Khoảng thời gian gần đây, Vương Hoàn Tu tan làm không còn muộn như trước nữa, hầu như ngày nào cũng có thể cùng ăn tối, bọn họ cũng cố ý đợi anh.

Dù sao thì ăn muộn một chút cũng không chết đói, vẫn tốt hơn nhiều so với việc để Vương Hoàn Tu về một mình ăn cơm lẻ loi.

Tuy nhiên, đợi mãi đến 8 giờ trên ghế sofa vẫn không thấy Vương Hoàn Tu về, cậu ngồi không yên nữa, trong bụng cậu như có tiểu hành tinh va vào Trái Đất vậy.

Cậu với lấy điện thoại bên cạnh, gọi một cuộc điện thoại quan tâm đến Vương Hoàn Tu đang ở công ty, người nghe máy vẫn là thư ký của Vương Hoàn Tu.

Sau khi lịch sự chào hỏi, Bạch Thủy Kim hỏi thăm tung tích của Vương Hoàn Tu: "Xin hỏi chồng yêu của tôi vẫn chưa tan làm ạ?"

Giọng thư ký bên kia đầy ngạc nhiên: "Hôm nay Vương tổng đã tan làm và rời đi từ 4 giờ chiều rồi ạ."

Tan làm lúc 4 giờ luôn, đúng giờ thế này, thật hiếm thấy.

Hóa ra đã tan làm rồi à...

"Vâng, tôi biết rồi, cảm ơn anh."

Cậu cúp máy, người nghiện công việc không ở công ty, đã tan làm rồi.

Cậu nheo mắt lại rồi đột ngột mở to.

Không đúng! Đã tan làm từ 4 giờ rồi! Vậy chồng yêu đâu rồi?

Cậu đi dép lê, chạy thình thịch đến phòng Vương Mộc Quang, mở toang cửa phòng.

"Chú nhỏ, anh của chú không có nhà."

Vương Mộc Quang đang xem văn bản, cảnh tượng đối thoại đột ngột khiến cậu ấy buột miệng: "Chị dâu!"

Bạch Thủy Kim:...

Cả người Vương Mộc Quang trông hơi vàng vàng.

Vương Hoàn Tu không về, Vương Mộc Quang cũng có chút bất ngờ: "Có phải tối nay anh ấy có tiệc xã giao gì không?"

Lúc này, quản gia vội vã bước vào từ bên ngoài: "Cậu chủ Thủy Kim, ngài ấy hiện đang ở biệt thự cũ ạ."

Bạch Thủy Kim nghi hoặc: "Anh ấy đến biệt thự cũ làm gì?"

Biệt thự cũ, trong từ đường.

Vương Hoàn Tu cởi áo vest ngoài, mặc áo sơ mi và quần tây đen quỳ trên sàn nhà.

Bóng dáng già nua của ông Vương đang cầm gậy, liên tục đánh mạnh lên người anh: "Mày làm tốt lắm! Mày mở mắt ra mà nhìn xem mình đã làm gì đi, làm chú ba của mày tức giận đến múc vào bệnh viện, đây có phải là chuyện con người có thể làm không hả?!"

"Mày đối diện với cha mẹ mày đi." Ông Vương chỉ tay về phía trước, nơi có bài vị: "Mày có mặt mũi nào nói ra chuyện mình đã làm không?! Mày đối xử với em trai của cha mày, với anh em ruột thịt của cha mày như vậy đó."

Gậy đánh xuống da thịt phát ra tiếng trầm đục mạnh mẽ, Vương Hoàn Tu cắn răng, không nói lời nào.

Từ khi 14 tuổi, chỉ cần lấy cha mẹ ra ép anh, anh đều sẽ im lặng, thậm chí còn có sự hoảng loạn của tuổi trẻ.

"Mày có xứng đáng với cha mày không?! Nếu không phải tao tự tay nuôi mày lớn lên, có được như ngày hôm nay, mày có thể nắm quyền công ty, mày có thể quản chú ba của mày không! Tao thật là hồ đồ mù mắt, ngay từ đầu đã không nên bồi dưỡng mày!"

Giống như việc bồi dưỡng cha anh vậy, cha con nhà này trên không ngay thẳng dưới cũng cong vẹo, đều không biết cảm ơn.

Vương Hoàn Tu không biết đã quỳ ở đây bao nhiêu lần rồi, từ khi còn nhỏ anh đã được đưa về biệt thự cũ, mỗi lần phạm lỗi là mỗi lần ông nội không vui, đều sẽ đưa anh vào đây, đưa anh đến trước mặt cha mẹ.

Anh sẽ không phản kháng, đối diện với cha mẹ, anh sẽ không biện hộ cho bản thân bất cứ điều gì.

Cuộc sống ở biệt thự cũ mỗi ngày đều khiến người ta không thở nổi, những thứ học không hết, sách vở và thực hành xem không xuể, nếu muốn tự do thì chỉ có thể dốc hết sức leo lên, đây cũng chính là lý do tại sao khi Vương Hoàn Tu ra đời, cha của Vương Hoàn Tu đã hết sức phản đối ý định nuôi dưỡng anh của ông nội.

Ông ấy không muốn con mình lặp lại tuổi thơ của mình.

Tuy nhiên, sau khi cha anh qua đời, Vương Hoàn Tu vẫn bị đưa đến đây, trên người còn gánh thêm một tảng đá lớn.

Bằng chứng tội lỗi hại chết cha mẹ.

Ông Vương đánh mạnh vào lưng anh, muốn đánh gãy cái lưng thẳng tắp của anh: "Nếu không phải vì mày, cha mẹ mày có thể bay ra nước ngoài không? Có thể gặp tai nạn máy bay đến mức không còn cả thi thể không?"

"Vương Hoàn Tu, bây giờ mày đã cứng cánh rồi, lão già này không quản được mày nữa! Bắt đầu ra tay với người nhà rồi!"

Vương Hoàn Tu nhắm mắt lại, hơi thở nặng nề, nếu anh không ở biệt thự cũ, thì sẽ là Vương Mộc Quang ở biệt thự cũ, nếu anh không nắm quyền, thì hôm nay người bị bắt nạt sẽ là Vương Mộc Quang và Vương Trân Châu.

Ở tuổi mười mấy, Vương Hoàn Tu đã chạy về phía trước không ngừng nghỉ, thậm chí bỏ lại em trai em gái phía sau, dù có hiểu lầm cũng được, dù có khoảng cách cũng được.

Cha anh vốn là người khác biệt trong nhà họ Vương, là con của bà cả, không được cha thương mẹ yêu, chỉ vì có đầu óc kinh doanh nên mới được ông nội coi trọng, anh cũng vậy, nếu không có tố chất ấy, thì cả nhà bọn họ sẽ là món ăn trên đĩa của nhà họ Vương, không ai đoái hoài gì đến gia đình họ cả.

Thêm vào đó, ông Vương cưng chiều người vợ thứ hai, họ sẽ bị ăn đến mức không còn cả xương.

"Nói đi, đối diện với cha mẹ mày mà nói, mày đã làm những chuyện tốt gì!"

Vương Hoàn Tu cắn răng, trán lấm tấm mồ hôi.

Bùm ——

Tiếng cửa bị đập mạnh.

Tiếng động lớn đột ngột đã ngắt quãng hành động bạo lực trong phòng.

Tiếng hét của Vương Mộc Quang vang lên bên ngoài: "Chết tiệt, cửa này đẩy không mở!"

Giọng nói thông minh của Bạch Thủy Kim theo sau: "Có khi nào cửa này là kéo ra không nhỉ?"

"..."

Kẽo kẹt——

Tay nắm cửa bị kéo, Vương Mộc Quang trợn tròn mắt, thật sự đã mở được.

Ông Vương không khóa cửa, thông thường khi dùng gia pháp sẽ không có ai xông vào.

Nhưng hôm nay lại xảy ra ngoài ý muốn, Bạch Thủy Kim dẫn theo Vương Mộc Quang và Vương Trân Châu đứng ở cửa, vừa nhìn đã thấy Vương Hoàn Tu đang quỳ trên mặt đất.

Lúc này cây gậy trong tay ông Vương vẫn đang giơ cao.

Đồng tử Bạch Thủy Kim co rút mạnh, như một quả tên lửa nhỏ lao thẳng vào: "Ông đang làm gì vậy!"

Nhìn thấy màu đỏ thấp thoáng dưới lớp áo sơ mi trên lưng Vương Hoàn Tu, Bạch Thủy Kim che chắn phía sau Vương Hoàn Tu, ngăn cách anh với ông Vương.

Cây gậy giơ cao như muốn đâm thủng trời, trán Vương Hoàn Tu toàn là mồ hôi hột, không biết trước khi bọn họ đến anh đã bị đánh bao lâu rồi.

Bạch Thủy Kim nghe quản gia nói mới biết, Vương Hoàn Tu bị ông Vương gọi về nhà họ Vương, vì chuyện sáng nay của anh đã khiến cho Vương Vọng tức giận đến mức nhập viện, vẫn hôn mê đến bây giờ chưa tỉnh lại.

Cậu tưởng với tính cách phản diện của chồng yêu, về một chuyến biệt thự cũ cũng chẳng đau đớn gì, ai ngờ quản gia nói đang bị dùng gia pháp, thật sự đang bị đánh.

Vương Hoàn Tu rất hiếm khi lộ ra vẻ mặt đau đớn, ngay cả khi trước đây gãy xương cũng chưa từng kêu một tiếng, nhưng bây giờ sắc mặt lại tái nhợt.

Phải đánh mạnh đến mức nào mới thế này.

Ông Vương vẫn là người thân của Vương Hoàn Tu, vậy mà lại ra tay tàn nhẫn như vậy.

Nếu là cậu, cậu hoàn toàn không nỡ đối xử với Vương Hoàn Tu như thế này, rõ ràng ông Vương và Vương Hoàn Tu mới là người thân ruột thịt, cậu không hiểu tại sao giữa người thân lại phải trừng phạt nghiêm khắc như vậy.

Bạch Thủy Kim tức đến nỗi không nói nên lời, nhìn ông Vương: "Ông có gì không thể nói cho tử tế, ông... ông đánh anh ấy làm gì?!"

Ông Vương nhìn gã nhóc non choẹt đột nhiên xuất hiện, ngay từ đầu ông đã không thèm liếc mắt nhìn Bạch Thủy Kim: "Tao là ông nội nó còn không thể đánh nó sao!"

"Vậy thì đánh một cái cho có ý nghĩa là được rồi, ông làm gì mà..." Bạch Thủy Kim liếc nhìn Vương Hoàn Tu.

Còn bắt người ta quỳ nữa, thật đáng ghét.

Cậu không biết phải nói thế nào, nhưng bây giờ cậu đã đến rồi thì ông ta không thể đánh được nữa.

"Không được đánh nữa!" Bạch Thủy Kim kiên quyết nói.

Ông lão nhìn cậu thanh niên non nớt đột nhiên xuất hiện cũng nổi cáu, tính khí bốc lên, vung gậy: "Tao là ông nội nó, tao muốn đánh nó thì đánh!"

"Vậy anh ấy cũng là chồng yêu của tôi." Bạch Thủy Kim đáp: "Ông đánh anh ấy, tôi cũng đau lòng mà!!!"

Vương Hoàn Tu nhìn xuống sàn nhà, khẽ chớp mắt.

Thấy ông lão vẫn định vung gậy, Bạch Thủy Kim liền giật phắt lấy từ tay ông ta.

Để ông đánh à! Bạch Thủy Kim nghiến răng nghiến lợi, nhấc đầu gối lên, hai tay nắm chặt hai đầu cây gậy rồi đập mạnh xuống.

Chỉ nghe thấy một tiếng kêu ư ử.

Không gãy được, đập vào còn khiến mình tự kêu thành tiếng.
Bình Luận (0)
Comment