Xuyên Thành Nhân Vật Phe Chính Diện, Ta Rơi Vào Ổ Của Phe Phản Diện

Chương 48

Ánh nắng chiếu vào tòa nhà 18 tầng, trong văn phòng rộng lớn như đang phát ra nhạc nền của một bộ phim hài hước gây ngượng ngùng.

Ba cuốn sách đặt trên bàn làm việc hoàn toàn không hợp với phong cách tổng thể của văn phòng.

Quả anh đào trên bánh sinh nhật thực chất là xúc xích.

Vài đường đen hiện lên trên khuôn mặt Vương Hoàn Tu, ba cuốn sách với bìa in chữ to thô kệch kiểu cổ, toát lên vẻ cũ kỹ không hợp thời của những món đồ từ mười năm trước.

Văn phòng này chưa bao giờ xuất hiện những "vật phàm tục" như thế.

Vương Hoàn Tu như đối mặt với kẻ thù lớn.

Lật mặt sau của sách, thậm chí giá bán lẻ chỉ có 22 tệ.

Vương Hoàn Tu:......

À... 22 đồng.

Không đùa đâu, Vương Hoàn Tu chưa từng thấy số tiền ít ỏi đến vậy.

Trong chốc lát, anh nghi ngờ về tính tham khảo của nội dung cuốn sách,  nhưng suy nghĩ vài giây rồi lại gạt bỏ nghi ngờ của mình.

Tờ rơi quảng cáo của cửa hàng thức ăn nhanh cũng chỉ tốn vài xu để in ra, nhưng khi sản xuất với số lượng lớn và phát hành ra xã hội, nó cũng sẽ mang lại lợi nhuận khổng lồ.

Con đường đưa ba cuốn sách về với thùng rác đã bị anh dựng biển "Cấm đi".

Tìm thời gian xem thử vậy.

Công việc buổi sáng diễn ra suôn sẻ, gần đây khối lượng công việc không nhiều lắm. Lần trước làm Vương Vọng tức giận đến mức phải nhập viện, rồi lại gây náo loạn ở từ đường nhà họ Vương, Bạch Thủy Kim lấy trộm bài vị của cha mẹ từ từ đường ra, hoàn toàn chọc giận ông lão.

Kể từ đó, Vương Hoàn Tu không về nhà lấy một lần.

Ông Vương đã nói với giới truyền thông bên ngoài rằng không công nhận anh là người thừa kế, và bắt đầu có ý định kéo anh ra khỏi vị trí, gần đây tất cả tài liệu và văn bản, ông Vương đều yêu cầu gửi cho ông một bản, ông muốn xem qua tất cả.

Ai ngờ trong công ty chẳng ai quan tâm, người sáng suốt đều có thể nhìn ra hiện tại ai mới là người có tiếng nói trong nhà họ Vương. Chừng nào Vương Hoàn Tu còn ở đó một ngày, sẽ không ai dám manh động.

Gần đây các chi nhánh công ty khác bắt đầu xao động, Vương Vọng mới xuất viện tuần trước, sau khi xuất viện không thể ngồi yên một phút, bắt đầu lôi kéo những người khác trong nhà họ Vương, thậm chí ông lão còn làm mối, lôi kéo cả con trai và cháu trai của anh trai ông lão Vương.

Mười năm trước, khi đó con trai của anh trai ông lão Vương nắm quyền công ty, ông lão phải cúi đầu khom lưng. Lúc này Vương Hoàn Tu mất kiểm soát, ông lão thà đưa vị trí quyền lực trở lại tay nhà anh trai cũng không muốn để Vương Hoàn Tu nắm giữ nữa.

Lòng tham không đáy, ngoài việc không thân thiện với gia đình Vương Vọng, Vương Hoàn Tu đối với ông lão có thể nói là tận nghĩa tận tình, nhưng điều ông lão cần là Vương Hoàn Tu phải tuyệt đối phục tùng ông ta như cha anh đã làm.

Cha anh bắt đầu chống đối ông lão từ khoảnh khắc có được đứa con là Vương Hoàn Tu, con của ông ấy tất nhiên không thể phục tùng ông lão Vương.

Tôn trọng và cảm ơn sự bồi dưỡng thì có, nhưng mọi thứ đều có ngày cạn kiệt.

Mặt trời trên bầu trời mọc đông lặn tây mỗi ngày, những năm qua anh đã làm đủ nhiều cho ông lão rồi.

Chỉ có Vương Hoàn Tu mới có thể giúp ông lão đứng thẳng lưng trong nhà họ Vương, nhưng thời gian lâu rồi, ông lão lại quên mất.

Quên mất mùi vị phải cúi đầu khom lưng trước đây.

Kết thúc công việc buổi sáng, dùng xong bữa trưa, Vương Hoàn Tu mang theo vẻ mặt phức tạp cầm ba cuốn sách trên bàn làm việc lên.

Cân nhắc hồi lâu, anh chọn một cuốn đơn giản nhất và có tính tham khảo nhất cho hiện tại.

[Cách khiến chồng yêu chẳng thể dừng lại với bạn]

Mặc dù bìa của hai cuốn kia trông bắt mắt hơn cuốn này, nhưng cả ba đều có cái xấu xí riêng, bắt mắt thì cũng chỉ là xấu một cách bắt mắt mà thôi.

"Bí quyết của bạch liên hoa" và "Cách dỗ dành của trà xanh" đối với anh còn thiếu sót ở một số mặt.

Anh và Bạch Thủy Kim đã kết hôn rồi, hai cuốn kia rõ ràng dạy người ta cách yêu đương, có thể sẽ không đề cập đến việc duy trì tình cảm trong hôn nhân.

Sau khi phân tích, Vương Hoàn Tu lại đưa mắt nhìn về phía cuốn "Cách khiến chồng yêu chẳng thể dừng lại với bạn".

"......"

Nhắm mắt lại tịnh tâm, sau đó anh từ từ mở bìa sách ra.

Lời giới thiệu hiện ra trước mắt:

"Bạn vẫn đang đau khổ vì chồng lạnh nhạt không hứng thú sao? Bạn vẫn đang phiền lòng vì không thể thân mật gần gũi sao?"

"Gặp được cuốn "Cách khiến chồng yêu chẳng thể dừng lại với bạn" này là đúng rồi, đồ não yêu đương."

Nửa câu cuối có thể cảm nhận được trạng thái tinh thần tuyệt vời của tác giả, so với một cuốn sách được chăm chút kỹ lưỡng, cuốn này giống như tác giả viết ra trong tâm trạng bị bịt mũi hơn.

Đọc xong lời giới thiệu, Vương Hoàn Tu máy móc đặt sách xuống.

Cuốn sách này hoàn toàn không có giá trị tham khảo nào, một tác phẩm thần thánh của một tác giả thần thánh.

Cốc cốc——

"Vào đi."

Cửa văn phòng được đẩy ra từ bên ngoài, chị thư ký nửa khuất sau cánh cửa, thò nửa người ra: "Vương tổng, vừa rồi có cuộc gọi nhiệt tình, hy vọng ngài có thể xem điện thoại ạ."

Hai vợ chồng này chơi trò gì mà lạ thế, không biết giữa thanh thiên bạch nhật lại gửi cái gì nữa đây.

Cô ấy cũng muốn xem ghê.

Truyền đạt xong tin nhắn, chị thư ký rời đi với nụ cười bất biến.

Vương Hoàn Tu lấy điện thoại ra, có lẽ vì làm việc quá tập trung nên không để ý đến tin nhắn, anh mở WeChat ra, là ảnh Bạch Thủy Kim gửi cho anh.

Ngày thứ hai sau khi Bạch Thủy Kim trở về, cậu đã bắt đầu luyện tập không ngừng nghỉ. Ở trung tâm thành phố có một câu lạc bộ tư nhân, thiết kế kiểu thủy lập phương 9 tầng, phục vụ tận tâm cho khách hàng VIP.

Các khóa học về múa, nghi lễ, cắm hoa, trà đạo và nhiều lĩnh vực khác đều có giảng dạy. Nhà họ Vương đã tham gia đầu tư từ 30 năm trước, các giáo viên ở đó đều được chọn lọc kỹ càng về trình độ học vấn và chuyên môn.

Nếu những người trẻ và thế hệ nhỏ tuổi trong nhà họ Vương chán học gia sư tại nhà, bọn họ có thể đến đó để học tập. Nơi đó còn tiếp đón không ít quý công tử đại tiểu thư, rất dễ kết bạn với những người cùng một vòng tròn xã hội.

Bạch Thủy Kim cũng có gia sư riêng, nhưng vị giáo viên đó hiện đang lưu diễn ở nước ngoài, phải đến tháng sau mới có thể đến nhận việc. Kể từ khi quyết định nhảy múa trở lại, tinh thần Bạch Thủy Kim hăng hái vô cùng, hoàn toàn không thể ngồi yên.

Vương Hoàn Tu liền sắp xếp phòng múa và giáo viên của câu lạc bộ tư nhân cho cậu, môi trường địa điểm tốt, dịch vụ giảng dạy cũng không tệ.

Bức ảnh hiện lên rõ ràng ngay khi nhấp vào phóng to, Bạch Thủy Kim mặc trang phục luyện tập, chụp vài tấm ảnh trước gương cho anh.

Trong bức ảnh, cậu ngồi trên sàn sau khi hoàn thành các động tác khởi động. Khuôn mặt hồng hào như sau khi xông hơi vậy, hai má đỏ mọng và làn da trắng nổi bật. Mái tóc đen óng ả và đôi mắt đen láy tựa như hạt nho đen lấp lánh. Đôi môi được thoa một lớp son không màu, trở nên đỏ mọng và quyến rũ. Kèm theo đó là một đoạn ghi âm, trong đó cậu nói với anh thỏi son môi này được bạn nhảy tặng. Toàn bộ hình ảnh mang lại cảm giác tràn trề sức sống và oxy.

"Chồng ơi, son môi có mùi kẹo cao su đấy (nhai nhai nhai)"

"Em đang ăn bánh mì kẹp (nhai nhai nhai), ngon lắm (nhai nhai nhai)."

Phía dưới là một loạt ảnh bánh mì kẹp chỉ còn lại một miếng cuối cùng.

Đặt điện thoại xuống, Vương Hoàn Tu thở dài, rồi lại cầm lên cuốn sách trên bàn làm việc.

Quả nhiên không có gì xấu hổ khó xử bằng cảm giác rung động mà Bạch Thủy Kim mang lại cho anh.

Vương Hoàn Tu mặt không biểu cảm, dù có phải nhồi nhét thì cũng phải nhồi những kiến thức trong sách vào đầu mới được.

Khiến chồng yêu chẳng thể dừng lại với bạn ~ Điều thứ nhất:

"Điều quan trọng nhất trong cuộc sống hôn nhân chính là sự bất ngờ và mong muốn chia sẻ. Một khi mất đi hai điều này, chỉ có hai cách để giải quyết tình trạng hiện tại.

Một: Ly hôn.

Hai: Lén chồng bạn, tìm một người bạn trai khác."

Vương Hoàn Tu:......

Tuyệt đối không thể để Bạch Thủy Kim thấy cuốn sạch này.

"Chúng ta hãy đơn giản và rõ ràng, kết hợp giữa sự bất ngờ và mong muốn chia sẻ, cộng thêm yếu tố cuộc sống để tạo ra những bất ngờ khiến chồng yêu luôn nhớ đến bạn mọi lúc mọi nơi. Ví dụ: Tặng một món quà nhỏ đa năng có thể tháo rời sử dụng, vừa có tính thẩm mỹ vừa có tính thực dụng."

Anh nhận ra tất cả các chữ, nhưng khi đặt chúng cạnh nhau thì lại không hiểu gì cả.

Vương Hoàn Tu không thấy có giá trị tham khảo nào, trên điện thoại Bạch Thủy Kim lại gửi qua một bức ảnh khác, trong ảnh vẫn là hình ảnh phản chiếu trong gương, một tay cầm điện thoại một tay cầm son môi.

Dường như muốn nói cho anh biết cây son môi này tốt đến mức nào.

Vương Hoàn Tu lật đến mục lục, tác giả viết mục lục cũng rõ ràng dứt khoát, không có chút ý nghĩa văn vẻ hay quanh co nào.

Cắn nát môi như bị Ma Lâu đánh tới tấp - 78

Ngón tay Vương Hoàn Tu lật qua một loạt trang sách, đi thẳng đến trang bảy mươi tám.

"Như bạn thấy đấy, đây là bài học thứ bảy mươi tám của chúng ta. Nếu bạn đã thử tất cả các phương pháp trước đó với chồng, thì mối quan hệ của các bạn bây giờ hẳn đã sâu đậm như nước lã rồi."

"Bài học bảy mươi tám chủ yếu nói về tiếp xúc thân mật. Miễn là chồng bạn không phải là người Anh không có môi trên, sử dụng phương pháp này, ngày hôm sau môi của hai người sẽ giống như xúc xích nướng than, dày và căng mọng."

"Khi một người thể hiện sự đau đớn và yếu đuối, sẽ khơi gợi lòng thương cảm của người khác. Nhưng hãy nhớ, đừng diễn quá ghê tởm. Bạn có thể giả vờ bị ốm và đề nghị anh ấy chăm sóc bạn. Trong quá trình chăm sóc qua lại sẽ tạo ra một bầu không khí mập mờ. Chính lúc này bạn có thể đột ngột tiến lại gần, nhưng đừng hôn trực tiếp. Bạn phải tỏ ra muốn nói lại thôi, như sắp bật ra nhưng cũng vừa như muốn từ chối. Dừng lại mười giây, sau mười giây mới hôn. Chỉ cần đối phương không có động tác từ chối trong mười giây đó, thì có nghĩa là anh ấy khao khát được bạn hôn. Lúc đó bạn mới hôn, hiệu quả sẽ tuyệt vời."

(Ghi chú: Nếu không hôn được hoặc không sưng, có thể đến tòa soạn báo cáo tên tác giả. Tác giả thuộc Ma Lâu, có thể giúp bạn tát đến sưng.)

Bạch Thủy Kim nhét miếng sandwich cuối cùng vào miệng trong phòng tập nhảy. Bạn nhảy của cậu là tiểu thư nhà họ Trần, học múa từ nhỏ và cũng muốn theo đuổi ước mơ múa trong tương lai.

Cô ấy nhỏ hơn cậu một tuổi, quen biết với Vương Trân Châu. Mặc dù hai người không gặp nhau nhiều trong cuộc sống hàng ngày, nhưng lại rất thường xuyên liên lạc trên mạng, là bạn mạng chính hiệu.

"Anh Thủy Kim, chúng ta luyện lại bước nhảy thêm lần nữa nhé."

Bạch Thủy Kim nhanh nhẹn đứng dậy: "Được."

Hai người càng ăn ý thì càng có thể phối hợp tốt hơn. Phòng tập nhảy ở tầng năm, tầng này có gần chín phòng học nhảy.

Các phòng học khác cũng có con em các gia đình danh giá đến học lễ nghi và khiêu vũ.

Trong giao tiếp xã hội, khiêu vũ và lễ nghi là không thể thiếu.

Vương Hành vừa tan học đã được tài xế đón đến đây. Cậu ta luôn thiếu sót về mặt lễ nghi trong giao tiếp xã hội, gia đình đã phải lo lắng rất nhiều về vấn đề tính cách và lễ nghi giao tiếp của cậu ta.

Bình thường Vương Hành cũng học nhiều môn để có thể ưu tiên có khả năng quản lý công ty, các khóa học về khiêu vũ và lễ nghi cứ bị đẩy lùi mãi.

Vương Hành bình thường cũng rất ghét học những môn này.

Thang máy mở ra, nhân viên tiếp tân xách cặp sách và dẫn đường cho cậu ta. Vương Hành hai tay đút túi bước về phía trước.

Đi ngang qua một phòng học nhảy, ánh mắt bị thu hút bởi bóng dáng bên trong.

Chỉ thấy trong phòng học nhảy, ánh nắng tràn ngập sàn nhà, chiếu lên lớp sàn đánh bóng sáng như gương. Hai bóng dáng mảnh mai uyển chuyển như bướm trong phòng học.

Dưới ánh sáng, bọn họ như những đứa con của Chúa được ưu ái, mặc trang phục nhảy đơn giản nhưng quanh người dường như quấn một lớp sa mỏng, theo động tác nhảy múa bay lượn quấn quýt trong không trung, vừa mềm mại vừa mạnh mẽ.

Điệu nhảy rất đáng xem, Vương Hành không khỏi dừng bước nhìn vào trong.

Cậu ta lấy điện thoại ra bấm quay một đoạn, đợi đến khi điệu nhảy kết thúc mới bấm nút dừng.

Người trong đó nhảy múa quả thật rất đẹp mắt. Theo góc máy thu hẹp lại, Vương Hành cũng nhìn rõ được khuôn mặt của người nhảy múa bên trong.

Một trong số đó chính là kẻ đã tấn công cậu ta ở căng-tin lần trước. Cậu ta đã cho người điều tra, kết quả điều tra được là đối phương tên Bạch Thủy Kim, năm ngoái đã cố chấp đứng trước cổng biệt thự cũ của nhà họ Vương, cầm loa to hét lớn đòi cưới anh họ Vương Hoàn Tu của cậu ta, cuối cùng đã toại nguyện.

Không ngờ lại gặp đối phương ở đây.

Sự sỉ nhục lần trước khiến Vương Hành lập tức nổi cơn thịnh nộ trong lòng. Cậu ta trước đó còn đang tìm đối phương, giờ Bạch Thủy Kim lại tự mình đưa tới cửa.

Nhìn người đứng giữa phòng học, Vương Hành tuy giận nhưng cũng công nhận vẻ đẹp của đối phương.

Điệu nhảy vừa rồi rất đẹp mắt, cậu ta muốn xem lại lần nữa.

Những thứ Vương Hành muốn, từ nhỏ đến lớn chưa có gì không đạt được.

Bình thường học mệt mỏi, để Bạch Thủy Kim nhảy cho cậu ta xem một đoạn cũng không tệ, có thể thư giãn tinh thần.

Nhảy xong đoạn này, Trần Viên và giáo viên khiêu vũ ngồi cùng nhau trò chuyện. Nước của Bạch Thủy Kim đã hết, bên ngoài phòng nhảy có một phòng trà đa năng và phòng nghỉ, cậu muốn đi lấy thêm nước uống.

Vừa mở cửa đã thấy Vương Hành đứng bên ngoài.

Gặp kẻ thù ngoài đường, không ngờ lại gặp đối phương ở đây.

Hôm nay Vương Hành vẫn mang theo vẻ kiêu ngạo thường ngày. Bạch Thủy Kim vừa mới nhảy xong, hơi thở vẫn chưa hoàn toàn ổn định, thở hơi gấp, những sợi tóc đen dính trên má tạo nên một vẻ đẹp tự nhiên.

Khi nói chuyện, Vương Hành không khỏi có giọng điệu tốt hơn đối với Bạch Thủy Kim: "Cậu nhảy không tệ."

Bạch Thủy Kim ngạc nhiên, không ngờ lại có thể nghe được những lời như vậy từ miệng đối phương.

Trên mặt nở một nụ cười thân thiện.

Nụ cười này đẹp như mùa xuân ấm áp.

Vương Hành ban đầu muốn bảo cậu nhảy lại cho mình xem một lần nữa, nhưng khi đến miệng lại thành: "Khi nào cậu nhảy nữa, tôi sẽ đến xem."

Đối với khản giả đến xem, Bạch Thủy Kim không có lý do gì phải từ chối, nhưng cậu không thể ở đây được mấy ngày nữa. Mặc dù giáo viên dạy riêng sẽ đến vào tháng sau, nhưng ngày mai đã là tháng sau rồi.

"Gần đây chắc không thể coi được."

Vương Hành vừa nghe tim liền thót lại: "Tại sao?"

Phải chăng là vì chuyện lần trước cậu ta bắt đối phương buộc dây giày cho mình, trong lòng có điều gì đó, vừa nghe cậu ta muốn xem thì không nhảy nữa?

"Lần trước là do tôi đường đột, tôi xin lỗi cậu."

Ai cũng yêu thích những thứ đẹp đẽ, để có thể xem Bạch Thủy Kim nhảy múa một lần nữa, Vương Hành tự nhiên có được một chút tình thương.

Bạch Thủy Kim: "Không phải vậy, chồng yêu của tôi tìm cho tôi một giáo viên dạy riêng, sau này tôi sẽ nhảy ở nhà nên không đến đây nữa."

Năm nay cậu phải chuẩn bị tốt tất cả tài liệu để thi, mọi thứ đều rất gấp rút. Giáo viên dạy riêng nhanh hơn và hiệu quả hơn, ở nhà cũng có thể giảm bớt thời gian đi lại.

Chồng yêu?

Bạch Thủy Kim nhắc đến cách gọi này, Vương Hành mới chợt nhận ra Bạch Thủy Kim đã kết hôn, đối tượng kết hôn là anh họ không thân thiết lắm với cậu ta.

"Chồng yêu ư?"

Khi Bạch Thủy Kim nhắc đến cách xưng hô này, Vương Hành mới chợt nhận ra rằng Bạch Thủy Kim đã kết hôn, và người cậu kết hôn chính là anh họ không mấy thân thiết với mình.

Vương Hoàn Tu vốn nổi tiếng xấu xa trong nhà họ Vương, mỗi ngày Vương Hành đều nỗ lực không ngừng với mục tiêu thay thế anh ta.

Trong số các bậc trưởng bối trong gia đình, không ai đứng về phe Vương Hoàn Tu cả. Bọn họ đều nói rằng con người Vương Hoàn Tu quá bá đạo, không coi ai ra gì. Gần đây, chuyện Vương Vọng bị tức giận đến mức phải nhập viện đã lan truyền khắp nhà, ai ai cũng biết.

Trong mắt Vương Hành, Vương Hoàn Tu tự nhiên là hiện thân của một kẻ bạo ngược.

Không nhảy ở đây mà về nhà nhảy, vậy chẳng phải chỉ có mình Vương Hoàn Tu được xem thôi sao?

Quả nhiên là một tên vô lý lại bá đạo.

Trong lòng Vương Hành không phục, cậu ta vốn đã đơn phương đối địch với Vương Hoàn Tu, giờ đây điệu nhảy mà cậu ta yêu thích lại chỉ có một mình Vương Hoàn Tu được xem, trong lòng càng thêm khó chịu.

Càng không có được thứ gì thì càng muốn có được nó.

"Cậu ly hôn đi, đến lúc đó cậu muốn nhảy ở đâu thì nhảy ở đó."

Bạch Thủy Kim trợn tròn mắt, excuse me? Cậu đang nói gì vậy?

Bảo cậu ly hôn với chồng yêu á, sao dám chứ, cái thẻ vàng trong túi quần cậu là người đầu tiên phản đối đấy.

"Không cần đâu, tôi nhảy ở nhà là được rồi."

Vương Hành nghiến răng, hiếm khi chịu cúi đầu: "Tôi thực sự rất ngưỡng mộ điệu nhảy của cậu."

Bạch Thủy Kim bước về phía trước, nghe thấy lời Vương Hành nói liền quay đầu lại: "Vậy sau này tôi sẽ nhảy cho cậu xem nhé."

Sau này cậu ấy sẽ biểu diễn công khai, đối phương mua vé vào xem.

Lời nói chuyển biến dưới hình thức khác, khéo léo từ chối yêu cầu trước mắt, lại không hề đả kích tới mặt tích cực của đối phương.

Đây chính là EQ của cậu.

Học đi, cậu thiếu gia.

Hai câu nói này đủ cho cậu ta học cả nửa đời người rồi đấy.

Vương Hành nhìn bóng lưng Bạch Thủy Kim rời đi, trong lòng đã quyết tâm điều gì đó.

Những lời Bạch Thủy Kim vừa nói và những gì Vương Hành nghe được hoàn toàn khác nhau.

Bạch Thủy Kim: Sau này sẽ nhảy cho cậu xem.

Vương Hành: Cậu ta đang cầu cứu mình!

Đợi khi cậu ta cứu được đối phương khỏi tay Vương Hoàn Tu rồi sẽ nhảy múa cho cậu ta xem.

Đến phòng học, Vương Hành không lên lớp nữa, trực tiếp gọi điện về nhà.

Người nhà đối với Vương Hành có sự nuông chiều vô hạn, bất kể cậu ta gọi điện lúc nào, dù người nhà đang bận rộn với công việc đến đâu cũng sẽ nghe máy.

Phương Kha là ba cậu ta, khi xưa rể vào nhà họ Vương, cùng vợ sinh ra Vương Hành.

Ông ấy là một giảng viên đại học, lúc này đang nghỉ trưa: "Tiểu Hành có chuyện gì vậy?"

"Ba, con muốn có một người."

Muốn có một người ư?

Lần này yêu cầu đã lên đến tầm con người rồi sao?

Phương Kha nhìn quanh trái phải, đảm bảo xung quanh không có đồng nghiệp nào: "Người nào?"

Vương Hành chỉ đích danh: "Bạch Thủy Kim."

Bạch Thủy Kim!

Trong quá trình nuôi dạy Vương Hành, vợ chồng bọn họ không ít lần nhắc đến Vương Hoàn Tu, từng cử chỉ hành động của Vương Hoàn Tu đều bị nhà họ Vương theo dõi chặt chẽ, khi đối phương kết hôn bọn họ còn đắc ý một phen, may mà không phải là hôn nhân thương trường liên thủ mạnh mẽ, nếu không địa vị của Vương Hoàn Tu càng khó lay chuyển.

Thấy đối phương lâu không trả lời, Vương Hành nhắc nhở: "Chính là người mà Vương Hoàn Tu cưới về trước đây ạ."

Phương Kha: "Con cũng biết đó là người mà Vương Hoàn Tu cưới về, người của Vương Hoàn Tu làm sao ba có thể đòi cho con được."

Vương Hành mới không quan tâm những thứ đó, thứ cậu ta muốn nhất định phải có được, tính khí nổi lên bắt đầu không nói lý: "Con không quan tâm, con chỉ muốn có Bạch Thủy Kim thôi, mọi người tự nghĩ cách đi."

Phương Kha nghe xong thấy hoa mắt: "Vào thời điểm này con đừng có nhúng tay vào, bây giờ nhà họ Vương đang nội chiến, con lại muốn chen chân vào làm gì?"

Hiện giờ phe ông Vương - Vương Vọng đang gây sức ép lên Vương Hoàn Tu, hai bên đang so tài, bọn họ ngồi trên núi xem hổ đánh nhau mới là lựa chọn đúng đắn, sau đó khi cả hai bên đều bị thương nặng, đó sẽ là cơ hội tốt để Vương Hành của nhà bọn họ ra mặt.

Ai ngờ Vương Hành bây giờ lại muốn ra mặt đè bẹp Vương Hoàn Tu.

Phương Kha: "Yêu cầu này ba không thể đáp ứng cho con được, mẹ con cũng không thể đáp ứng đâu, mau bỏ ý nghĩ đó đi."

Đây là lần đầu tiên Vương Hành bị ba mình từ chối.

"Tại sao chứ? Mọi người không phải bảo con chỉ cần học tập tốt, yêu cầu gì cũng có thể đáp ứng sao? Bây giờ thất hứa thế này là sao?"

Phương Kha câm nín.

Vợ chồng ông ấy quả thật đã hứa với Vương Hành như vậy.

Vương Hành tức giận cúp luôn điện thoại, không muốn nói thêm lời nào với cha nữa.

Bọn họ không giúp thì thôi, cậu ta có năng lực xuất sắc, chắc chắn sẽ có cách để đoạt Bạch Thủy Kim từ tay Vương Hoàn Tu, cứ chờ xem.

*

Năm giờ chiều, Bạch Thủy Kim nhận được tin nhắn của Vương Hoàn Tu, anh đã tan làm, hiện giờ xe đang đỗ ở bãi đỗ xe ngầm, đợi cậu cùng về nhà.

Khóa học hôm nay đã kết thúc, Bạch Thủy Kim cầm lấy bình nước rồi chào tạm biệt Trần Viên và giảng viên.

Trần Viên nhiệt tình nói: "Anh Thủy Kim, anh về bằng cách nào? Tài xế nhà em đã đến rồi, về cùng đường hay là đi cùng nhé?"

Hai người ở cùng một khu, không xa lắm.

Bạch Thủy Kim cảm ơn hảo ý của cô ấy: "Không cần đâu, chồng anh đến đón anh rồi."

Trần Viên hào hứng: "Là anh Hoàn Tu phải không?"

Bạch Thủy Kim gật đầu.

Trần Viên bình thường rất thích lên mạng đọc những cặp đôi nam nam, nhất là nửa đêm, đọc đến mức chìm đắm như si như điên: "Tình cảm hai người tốt quá, tan học anh Hoàn Tu còn đến đón anh nữa."

Bạch Thủy Kim ngượng ngùng gãi đầu.

"Anh Thủy Kim, có dịp cùng ăn cơm nhé."

Sau khi chào tạm biệt Trần Viên, Bạch Thủy Kim đi vào phòng tắm vòi sen tắm rửa, thay quần áo xong đi thang máy xuống bãi đỗ xe ngầm.

Vốn tưởng rằng phải tìm một lúc xe đỗ ở đâu, kết quả vừa ra khỏi thang máy đã thấy Vương Hoàn Tu đang đợi không xa.

"Chồng yêu ca ca ơi!"

Bạch Thủy Kim hớn hở vui mừng như một chú cún con vui vẻ chạy lại.

Vương Hoàn Tu bước về phía cậu vài bước, Bạch Thủy Kim không kịp phanh lại, đầu đụng vào cằm anh. Vương Hoàn Tu đau đến mức hoa cả mắt.

Bạch Thủy Kim thì không sao cả, từ nhỏ đến lớn đầu vốn đã cứng: "Chồng yêu, dính dính nào."

"..."

Sau một chút xíu sự cố, Vương Hoàn Tu đón lấy cái túi trong tay Bạch Thủy Kim: "Hôm nay thế nào?"

Giống như phụ huynh đón cậu tan học vậy, hồi nhỏ đây là cảnh tượng Bạch Thủy Kim hằng mơ ước.

Hai người đi về phía chiếc xe, hôm nay không có tài xế, Vương Hoàn Tu tự lái xe đến.

Bạch Thủy Kim hào hứng kể cho anh nghe những chuyện xảy ra hôm nay, nói về việc cậu bị chuột rút và dẫm chân trong giờ khiêu vũ, bữa trưa ăn hai bát cơm, chuyện của Vương Hành cũng nhắc đến vài câu, nói là gặp được một người em họ.

Bạch Thủy Kim nói thao thao bất tuyệt, ngồi lên xe rồi mà Vương Hoàn Tu vẫn chưa nổ máy.

Đến khi Bạch Thủy Kim nhận ra mình nói hơi nhiều thì đã qua nửa tiếng, ngước mắt lên thấy Vương Hoàn Tu đang chăm chú lắng nghe cậu nói chuyện, ánh mắt trầm tĩnh dịu dàng.

Bạch Thủy Kim đỏ mặt, ngượng ngùng nói: "Chồng yêu, em nói hơi nhiều rồi phải không?"

Cậu hơi lắm lời.

"Không đâu." Vương Hoàn Tu nhìn Bạch Thủy Kim đang cúi đầu thắt dây an toàn: "Vừa đủ thôi."

Bạch Thủy Kim trong lòng vui vẻ, cảm thấy Vương Hoàn Tu thật tốt bụng.

Bỗng có tiếng sột soạt vang lên bên cạnh, một cái túi giấy rơi xuống trước mắt cậu.

Bạch Thủy Kim: "Đây là gì vậy?"

"Quà tặng em đấy."

Sau khi đọc kỹ điều đầu tiên trong cuốn "Cách khiến chồng yêu chẳng thể dừng lại với bạn", Vương Hoàn Tu đã chọn lựa kỹ càng món quà này. Tặng quà sẽ khiến người ta cảm thấy bất ngờ, đồng thời món quà cũng phải có tính thẩm mỹ và thực dụng, Bạch Thủy Kim có thể sử dụng thường xuyên, chỉ cần dùng đến món quà là sẽ nhớ đến anh.

Quà ư?

Mở túi ra, bên trong là một hộp nhạc.

Đó là một đồ cổ, có giá trị không nhỏ.

Vương Hoàn Tu cầm trong tay để cho cậu xem, khi mở hộp nhạc ra bên trên có một người nhỏ đang nhảy múa, đội vương miện trông giống như hoàng tử nhỏ, theo chìa khóa xoay trong hộp nhạc, một giai điệu du dương vang lên trong xe.

"Nó còn chức năng khác nữa."

Bạch Thủy Kim nhìn người nhỏ đang nhảy múa trên hộp nhạc, yêu thích không rời: "Chức năng gì vậy?"

"Đáy của nó có thể mở ra được."

Ấn vào cơ quan, bên trong là một khoảng trống nhỏ, có thể đựng nhẫn và đồ trang sức nhỏ.

"Rãnh bên cạnh có thể treo được một số vật có móc."

"Bên trong nắp hộp còn có một kính lúp."

Đầy đủ tính thực dụng.

Ba thiết kế này đối với một hộp nhạc có vẻ hơi thừa thãi, nhưng vào thời đại mà hộp nhạc được chế tạo thì lại rất hiếm có.

Khi Vương Hoàn Tu hỏi cậu có thích không, Bạch Thủy Kim không chút do dự nói: "Thích lắm."

Cậu nhìn ba thiết kế của hộp nhạc: "Chồng yêu, em thấy rất thú vị."

Khóe miệng Vương Hoàn Tu nhếch lên: "Thật sao?"

"Ừm, giống như mẹo vặt cuộc sống của phụ nữ Mỹ vậy."
Bình Luận (0)
Comment