Xuyên Thành Nhân Vật Phe Chính Diện, Ta Rơi Vào Ổ Của Phe Phản Diện

Chương 5

Chỉ dùng lời nói không thể tiết lộ hết hành vi xấu xa của Bạch Thủy Kim, quản gia lấy ra bằng chứng vật chất là chiếc điện thoại, hai tay dâng lên đoạn video đã quay được.

"Thưa thiếu gia, tôi đã quay lại tất cả rồi ạ."

Nhấn nút phát, gương mặt to đùng của quản gia đột nhiên xuất hiện trên màn hình.

Vương Hoàn Tu:......

Người hầu:......

Quản gia ngượng ngùng ho khan vài tiếng, rất nhanh sau đó ống kính chuyển hướng đến hình ảnh Bạch Thủy Kim xuất hiện trong video. Thời gian quay là vào buổi sáng, cửa sổ kính lớn không xa ghế sofa được mở toang, cây cối xanh tươi và ánh nắng rực rỡ ngoài sân vườn tô điểm cho khung cảnh đẹp trong phòng.

Màn hình điện thoại như một con mắt mèo vạn hoa, quan sát cảnh tượng bên trong.

Ánh nắng chiếu qua sàn nhà đánh bóng tạo thành vài tia sáng, gió thổi qua cửa sổ mở rộng vào phòng khách, nhẹ nhàng vuốt ve làm tóc Bạch Thủy Kim khẽ động đậy.

Hôm nay Bạch Thủy Kim mặc một bộ áo ngắn tay màu be và một chiếc quần dài kẻ ô rộng rãi thoải mái, chân đi đôi tất trắng, cuộn tròn trên ghế sofa, mắt cười long lanh nhìn về phía tivi phía trước.

Nhiệt độ trong phòng dù mở cửa sổ vẫn rất ấm áp, Bạch Thủy Kim và tháng 12 giữa mùa đông đang trải qua hai mùa khác nhau.

Quay cậu ta trông cũng khá ăn hình đấy, quản gia thầm nghĩ, lần sau nhất định phải tìm góc chết để quay mớiđược.

Bạch Thủy Kim trong video trông hạnh phúc và thoải mái, như một con vật nhỏ có lông mềm mại ra ngoài tắm nắng trong ngày xuân ấm áp. Tiếp theo, cậu ta thốt ra câu nói đầu tiên trong đoạn video này.

"Chồng yêu ơi!"

Đuôi mắt Vương Hoàn Tu khẽ nhướng lên.

Chỉ thấy Bạch Thủy Kim cuộn tròn trên ghế sofa vặn vẹo qua lại, như thể sắp biến hình vậy. Càng xem tivi càng hứng thú, từ nằm cuộn thành ngồi, mắt mở to hơn trước, chăm chú nhìn nam diễn viên trong tivi không rời.

Sau đó nhét chiếc gối ôm vào trong áo hoodie, phần dưới áo lập tức phồng lên.

"Có thai rồi." 

Chỉ có điều quá trình mang thai không trải qua mười tháng, mà rất nhanh đã sinh ra.

Không chỉ sinh nhanh mà mang thai cũng nhanh, nam phụ xuất hiện chưa đầy mười giây, Bạch Thủy Kim lập tức lại mang thai.

Cả buổi sáng từ nam chính, nam phụ hai, nam phụ ba, v.v... tổng cộng sinh được bốn đứa.

Đến trưa sinh mệt rồi, Bạch Thủy Kim lộp cộp chạy đi ăn cơm.

Video kết thúc, quản gia cất điện thoại đi vẫn không quên mách lẻo.

"Thưa thiếu gia, chiều nay cậu ta lại sinh thêm ba đứa nữa ạ."

"......"

Toàn những chuyện xàm xàm.

Vương Hoàn Tu giơ tay nới lỏng cà vạt, đột nhiên cảm thấy đau đầu: “Sau này những việc như này không cần nói với tôi."

Hành vi nhận người quen không biết xấu hổ của Bạch Thủy Kim ở nhà, đó là công khai đội sừng xanh lên đầu thiếu gia của bọn họ. Quản gia còn muốn nói thêm gì đó, nhưng nhìn bóng lưng lạnh lùng dứt khoát của Vương Hoàn Tu, cuối cùng đành ngậm miệng.

Bây giờ Vương Hoàn Tu đã không kiên nhẫn rồi, nói thêm nữa rất dễ khiến người ta không vui.

Trong nhà có thang máy, ngoài việc vận chuyển đồ đạc lớn hoặc nhạc cụ ra thì rất ít khi sử dụng tới. Vương Hoàn Tu đi lên lầu, tình cờ gặp Bạch Thủy Kim đang đi xuống từ tầng hai.

Trên áo ngắn tay màu be của Bạch Thủy Kim in hình một chú chó vui vẻ, giống hệt như bản thân cậu.

Đột nhiên trước mắt xuất hiện một bóng đen lớn, nhìn thấy Vương Hoàn Tu trong bộ vest chỉnh tề, vai rộng chân dài trong chớp mắt đã tạo nên sự chênh lệch về vóc dáng giữa hai người. Mắt Bạch Thủy Kim sáng lên, như mèo thấy Jerry vậy, lộp cộp bước xuống hai bậc thang để đến gần đối phương hơn: “Chồng yêu ca ca, anh về rồi à, một ngày không gặp em nhớ anh lắm."

Vương Hoàn Tu nhìn người trước mặt.

Cả ngày sinh con cho người khác, đến tối lại bảo nhớ hắn.

Đối diện với ánh mắt lạnh lùng khó đoán của Vương Hoàn Tu, đôi mắt của đối phương luôn khiến Bạch Thủy Kim liên tưởng đến khu rừng hoang vắng giữa đêm khuya, địa hình phức tạp như mê cung, vừa u ám vừa lạnh lẽo.

Nhưng có lẽ vì hai người không thân nên ánh mắt đối phương nhìn cậu mới như vậy, ngày đầu tiên cậu lên đại học cũng là hình tượng lạnh lùng ngầu lòi lắm nha.

Cậu hiểu hết.

Để tiến thêm một bước gần gũi mối quan hệ thân thiện giữa hai người, Bạch Thủy Kim đưa ra lời mời: “Chồng yêu ca ca, anh cùng em xem tivi nhé."

Trước đây cậu không thì đi làm thêm thì cũng ở trong trường học bài và làm bài tập, rất ít khi được thư giãn, hầu hết các chương trình truyền hình cũng chưa xem qua. Hôm nay xem cả ngày vẫn chưa đã thèm, cảm thấy khá thú vị.

Bây giờ đang định xuống lầu lấy một bát kem để tiếp tục xem.

Xem một số chương trình giải trí rất hợp để thư giãn tinh thần, xua tan mệt mỏi sau một ngày làm việc. Hơn nữa, thông qua nội dung đối phương thích xem, có thể tìm ra chủ đề để trò chuyện. Qua lại vài lần, mối quan hệ tự nhiên cũng sẽ tốt lên.

Nắm tay nhau, kết nối trái tim, gắn kết hai người chặt chẽ với nhau!

Vương Hoàn Tu không đồng ý: “Không rảnh, tôi có tài liệu cần xem."

Bạch Thủy Kim lập tức lộ vẻ thất vọng trên mặt.

Vương Hoàn Tu nhìn chằm chằm vào sự thay đổi cảm xúc của cậu, mắt không chớp lấy một cái rồi dời đi.

Bận quá, làm việc cả ngày về nhà còn phải xem tài liệu, hóa ra tổng tài cũng sống vất vả như vậy.

Những cuốn tiểu thuyết viết về tổng tài ngày nào cũng ra ngoài tiêu hoang ném tiền quả nhiên đều là lừa người.

"Được rồi, vậy để mai xem vậy." Bạch Thủy Kim không đợi đối phương trả lời, cậu phải xuống lầu ăn kem đây: “Hẹn nhé, ngày mai cùng xem tivi."

Thông thường muốn gặp mặt bàn chuyện với ông chủ lớn đều phải đặt lịch hẹn trước, cậu cũng đặt một cái luôn, hẹn tối mai cùng thưởng thức tivi.

Bóng dáng biến mất ở cửa cầu thang, Vương Hoàn Tu không để ý đến, trực tiếp đi lên tầng ba.

Sáng sớm hôm sau, Vương Hoàn Tu như thường lệ đứng ở tiền sảnh chuẩn bị ra ngoài đi làm, sống một cuộc sống máy móc. Mỗi ngày hắn đều thức dậy vào cùng một thời điểm, ăn mặc chỉnh tề xuống lầu ăn sáng, sau đó đến tiền sảnh thay giày chuẩn bị ra ngoài.

Mỗi bước đi của hắn đều chính xác trùng khớp với ngày hôm trước, từ khi hắn bắt đầu sống một mình, luôn luôn là như vậy.

Ba trăm sáu mươi lăm ngày như một.

Khi hắn còn là thiếu niên, lại là một bộ cuộc sống máy móc nhàm chán khác.

Để kế thừa sản nghiệp gia tộc và nắm quyền hành kiểm soát công ty, từ khoảnh khắc hắn chào đời, những thứ hắn phải học nhiều hơn rất nhiều so với những đứa trẻ cùng tuổi, nhiều đến mức hoàn toàn không có thời gian tự do để làm chính mình.

Khóa học này kết thúc, khóa học môn tiếp theo lại bắt đầu không ngừng nghỉ.

Ý thức về thời gian rất sâu sắc, trong không gian tâm trí của hắn có một chiếc đồng hồ, mỗi phút thời gian trôi qua hắn đều biết rõ.

Chỉ có điều, người đưa hộp cơm trưa hôm nay cho hắn không phải là dì Lý ở nhà bếp, mà đã đổi thành...

Mắt Bạch Thủy Kim lấp lánh ánh sáng, giơ hộp đựng thức ăn lên trước mặt Vương Hoàn Tu: “Chồng yêu ca ca, cho anh này."

Vương Hoàn Tu nhìn hộp cơm: “Có bỏ thuốc độc không?"

Bạch Thủy Kim buồn bã nhắm mắt lại: “Chồng yêu ca ca, tâm hồn anh thật là đen tối."

"......"

Đây là món cậu dậy sớm đặc biệt xuống bếp làm cho Vương Hoàn Tu, lần đầu tiên cậu vào bếp. Kiếp trước đi làm thêm toàn tìm những nơi bao ăn, tiết kiệm tiền cơm, dù sao mỗi ngày làm việc mệt như chó, chỉ có miệng là còn cử động được nên hoàn toàn không có sức để nấu ăn cho mình. Về trường thì ăn ở căng tin, căng tin đại học rẻ hơn nhiều so với nhà hàng bên ngoài.

Tuy là lần đầu tiên vào bếp, nhưng cậu cảm thấy cũng không tệ, còn cố ý dùng tương cà chua viết chữ bên trong cho Vương Hoàn Tu.

Cậu nhét hộp cơm vào tay Vương Hoàn Tu: “Cầm đi ăn đi, em tự tay làm đấy, sạch sẽ vệ sinh."

"......"

Vương Hoàn Tu mỗi ngày đều mang cơm trưa đi công ty, làm sao cậu có thể bỏ lỡ cơ hội tốt để gần gũi tình cảm này chứ.

Thêm một phần tình cảm, kết cục cậu sẽ bị cắt bớt một nhát dao, cá mập dưới biển sẽ ăn ít đi một miếng.

Buổi trưa, trong văn phòng trên tầng cao nhất của tòa nhà chọc trời, tài liệu giấy tờ trải đầy sàn nhà, trên những tờ giấy trắng là những thuật ngữ kinh doanh và ký hiệu dày đặc.

Tưởng Du vươn vai đứng dậy từ đống tài liệu, những tờ giấy trên chân anh ta bay xuống.

Nhìn đồng hồ, mười một giờ năm mươi lăm phút sắp đến mười hai giờ rồi, cũng đến giờ ăn trưa.

Anh ta quay đầu nhìn về phía bàn làm việc nơi Vương Hoàn Tu đang chôn mình trong đống tài liệu.

"Buổi sáng tạm dừng ở đây đi." Anh ta cầm lấy áo vest trên ghế sofa da, định ra ngoài ăn cơm, vận động trí óc quả thật là tiêu hao năng lượng nhất.

"Hôm nay cậu có đi căng tin nhân viên với tôi không?"

Kể từ khi có kẻ xấu xa lẻn vào tưới chết cây phát tài, Vương Hoàn Tu luôn mang cơm từ nhà đi.

Nhưng hôm qua bất ngờ lại không mang, hai người đã giải quyết bữa trưa ở căng tin nhân viên.

"Không, cậu tự đi đi."

Vương Hoàn Tu đứng dậy, lấy một túi giữ nhiệt từ tủ trưng bày trước cửa văn phòng.

Màu hồng phấn, còn có cả sticker khiến Tưởng Du nhíu mày.

"Nhà cậu đổi hộp cơm cho cậu à, sao lại chọn màu nữ tính thế này."

Không biết còn tưởng là dành cho cô gái nhỏ nào đấy.

Vương Hoàn Tu không để ý đến anh ta, đôi tay với năm ngón thon dài mở túi giữ nhiệt ra, khi thấy hộp cơm bên trong, động tác tay hắn khựng lại.

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Tưởng Du vẫn đang đứng trong văn phòng, người sau đang chăm chú nhìn vào túi giữ nhiệt của hắn.

Vương Hoàn Tu lên tiếng đuổi người: “Còn chưa đi à?"

Tưởng Du phát hiện ra biểu cảm của hắn có chút vi diệu, tò mò không biết trong túi giữ nhiệt đựng cái gì, tiến lên phía trước để xem.

Chỉ thấy trong túi giữ nhiệt đặt một hộp cơm hình trái tim màu hồng, trên đó còn dán một mảnh giấy note.

"Phải ăn hết nhé~"

Tưởng Du cười ha hả, nhất thời cười đến chảy cả nước mắt, cầm mảnh giấy note trong tay: “Đây không phải do Bạch Thủy Kim làm cho cậu đấy chứ."

Vẻ mặt Vương Hoàn Tu không hề thay đổi.

Sáng nay trước khi ra khỏi nhà Bạch Thủy Kim nói là hộp cơm tình yêu, bây giờ nhìn thấy hộp cơm... vật thật phù hợp với mô tả.

Tưởng Du cầm mảnh giấy note.

Phải nói, kết hôn rồi quả nhiên khác, đối phương còn khá chu đáo, nhưng đều là những thủ đoạn nhỏ thôi. Tưởng Du cười đủ rồi, nghiêm túc lại: “Đây là đang sử dụng chiến thuật với cậu đấy, muốn nắm bắt con người cậu thì trước tiên phải nắm bắt dạ dày của cậu, đang mê hoặc cậu đấy, cậu nhất định đừng mắc bẫy."

Ánh mắt Vương Hoàn Tu ý vị thâm trường*: “Sao cậu biết?"

(*) Ý vị thâm trường: Có ý nghĩa sâu xa.

Tưởng Du ngượng ngùng: “... Khụ, cũng đọc qua một số tiểu thuyết tình yêu lãng mạn."

Truyện của đứa cháu gái ở nhà, khi rảnh rỗi anh ta sẽ lấy ra giết thời gian, có vài cuốn cũng khá thú vị.

Bạch Thủy Kim vì giúp Bùi Tri Hành mà đã đầu tư rất nhiều, vừa cưới Vương Hoàn Tu vừa làm cơm hộp cho hắn.

"Mở ra xem thế nào?" Tưởng Du mong đợi: “Tôi đoán tên vô dụng Bạch Thủy Kim này chắc chắn đã bỏ rất nhiều công sức, đảm bảo cậu ăn một miếng là sẽ yêu ngay."

Dù sao để mê hoặc người khác, thế nào cũng phải tung ra tuyệt chiêu.

Hộp cơm hình trái tim được mở ra, một mùi hương khó tả lan ra, hai người trước bàn làm việc ngửi thấy mùi đều sững người vài giây.

Sao ngửi thấy mùi khét khét thế nhở?

Nắp hộp được mở ra, chỉ thấy trong hộp cơm đặt một đống thứ khó tả, trên đó còn dùng tương cà chua viết chữ.

"mi si you."

Văn phòng im lặng trong chốc lát.

Cái gì thế này?

Tưởng Du: "Cậu ta là tùy tiện bốc một nắm thức ăn cho chó rồi bỏ vào đây à?"

"......"

Hộp cơm tình yêu trước mắt, màu sắc hương vị đều từ bỏ.

Vương Hoàn Tu nhíu mày nhìn đống vật thể màu nâu cháy khét không rõ bên trong.

Tưởng Du vẫn không quên tình tiết trong tiểu thuyết anh ta đã đọc trước đây.

"Ăn một miếng là yêu ngay." Tưởng Du không thể kiểm soát biểu cảm: “Vương Hoàn Tu, cậu thật biến thái."

"......"
Bình Luận (0)
Comment