Bạch Thủy Kim sững sờ đến ngây người. Trước đây cậu còn chăm chỉ luyện tập trước gương, uốn éo xoay hông đủ kiểu, giờ thì chỉ hận không thể tách rời nửa thân dưới ra cho rồi.
Nhảy múa còn cần có nền tảng về mặt này sao? Đây là lần đầu tiên cậu nghe thấy, trước đây chưa từng nghe qua, quả nhiên mỗi vũ công đều có cách hiểu khác nhau về vũ đạo.
Bạch Thủy Kim cảm thấy đầu óc mình như đang lơ lửng trên mây. Mới mấy ngày trước, trải nghiệm trần trụi với Vương Hoàn Tu khiến cậu tưởng mình sắp chết đến nơi. Suốt quá trình, cậu gần như không dám mở mắt, sợ rằng vừa mở ra sẽ thấy cảnh tượng mình và Vương Hoàn Tu quấn lấy nhau không mảnh vải che thân. Trong tình huống đó, làm sao cậu có thể tiếp tục được chứ!
Đây chẳng phải là phân biệt đối xử với những người thiếu kinh nghiệm hay sao? Vậy những người cả đời không có quan hệ tình dục thì sao? Những vũ công không thể làm "chuyện ấy" thì sao?
Bạch Thủy Kim lớn tiếng lên tiếng cho nhóm yếu thế: "Những vũ công thanh tâm quả dục thì sao ạ?"
Giáo viên hỏi ngược lại: "Em là người thanh tâm quả dục sao?"
"..."
Giáo viên: "Cô thường xuyên thấy em lướt xem mấy video trai đẹp mà."
Giáo viên: "Trông em cũng chẳng thanh tâm quả dục gì cả."
Bạch Thủy Kim im thin thít.
Nhìn người chuẩn thật.
Lần đầu tiên cậu ghét giáo viên biết tiếng Trung đến thế, cũng ghét bản thân không phải người điếc.
Xem ra sau này cậu xem video trai đẹp không chỉ phải giấu Vương Hoàn Tu, mà còn phải giấu cả giáo viên nữa.
Giáo viên nhét bảng đánh giá mấy ngày gần đây vào tay cậu, trên đó toàn là những điểm số màu đỏ chói mắt: "Nhảy múa cần có cảm xúc và trải nghiệm, không trải nghiệm thì làm sao biết cách thể hiện?"
"Không ngờ nhìn em có vẻ phóng khoáng, bên trong lại khá e dè nhỉ."
Bạch Thủy Kim nhất thời không biết giáo viên đang khen hay đang mắng cậu nữa.
Lúc tan học, giáo viên thông báo thời gian học mấy ngày tới sẽ có điều chỉnh.
Mấy ngày nữa là lễ tốt nghiệp của Trần Viên, tốt nghiệp cấp ba đón chào kỳ nghỉ dài nhất trong đời học sinh, những học sinh khác chắc chắn sẽ đi du lịch khắp nơi hoặc ở nhà thoải mái.
Trần Viên vì lý do thực tế, không có thời gian thư giãn sau khi tốt nghiệp, chỉ xin nghỉ hai ngày, ngày lễ tốt nghiệp đi một ngày, ngày thứ hai thư giãn nghỉ ngơi một ngày, sau đó lại tiếp tục đi học không ngơi nghỉ.
Bạch Thủy Kim cũng nhờ cơ hội cô tốt nghiệp cấp ba mà được nghỉ hai ngày, hai ngày này cậu vốn có thể tự đến đây luyện tập, nhưng giáo viên nói cậu không hiểu được cách thả lỏng thể hiện, đến cũng vô ích, bảo cậu về nhà yêu đương đi.
"..."
Toàn là yêu đương cản trở học tập, giờ giáo viên lại ép cậu yêu đương.
Tan học, Bạch Thủy Kim đeo cặp sách bước ra khỏi sảnh. Hầu như ngày nào Vương Hoàn Tu cũng đến đón cậu, nếu bận việc không đến được, anh sẽ nhắn tin báo trước, và tài xế nhà anh sẽ đến thay.
Thời tiết đã bước vào giữa hè, ban ngày nóng oi bức, đến lúc chiều tối khi mặt trời lặn, cơn gió thổi tới có thể xua tan chút oi nồng.
Bạch Thủy Kim nhìn nửa vầng mặt trời khuất dần sau những tòa nhà chọc trời. Ánh sáng màu cam phản chiếu trên mặt kính của những tòa cao ốc, lấp lánh như được dát vàng.
Giờ tan học, không chỉ trường cậu, mà cả những trường cấp ba lân cận cũng đang xả học sinh. Học sinh mặc đồng phục, túm năm tụm ba, cười đùa rôm rả trên phố. Có vẻ như họ không mang cặp sách, chắc là đang trên đường đi ăn tối. Ăn xong, chắc hẳn họ lại phải quay về trường học bài.
Ăn xong, họ còn phải quay lại học tự học buổi tối.
Lúc này có hai nữ sinh cố tình đi vòng qua trước mặt cậu rồi vội vã bước đi.
"Thấy chưa, tớ bảo đẹp trai mà."
"Đệch, thật luôn, tụi mình nhìn thêm cái nữa đi."
Ngắm nhìn những thứ đẹp đẽ là bản năng của con người, hai nữ sinh quay lại đường cũ, lại đi vòng qua trước mặt Bạch Thủy Kim một lần nữa.
Lần này Bạch Thủy Kim cũng chú ý đến họ, biết hai người đang nhìn mình, cậu lịch sự mỉm cười với họ.
Hai nữ sinh lập tức đỏ mặt chạy đi, bị người ta phát hiện đang nhìn trai đẹp, thật là ngại quá.
Bạch Thủy Kim hiếm khi có lúc nhàn rỗi như vậy, đứng bên đường, ăn mặc thời trang rực rỡ, đôi giày dưới chân sạch sẽ không dính bùn nước.
Kiếp trước, vì phải đến nơi làm việc đúng giờ, ngày nào cậu cũng phải chạy qua những con hẻm nhỏ bẩn thỉu. Đôi giày chưa bao giờ được sạch sẽ như bây giờ.
Lúc này thảnh thơi ngắm nhìn phong cảnh trên đường phố và ánh hoàng hôn đang buông xuống, đây đều là những điều mà kiếp trước cậu chưa từng có được.
Bất tri bất giác, cậu dường như đã sống cuộc sống mơ ước, không phải vất vả vì cuộc sống, chỉ trong chốc lát mà thôi.
Bên đường vẫn không thấy chiếc Rolls-Royce mà Vương Hoàn Tu thường lái, chẳng lẽ là đổi xe rồi, cậu vươn cổ nhìn về phía xa.
Tin nhắn gửi cho đối phương cũng chìm nghỉm, gọi điện thoại thì hiển thị tắt máy.
Bạch Thủy Kim vẻ mặt buồn bã lo lắng, không biết có chuyện gì xảy ra không, cậu không dám nghĩ theo hướng xấu.
Nửa tiếng sau, đối phương mới chậm rãi đến.
Bạch Thủy Kim ngồi vào trong xe, cậu muốn hỏi Vương Hoàn Tu hôm nay sao lại đến muộn thế, có phải xảy ra chuyện gì không.
Vương Bình Thiên bị bắt, Vương Hoàn Tu có rất nhiều việc phải xử lý, huống chi Vương Bình Thiên là đứa cháu trai mà ông Vương yêu thương nhất, cả nhà đều không phải dạng vừa.
Chưa kịp mở miệng, Vương Hoàn Tu đã đưa ra lời giải thích: "Hôm nay cầu vượt bên kia tắc đường, điện thoại anh cũng hết pin rồi."
Không liên lạc được với Vương Hoàn Tu, Bạch Thủy Kim lo lắng rất lâu, thấy người không có chuyện gì, tảng đá lớn trong lòng mới rơi xuống: "Sao anh không sạc điện thoại?"
"Anh quên mất." Khi nói chuyện, anh không nhìn vào mắt Bạch Thủy Kim.
Vương Hoàn Tu mỗi ngày nhận được không ít tin nhắn, điện thoại hết pin là chuyện bình thường.
Chiếc điện thoại đã hết pin nằm trong hốc để đồ, dễ hết pin như vậy, làm trễ nãi cả việc tâm sự yêu đương của họ rồi.
Nếu Vương Hoàn Tu nhận điện thoại khi bị kẹt xe, hai người còn có thể trò chuyện với nhau được.
Bạch Thủy Kim không có bằng lái, cũng chưa từng lái xe, hoàn toàn quên mất trong xe có điện thoại xe hơi.
Vương Hoàn Tu nhìn cậu với nụ cười ẩn ý: "Em lo cho anh à?"
Nam nhân à, chàng cười xấu xa quá, khiến ta muốn lột sạch quần áo của chàng ra để nhìn cho rõ.
Bạch Thủy Kim - chàng đại bàng oai hùng - khẽ gật đầu, không phủ nhận sự lo lắng của mình.
Cánh tay trái của Vương Hoàn Tu âm ỉ đau. Hôm nay khi tan làm, thang máy xuống bãi đỗ xe ngầm bỗng nhiên rơi tự do, khiến mọi người trong thang máy ngã lăn ra vì lực hấp dẫn và quán tính, anh cũng đập phải cánh tay.
May mắn thay, thang máy được trang bị hệ thống giảm chấn, khi rơi xuống tầng ba với tốc độ kinh hoàng, nó đã dừng khẩn cấp, đảm bảo an toàn cho tất cả mọi người.
Thang máy đột ngột mất trọng lượng và rơi xuống với tốc độ chóng mặt là điều không ai có thể dự đoán được. Sự việc xảy ra quá đột ngột, đến nỗi không kịp nghĩ đến việc để lại di ngôn.
Mảnh vỡ vương vãi khắp sàn. Các nhân viên cấp cao ở tầng 18 loạng choạng bước ra, không ai còn giữ được một cặp kính lành lặn.
Trần Tập đeo chiếc gọng kính trống rỗng: "Vương tổng, ngài không sao chứ?"
"... Không sao."
Chiếc điện thoại của Vương Hoàn Tu cũng nằm trong số thương vong, vỡ nát không thể dùng được nữa.
May mắn là trong thang máy không xảy ra tình trạng chảy máu nào, mọi người chỉ bị một số vết thương ngoài da.
Ai nấy đều làm việc văn phòng, ít vận động, vậy mà lúc này mới thấy da dày thịt béo cũng có lợi, chỉ tổn hao chút “máu” mà thôi.
Trong chốc lát, ánh mắt của tất cả nhân viên tầng 18 đều thay đổi, ai cũng mang vẻ nghi ngờ.
Hóa ra tất cả đều lén lút đi tập gym!
Trưởng thư ký hắng giọng: "Chậc, vẫn chưa bằng số trang bị tôi rơi ra mỗi khi cắt móng tay."
"..."
Những đồ vật bị hư hỏng trong thang máy, ngày mai hãy đến công ty báo cáo để được bồi thường.
Cánh tay trái của Vương Hoàn Tu bị bầm tím một vùng lớn, tạm thời hơi khó cử động, nhưng anh vốn chẳng mấy quan tâm đến vết thương của mình, chỉ tìm bác sĩ riêng xử lý qua loa rồi đi đón Bạch Thủy Kim.
Cánh tay trái cứng đờ, khi nghĩ đến việc Bạch Thủy Kim sẽ lo lắng cho mình, ánh mắt anh chợt tối lại.
Mấy ngày tới phải ngủ riêng phòng thôi.
Vết thương tuy không nặng nhưng vẫn phải băng bó, không thể để Bạch Thủy Kim nhìn thấy được.
Vì vậy, khi Bạch Thủy Kim muốn cùng anh xem tivi sau bữa tối, đã bị Vương Hoàn Tu lạnh lùng từ chối.
"Anh phải về làm việc."
Bạch Thủy Kim: QAQ!
Nhiệt độ cơ thể hơn 30 độ, vậy mà lại nói ra những lời lạnh lùng như vậy. Lúc trước còn cọ cọ chân, bây giờ xem tivi cũng không chịu.
Tên nam nhân kia, sự gần gũi rồi xa cách của chàng khiến ta lo lắng không yên.
Mặt Vương Hoàn Tu không cảm xúc, nếu ngồi cùng nhau xem tivi, Bạch Thủy Kim chắc chắn sẽ không an phận mà động chạm lung tung. Việc cậu thích làm nhất là luồn tay vào tay áo anh, hoặc sờ soạng cơ bắp của anh dưới vạt áo.
Bạch Thủy Kim không bị chứng tăng động, nhưng đôi tay cậu thì có.
Bây giờ mà cùng xem tivi, chắc chắn sẽ bị lộ tẩy.
Bạch Thủy Kim giơ một ngón tay lên: "Xem một tập thôi, được không?"
Ánh mắt đầy mong đợi khiến Vương Hoàn Tu đau lòng, sao lại có biểu cảm đáng yêu như vậy chứ. Anh nhíu mày: "Không được."
Bạch Thủy Kim: "Em đâu có làm gì anh đâu?"
Trong mắt Vương Hoàn Tu hiện lên vẻ nghi ngờ, kèm theo sự khó hiểu.
"Anh nhìn em kiểu gì vậy? Chúng ta xem tivi cùng nhau, em có bao giờ làm gì anh đâu."
"Em đi đi."
"Phim hay thế này, tiếc là tối nay có người phải làm việc rồi."
"Thật ra em cũng không muốn xem tivi với anh lắm đâu, anh ra dẻ cho ai coi đấy."
Bạch Thủy Kim:...
Vương Hoàn Tu:...
Vương Mộc Quang bên cạnh vừa ăn hạt dẻ cười vừa chứng kiến toàn bộ quá trình Bạch Thủy Kim bị đả kích.
Vương Hoàn Tu bật cười: "Hôm nay công việc bận thôi."
Bạch Thủy Kim mừng thầm trong lòng: "Vậy ngày mai thì sao?"
Vương Hoàn Tu thu lại nụ cười: "Ngày mai cũng bận."
"..."
Bạch Thủy Kim: Bây giờ chúng ta chia tay rồi, em đề nghị đấy.
Vương Hoàn Tu lên lầu làm việc, Bạch Thủy Kim cuộn tròn trên ghế sofa như con cá ươn.
Gió đêm nay hiu lạnh như trái tim của tên nhân nhân xấu xa kia vậy.
Vương Mộc Quang ném cho cậu vài hạt dẻ cười: "Không phải xem tivi sao?"
Bạch Thủy Kim: "Không có cảm giác."
"Thị giác á?"
"Xúc giác."
Bạch Thủy Kim lật người, để ánh sáng chiếu đều lên người, nhìn Vương Mộc Quang vẫn còn lưu lại ở nhà: "Cảnh quay trong phim của anh chưa hoàn thành mà, ở trong nước hoài như vậy có được không?"
"Vài ngày nữa tôi sẽ đi, hôm nay vừa nhận được thông báo từ đoàn làm phim."
Quay thêm nửa tháng nữa, bộ phim cũng sẽ kết thúc.
Bộ phim này Vương Mộc Quang rất coi trọng, khi ở đoàn làm phim, hầu như ngày nào cậu ấy cũng ngủ lúc 3-4 giờ sáng, nếu không nghiền ngẫm kỹ tình tiết phim, cậu ấy sẽ mất ngủ.
Hai người trò chuyện qua lại, Vương Trân Châu mặc váy ngủ chạy xuống từ tầng trên, sau khi ăn xong cô đã chạy lên tầng 3 vẽ bản vẽ.
Bây giờ tóc cô búi thành một quả cầu hoàn hảo, còn cài thêm một cây bút chì.
Cô đi đến giữa Vương Mộc Quang và Bạch Thủy Kim, chen vào ngồi: "Em có lễ tốt nghiệp ngày kia, sau khi tham dự xong chúng ta đi công viên chủ đề chơi nhé, em thấy trên trang web chính thức của họ có thêm thú nhồi bông mới, đến đó mua sắm tiện thể chơi một trận ra trò."
Bạch Thủy Kim và Vương Trân Châu hiện là những thí sinh chuẩn bị thi cử trong nhà, cơ hội đi chơi không nhiều.
Đối với một tiểu thư nhà giàu như Vương Trân Châu, việc sở hữu một thú nhồi bông phiên bản giới hạn mới ra mắt chẳng khác nào trở bàn tay. Chỉ cần nhờ người mua hộ, miễn là trả đủ tiền, cuối cùng cô đều có thể có được món đồ mình muốn.
Nhưng gần đây công việc học tập bận rộn, không có cơ hội thở, lần lễ tốt nghiệp này có thể để cô thư giãn một chút.
Vương Trân Châu hỏi Bạch Thủy Kim: "Chính là ngày kia, hôm đó anh có rảnh không?"
Bạch Thủy Kim: "Vừa hay có nghỉ."
"Tuyệt vời!" Vương Trân Châu hài lòng ngả người ra sau, vỗ nhẹ vào lưng Bạch Thủy Kim: "Không ngờ anh cũng có ngày nghỉ, dạo này học hành vất vả quá nhỉ? Giáo viên cho anh nghỉ à?"
Nhớ đến lý do kỳ quặc mà giáo viên cho cậu nghỉ, dù có một trăm cái miệng cũng không nói nên lời.
Cho cậu nghỉ để làm tình.
Ngay cả chó nghe thấy cũng phải chết.
Vương Trân Châu: "Trứng vàng nhỏ, anh hỏi anh trai em xem anh ấy có đi không nhé."
Bạch Thủy Kim nghi hoặc quay đầu lại: "Trứng vàng nhỏ là gọi ai vậy?"
"Đương nhiên là anh rồi."
"Sao lại gọi anh như vậy?" Nghe có vẻ kỳ kỳ.
"Đó là biệt danh thân mật, anh không hiểu sao?" Vương Trân Châu nói: "Nó thể hiện mối quan hệ tốt đẹp giữa chúng ta đấy. Trong một số thành ngữ tục ngữ chẳng phải cũng có những từ như "bảo bối", "quả trứng vàng" hay sao? Anh cũng có thể gọi em là Trân Châu Trứng."
Sau khi nghe giải thích, mặt Bạch Thủy Kim đỏ bừng, cậu không ngờ Vương Trân Châu lại miêu tả cậu là "quả trứng vàng" một cách trực tiếp như vậy.
Vương Trân Châu nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của cậu, nở nụ cười tinh quái: "Đừng có yêu em đấy nhé."
Vương Mộc Quang nhai nát hạt dẻ cười: "Trân Châu, anh cả chỉ đi làm thôi, có phải chết đâu."
Vương Trân Châu giật mình: "Hai đứa mình không có kết quả đâu, em không yêu đâu."
Bạch Thủy Kim:... Anh cũng đâu có thích em!
Bạch Thủy Kim do dự: "Chồng yêu bận rộn như vậy, có thể đi được không nhỉ?"
"Đương nhiên là được rồi, hai đứa mình cùng lên nói với anh ấy đi, anh cả sẽ không từ chối đâu."
Tiếng gõ cửa vang lên ở thư phòng tầng bốn, Bạch Thủy Kim và Vương Trân Châu bước vào. Lúc này Vương Hoàn Tu đang xử lý tài liệu.
"Có chuyện gì vậy?"
Anh ngẩng đầu lên liền thấy khuôn mặt đầy mong đợi của Bạch Thủy Kim và Vương Trân Châu.
"Anh."
"Chồng yêu."
Hai người đồng thanh: "Mấy ngày nữa chúng ta có thể đi công viên giải trí được không ạ?"
Vương Hoàn Tu:...
Vài ngày sau, Vương Trân Châu diện một chiếc váy liền thân ôm sát dáng người, đứng tạo dáng chụp ảnh trước một ngôi nhà gỗ nhỏ mang phong cách độc đáo.
Vương Mộc Quang kín mít như ninja, đang hướng dẫn Bạch Thủy Kim cách chụp ảnh.
Vương Hoàn Tu đứng phía sau ba người, tay cầm đồ đạc của cả ba.
Anh rất hiếm khi đến những nơi trẻ con như thế này. Xung quanh toàn là những công trình mô phỏng và trò chơi giải trí lấy cảm hứng từ phim hoạt hình. Hồi nhỏ, anh cũng chỉ đến đây một lần duy nhất.
Nhưng ba người Bạch Thủy Kim thì khác, vừa bước vào mắt đã sáng rực như bật đèn pha, vừa đi vừa dừng, mua điên cuồng các loại băng đô, thú nhồi bông, móc khóa...
Kỳ nghỉ hiếm hoi khiến Bạch Thủy Kim và Vương Trân Châu như vừa được thả ra khỏi nhà tù vậy.
Bọn họ quyết định hôm nay phải chơi cho thỏa thích, nếu không mấy tháng sau lại không có cơ hội chơi nữa. Khối lượng bài vở rất lớn, giai đoạn gần đây cũng không thể đi nước ngoài chơi được, nên ở đây phải vui chơi thỏa thích.
Sau khi chụp ảnh xong, lưng Bạch Thủy Kim bị nắng đốt nóng bỏng, vội vàng chạy về dưới cây dù che nắng trong tay Vương Hoàn Tu.
"Chồng yêu, nóng quá đi."
Vương Hoàn Tu lục lọi trong chiếc ba lô hoạt hình mà Bạch Thủy Kim đã mua, tìm thấy một chiếc quạt điện nhỏ, bật công tắc quạt gió cho cậu.
Bạch Thủy Kim thoải mái nhắm tịt mắt lại.
Mấy ngày nay Vương Hoàn Tu buổi tối luôn không ở bên cạnh cậu, đều lấy lý do công việc bận rộn. Ngay cả khi cậu nhiệt tình mời đối phương đến phòng ngủ chính ngủ, Vương Hoàn Tu vẫn giữ vẻ mặt thanh tâm quả dục.
Lúc trước cầu xin được cọ chân đâu có như vậy.
Đồ đàn ông bội bạc hay ra dẻ nhà anh.
Bạch Thủy Kim cũng không quên ý nghĩa của kỳ nghỉ này, đột phá giai đoạn bế tắc, đến một trận ZUOAI thỏa mãn!
Ban đầu cậu còn do dự ngại ngùng không dám, thậm chí chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến cậu nửa đêm phát điên, ngón chân cào đất, nhưng bây giờ thì khác rồi.
Vương Hoàn Tu càng trốn tránh cậu, cậu càng muốn có được anh.
Càng trốn tránh dữ dội, cậu càng phấn khích, tình yêu bình thường tất nhiên khiến người ta rung động, nhưng tình yêu cưỡng ép biến thái lại càng kích thích hơn.
Thấy Vương Hoàn Tu đang nhìn mình, Bạch Thủy Kim cố tình dùng đầu lưỡi liếm môi: "Chồng yêu, em hơi khát."
Đầu lưỡi hồng mềm lướt qua rồi biến mất ở khóe miệng.
Vương Hoàn Tu nắm cổ tay cậu: "Em muốn uống gì?"
"Bên kia có nước trái cây hỗn hợp."
Bạch Thủy Kim chỉ tay, bao bì còn có ống bọc cốc hình nhân vật hoạt hình, trông cậu rất thích thú.
Vương Hoàn Tu đưa ô cho cậu rồi đi mua nước trái cây. Trong cốc nước trái cây hình dạng kỳ lạ còn có những viên đá lập phương.
Bạch Thủy Kim tu ực ực mấy ngụm lớn, cơn nóng bức trên người được thay thế bằng vị ngọt mát lạnh của nước trái cây.
Vương Mộc Quang quay lại thấy Bạch Thủy Kim có nước trái cây uống cũng đi mua một cốc.
Vương Trân Châu không thích uống nước trái cây lắm, cô thích uống sữa hơn, chuẩn bị lát nữa vào nhà hàng chủ đề ăn uống bổ sung nước.
Vương Mộc Quang uống một hơi gần hết nửa cốc, cốc nước trái cây hình dạng kỳ lạ dung tích lớn, cậu ấy uống hết nửa chai, gần bằng một chai nước bình thường.
Xe bơm nước đã đến trạm tiếp tế rồi.
Bạch Thủy Kim nhìn mà trợn tròn mắt, cảm thấy kỹ năng này của Vương Mộc Quang có vẻ ngầu kinh khủng, muốn học theo nhưng phần nước trái cây còn lại trong tay cậu còn có công dụng khác.
"Chồng yêu, anh uống không?"
Tay cậu cầm cốc nước trái cây lâu, lòng bàn tay cũng trở nên mát lạnh, đưa tay chạm vào cổ Vương Hoàn Tu, ngẩng đầu hỏi: "Anh có muốn uống một ngụm không?"
Đầu ngón tay lạnh lẽo cọ xát làn da, hôm nay Bạch Thủy Kim mặc áo tay ngắn màu kem, cổ áo được thiết kế kiểu đồng phục thủy thủ, nửa dưới là quần màu xanh biển dài đến đầu gối, chân đi một đôi giày thể thao khá thoải mái khi đi bộ.
Ánh nắng rực rỡ mang theo sự tươi trẻ đầy sức sống, ấm áp như một mặt trời nhỏ.
"Để em đút cho anh."
Bạch Thủy Kim giơ cốc nước trái cây lên trước mặt anh, Vương Hoàn Tu cúi đầu ngậm ống hút.
Ngay khi anh định uống, Bạch Thủy Kim rút tay cầm cốc lại, môi lạnh lẽo của đối phương chạm vào mặt cậu.
Trò đùa nhỏ giữa các cặp đôi.
Bị hôn bất ngờ, khóe miệng Vương Hoàn Tu lúc này còn khó kìm nén hơn cả súng AK.
Vương Mộc Quang ở bên cạnh hút xùm xụp nước trái cây: "Anh, anh cười cái gì vậy? Nước trái cây có vào miệng đâu."
Vương Hoàn Tu:...
Vương Trân Châu:...
Cậu ấy đã nhìn thấy hết rồi, ống hút hút nước trái cây lên được một nửa thì Bạch Thủy Kim đã rút lại, anh trai cậu ấy căn bản chẳng uống được gì.
Vương Trân Châu nhìn Vương Mộc Quang: "Anh cứ uống nước trái cây cả đời đi."
Chỉ cần Vương Mộc Quang ở đâu, nơi đó chính là kết thúc của sự lãng mạn.
Gần đây, Vương Hoàn Tu càng nhìn Vương Mộc Quang thì càng thấy khó chịu. Dù sao thì từ khi cậu ấy nghỉ phép từ đoàn phim trở về, những chuyện tốt đẹp của anh đã bị phá hỏng không đếm xuể.
Nếu không phải vì tình anh em cùng cha cùng mẹ, có lẽ anh đã đánh chết thằng nhóc đó từ lâu rồi.
Vương Mộc Quang chẳng hề cảm nhận được chút gì bất thường, thậm chí còn tự đắc về mỗi lần xuất hiện đột ngột của mình.
Vương Trân Châu đề nghị đi ăn trưa. Thay vì ở ngoài trời nắng chỉnh sửa ảnh, chi bằng vào nhà hàng, bên trong còn có điều hòa thổi mát.
Hôm nay Bạch Thủy Kim đặc biệt dính người. Nhân viên phục vụ trong nhà hàng chủ đề đều có ngoại hình rất ưa nhìn, khiến người ta vui mắt.
Mọi người ngồi xuống một chỗ. Ngay cả bàn ăn ở đây cũng được trang trí tỉ mỉ, trên mặt bàn có nhiều hoa văn chạm trổ tinh xảo.
Bạch Thủy Kim ngồi nghiêm chỉnh.
Anh chàng đẹp trai đến gọi món cho cậu, cậu làm như không thấy. Anh chàng đẹp trai đến rót nước, cậu cũng mặc kệ.
Không phải vì lý do gì khác, chỉ vì hôm nay cậu muốn quyến rũ Vương Hoàn Tu một cách triệt để.
Vương Hoàn Tu ngồi ngay bên cạnh, cậu ghé lại gần anh thỏ thẻ: "Chồng yêu à, em chẳng thèm nhìn anh đẹp trai nào hết, em hết thích nhìn nữa rồi nha anh."
Nói xong, cậu quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cái gáy cứng đờ như thể đang thể hiện quyết tâm của mình.
Vương Mộc Quang há hốc mồm: "Thế nhìn người bên cạnh à?"
Bạch Thủy Kim:...
Vương Hoàn Tu:...
Hôm nay Bạch Thủy Kim đặc biệt chăm sóc Vương Hoàn Tu, ngay cả bò bít tết cũng cắt sẵn rồi mới đưa cho anh.
Vương Trân Châu nhìn mà có phần ngớ người.
Tuy Bạch Thủy Kim vốn chu đáo, nhưng chưa bao giờ ân cần đến thế.
Chẳng lẽ lại đang chơi trò đóng vai gì đó?
Vương Hoàn Tu cũng cảm nhận được sự bất thường của cậu, chỉ riêng việc cậu không nhìn mấy anh chàng đẹp trai đã thấy có gì đó mờ ám rồi.
Ăn trưa xong, Vương Trân Châu đi vệ sinh trang điểm lại, còn Vương Mộc Quang thì bị fan nhận ra nên đành phải kín đáo đi chụp ảnh cùng họ.
Bạch Thủy Kim vẫn đang ăn, hai má phồng lên trông rất đáng yêu. Vương Hoàn Tu không thích ăn cà rốt, anh dùng nĩa gắp từ đĩa của cậu sang miệng mình.
Vương Hoàn Tu sờ vào gáy cậu, chờ đợi cậu mở miệng nói ra điều mình muốn.
Anh không biết Bạch Thủy Kim muốn gì, nhưng chỉ cần cậu mở lời, anh sẽ không từ chối.
Đợi Bạch Thủy Kim ăn xong, anh mới hỏi ra miệng: "Có muốn gì không?"
Vương Hoàn Tu tiến lại gần: "Hôm nay em cứ dính người mãi."
Bạch Thủy Kim nở nụ cười rạng rỡ: "Chồng yêu, anh phát hiện ra rồi à."
"Em chỉ có một yêu cầu nhỏ xíu xìu xiu thôi, rất dễ thỏa mãn ạ."
Cậu đưa hai ngón tay ra véo một cái, thể hiện yêu cầu này nhỏ đến mức nào.
"Nói anh nghe xem."
Bạch Thủy Kim ghé sát tai anh, nói điều gì đó bằng giọng chỉ hai người nghe được.
Khi Vương Mộc Quang quay lại, cậu thấy ánh mắt Vương Hoàn Tu nhìn mình có gì đó “hơi” kỳ lạ.
"Sao vậy anh?”
Trên gương mặt đẹp trai của cậu ấy dính cơm à?
Vương Mộc Quang vội vàng sờ mặt, may quá không có gì.
Ánh mắt Vương Hoàn Tu tràn đầy cảnh giác.
Hôm nay dù thế nào cũng không thể để Vương Mộc Quang về nhà được.
Sau khi nghe lời tỏ tình táo bạo trắng trợn, Vương Hoàn Tu hiểu rõ nếu muốn mọi chuyện diễn ra suôn sẻ tối nay, tuyệt đối không thể để Vương Mộc Quang xuất hiện.
Nếu không mọi chuyện tốt đẹp đều sẽ bị phá hỏng.
"Chồng yêu à, tối nay mình cọ cọ nhé? Cọ luôn vào trong cũng được."
Câu nói này cứ lặp đi lặp lại vô hạn bên tai Vương Hoàn Tu.
Buổi tối rời khỏi công viên chủ đề là 11 giờ, Vương Trân Châu hôm nay đi ngủ ở nhà bạn thân. Sau khi tốt nghiệp, hai người đều bận rộn với học hành, tối nay muốn tâm sự thật lâu.
Còn Vương Mộc Quang thì được phái đi tìm túi xách.
Chiếc ba lô hoạt hình của Bạch Thủy Kim không thấy đâu, Vương Mộc Quang tự nguyện đi tìm, đúng như ý muốn.
Khi quay lại, anh trai cậu và Bạch Thủy Kim đã biến mất, điện thoại nhận được tin nhắn.
"Có chuyện đột xuất nên bọn anh đi trước, trong túi có tiền, đồ ăn và giấy tờ, em tự bắt xe về nhà nhé."
Vương Mộc Quang nhìn tin nhắn, chắc có việc gấp nên hai người đi vội quên mất cậu, khi phát hiện ra không gọi được cậu nên mới gửi tin nhắn.
Vương Mộc Quang vốn có thể gọi taxi về, nhưng ánh mắt lại bị thu hút bởi chiếc xe buýt đứng cách đó không xa. Cậu ấy chưa từng đi loại xe buýt này, 10 phút nữa sẽ có chuyến cuối cùng, cậu ấy định đợi xem sao.
Cùng đợi xe với cậu ấy còn có một ông lão, hai người trò chuyện với nhau.
"Ông ơi, sao ông lại về muộn thế?"
"Con gái ông làm việc ở đây, ông đang đợi nó, còn cháu thì sao?"
"Cháu á? Anh trai cháu đi mà quên mang theo cháu." Vương Mộc Quang nói: "Nhưng anh ấy để lại cho cháu không ít đồ đạc ạ."
Cậu lấy đồ trong ba lô ra cho ông lão xem.
Ánh mắt ông lão nhìn cậu đã thay đổi: "Cháu trai à, đây không phải là bỏ quên đâu, mà là bỏ rơi cháu đấy."