Tous đứng sau lưng Bạch Thủy Kim, tay cầm ly rượu, hai mắt trợn tròn đờ đẫn.
"Nếu cậu không nghĩ cho bản thân, thì ít nhất cũng nghĩ cho chồng cậu chứ."
Nếu chồng cậu biết cậu như thế này, anh ấy sẽ đau lòng biết bao!
Bạch Thủy Kim vì phải bồi thường một khoản tiền lớn nên cảm thấy nản lòng và hối hận: "Chồng tôi bảo tôi ra nước ngoài thì cứ thoải mái một chút."
Rồi vì tiền mà cậu định vào phòng người đàn ông này cởi đồ, ngay cả tất cũng tính là hai món sao?
Đạo đức của Tous đột nhiên tăng vọt, từ mức 0 khi muốn chăm sóc Bạch Thủy Kim lúc trước, giờ nháy mắt liền tăng lên 100: "Cậu tỉnh táo lại đi, người ta bảo cậu thoải mái chứ có bảo cậu phóng túng đâu."
Bạch Thủy Kim nhai nhai mấy chữ trong miệng rồi vui vẻ nói: "Có gì khác đâu."
Khác nhiều lắm được không!
Người đàn ông này nhìn qua đã biết không phải nhân vật đơn giản, Bạch Thủy Kim đi theo anh ta chẳng khác nào cừu non vào miệng cọp.
Tous: "Thế này nhé, số tiền đó để tôi giúp cậu trả trước."
Bạch Thủy Kim dang hai tay ra: "Nhưng tôi không thích mắc nợ ân tình người khác."
Trong khi danh tiết sắp mất hết rồi mà vẫn còn nói đến ân tình.
"Tôi đâu có đòi hỏi gì ở cậu, cậu đừng tưởng vào phòng rồi thì anh ta chỉ đơn thuần là cởi đồ thôi chứ!"
Tous định tiến lên thì bị Trần Tập chặn lại: "Tôi khuyên anh đừng xen vào chuyện không liên quan đến mình."
Cả người mặc đồ đen, đứng bên trái Vương Hoàn Tu, hai người trông như mấy tên côn đồ địa phương sẵn sàng giết người vậy.
Tous: "Anh không sợ tôi báo cảnh sát à."
Báo cảnh sát? Bọn họ có vi phạm pháp luật đâu, cho dù có báo cảnh sát cũng chỉ là vô ích mà thôi.
Nhìn Tous như vậy, trên mặt Trần Tập xuất hiện nụ cười khinh thường, anh ta vốn tưởng gã Tây này là bạn của Bạch Thủy Kim, nhưng xem ra hoàn toàn không phải, gã ta chẳng hiểu gì về Bạch Thủy Kim cả.
Sau cặp kính gọng vuông của Trần Tập là đôi mắt từng trải: "Làm vậy chỉ khiến bọn họ càng thêm hứng thú hơn thôi."
Tous:...
Một đất nước nổi tiếng nội liễm, kín đáo như vậy mà cũng có những kẻ biến thái thế này sao?
Quay đầu lại, Bạch Thủy Kim đã bị dẫn đi mất rồi, cúi đầu đi theo sau người đàn ông ra khỏi quán bar. Tous định đuổi theo nhưng bị Trần Tập nhảy qua nhảy lại chặn đường.
Tous:...
Ánh mắt Trần Tập kiên định, nhất quyết không để Tous bám theo hai người một bước.
Cậu có trả nổi căn nhà ở thủ đô của tôi không?
Tối nay không ai quấy rầy sếp, ngày mai căn nhà đó của anh ta sẽ có giấy chứng nhận!
Tous bị Trần Tập đuổi đi một cách thảm hại, nhưng người bạn nước ngoài nhiệt tình này vẫn không từ bỏ con đường giúp đỡ thanh niên lầm đường lạc lối Trung Quốc, anh ta tìm đến Trần Viên đang uống rượu say sưa ở đằng kia.
"Trần Viên, bạn của cô bị dẫn đi rồi!"
Trần Viên sặc rượu trong cổ họng, hiện giờ bên cạnh cô chỉ có mỗi Bạch Thủy Kim là bạn: "Bị dẫn đi? Ai dẫn đi?"
Cô tỏ vẻ căng thẳng, định đi tìm thầy giáo rồi báo cảnh sát.
"Cũng giống như cô thôi, là đàn ông nước các cô, đồng bọn của hắn đang ở đằng kia kìa."
Tous chỉ tay, bên quầy bar Trần Tập đang tận hưởng cuộc sống sau giờ làm, thấy Trần Viên thì giơ ly chào hỏi, ngửa đầu uống cạn một ly whisky như điên.
Trần Viên:!
Tốt! Uống kiểu không cần mạng như vậy.
Trần Tập là thư ký bên cạnh anh Hoàn Tu, lúc biểu diễn trên sân khấu hôm nay cô cũng thấy anh Hoàn Tu, vậy người dẫn Bạch Thủy Kim đi chẳng phải là...
Lỗ mũi cô phập phồng, ngửi thấy mùi CP, vừa hay có thể dùng làm đồ nhắm rượu.
Tous: "Giờ phải làm sao?"
Trần Viên: "Đất nước chúng tôi có câu cổ ngữ, người tốt tự có trời phù hộ, anh không cần lo lắng đâu, à mà lát nữa anh có định đi đâu không?"
Tâm trạng Tous không tốt lắm: "Lát nữa tôi sẽ đi."
Trần Viên: "Anh đừng đi, kể cho tôi nghe chuyện Bạch Thủy Kim bị dẫn đi như thế nào đi, tôi trả anh 5 đô."
Tous:...
*
Bạch Thủy Kim nhìn bóng lưng người đàn ông phía trước: "Vị tổng tài này, xin hỏi khách sạn ngài ở là đâu vậy?"
Vương Hoàn Tu lạnh lùng báo một địa chỉ.
"Xa quá, giờ cũng không còn sớm nữa, hay là ngài đến khách sạn tôi đang ở nhé, như vậy sẽ tiện hơn."
"Chỗ cậu tiện à?"
Bạch Thủy Kim suy nghĩ một lúc: "Không, không tiện."
"Sao lại không tiện?" Vương Hoàn Tu cười lạnh: "Vừa nãy không phải cậu nói muốn đến khách sạn chỗ cậu à?"
"Tôi quên mất, hôm nay tôi biểu diễn trên sân khấu có chồng tôi đến xem, ngài đến đó thì không thích hợp lắm."
Đưa ra lý do từ chối, kết quả anh ấy lại càng hứng thú hơn. Vương Hoàn Tu đổi hướng: "Xe của tôi hết xăng rồi, không đi được, thôi đành đến khách sạn chỗ cậu vậy.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Thủy Kim tái nhợt: "Nhưng mà chồng tôi..."
"Chồng cậu lớn như vậy rồi, không biết tự tìm chỗ ngủ à?"
Bạch Thủy Kim không đáp lại nữa, ai biểu cậu thiếu nợ người ta làm chi.
Trên đường về cậu lo lắng bất an, cuối cùng cũng về đến khách sạn, lại bắt đầu lề mề móc thẻ phòng.
"Sao thế? Làm mất à? Mất thì xuống lễ tân lấy cái khác."
"Không mất đâu, tôi tìm kỹ là được mà."
Tìm mãi một lúc, Bạch Thủy Kim mới tìm ra thẻ phòng, đưa lên quẹt cái cạch, cửa điện tử tự động mở ra. Cậu lo lắng bước vào, thấy trong phòng không có ai thì thở phào nhẹ nhõm.
Thậm chí trên mặt còn nở nụ cười.
"Sao thế? Chồng cậu không có ở đây mà cậu vui vẻ vậy?"
Câu nói này ít nhiều mang cảm xúc cá nhân.
Bạch Thủy Kim: "Không, chồng tôi chắc có việc nên đến muộn, ngài à, hay là tôi cởi đồ xong ngài mau đi đi."
"Tôi đi làm gì?" Đôi mắt sẫm màu của Vương Hoàn Tu đánh giá cậu: "Cho dù cậu có cởi hết cũng không đủ để đền bộ quần áo này của tôi đâu."
Bạch Thủy Kim vươn bàn tay tội lỗi về phía người đàn ông đã có vợ này: "Ông chủ, ngài cởi ra đi, để tôi giặt cho."
Bàn tay không thật thà kéo áo khoác của Vương Hoàn Tu xuống, sau đó là cà vạt, chạy vào phòng để đồ, động tác trơn tru ném vào máy giặt.
Được rồi, ngày mai phơi khô là có thể mặc.
Vương Hoàn Tu xuất hiện sau lưng cậu: "Cậu giặt giúp tôi kiểu này đấy à?"
"Cũng không phải là không công lao gì lớn." Bạch Thủy Kim e thẹn cười: "Tôi đã bỏ giúp hai muỗng bột giặt rồi mà."
Người đàn ông hừ lạnh một tiếng: "Lại đây."
Bạch Thủy Kim đi theo anh ra phòng khách.
"Nói đi, cậu định bồi thường cho tôi thế nào?"
"Ông chủ à, tôi thật sự không có tiền, nếu cởi đồ không đủ thì tôi cũng chịu."
Vương Hoàn Tu làm như không nghe thấy: "Thư ký của tôi không phải đã cho cậu một con đường khác rồi sao."
Bạch Thủy Kim run rẩy: "Ngài nói là... lấy thịt đền à."
"Tùy cậu, nhưng cậu phải suy nghĩ kỹ đấy, tối nay không đền được thì ngày mai mặt trời mọc lên là phải trả lãi, tính theo lãi suất 20%."
Đồ tư bản độc ác, thu lãi kiểu cho vay nặng lãi à.
Bạch Thủy Kim do dự một lúc, ngồi xuống bên cạnh anh ấy: "Vậy tôi lấy thịt đền nhé ông chủ, chứ tôi không có tiền."
Vương Hoàn Tu hỏi: "Trả một lần hay trả góp?"
Eo ôi kinh chưa, còn phân biệt trả một lần hay trả góp! Có phải quá đen tối không?
Bạch Thủy Kim cảm thấy có gì đó mờ ám, cậu hỏi kỹ hơn về sự khác biệt giữa hai phương án.
"Một lần là bao lâu?"
"Đến 5 giờ sáng mai."
Bạch Thủy Kim hai mắt tối sầm, nuốt nước bọt.
Vương Hoàn Tu thực sự có thể làm đến 5 giờ sáng mai, hai người đã hơn một tuần không gặp nhau, xa cách càng khiến cuộc yêu thêm nồng nàn. Hơn nữa trước khi cậu đi hai người cũng chưa "yêu" nhau lần nào, nghĩ đến thôi đã thấy đó sẽ là một thảm họa cho cái mông rồi.
Nhưng Vương Hoàn Tu có thể làm đến 5 giờ sáng mai, còn cậu thì không, trừ phi uống nước tăng lực cả đêm.
Bạch Thủy Kim liếm môi: "Còn trả góp thì sao? Trả góp là bao nhiêu?"
"Trả góp thì lãi suất sẽ thấp hơn một chút, trong tương lai một tháng, mỗi ngày ba lần."
Thế mà bảo là lãi suất thấp, mỗi ngày cậu còn sống nổi không đây, đến lớp khiêu vũ chắc chỉ còn nước để Trần Viên nghe cậu làm gì mỗi đêm mất thôi.
Đau dài không bằng đau ngắn. Bạch Thủy Kim nhắm mắt đánh liều, so sánh hai phương án rồi đưa ra quyết định: "Ông chủ này, tôi chọn trả một lần, chỉ tối nay thôi."
Vương Hoàn Tu nhìn cậu đầy thâm ý: "Vừa nãy cậu bảo chồng cậu đến muộn cơ mà? Không sợ anh ta bắt gặp à?"
Bạch Thủy Kim đáp: "Bắt gặp thì bắt gặp, bây giờ không có gì quan trọng hơn việc trả nợ."
"Tôi ngủ trên giường với cậu, chồng cậu ngủ ở đâu?"
"Dưới gầm giường."
Vương Hoàn Tu nhíu mày.
Bạch Thủy Kim:!
Sao lại lại giận nữa thế? Chơi đùa thôi mà, đừng nghiêm túc quá!
Ánh mắt Vương Hoàn Tu lạnh đi vài phần: "Lên giường cởi quần áo đi."
"Không tắm trước sao?"
"Làm xong rồi tắm."
Bạch Thủy Kim: "Ò ò."
Có vẻ như đã nóng lòng đến mức không đợi được thời gian tắm rửa rồi.
Cậu ngoan ngoãn ngồi xuống mép giường: "Có thể nhẹ nhàng một chút được không, chồng yêu của tôi rất dịu dàng đấy."
"Tôi đâu phải chồng yêu của cậu, nói những lời này với tôi làm gì."
Bạch Thủy Kim:...
Anh ơi, anh làm bé rén rồi đấy.
Có phải anh nhập vai hơi quá rồi không? Bạch Thủy Kim nuốt nước bọt, nhưng trong lòng vẫn le lói chút mong đợi. Dù sao cũng hơn một tuần rồi chưa gặp, cậu cũng khá thòm thèm được hôn lên cơ bụng săn chắc của anh.
Bạch Thủy Kim bắt đầu cởi quần áo.
Vương Hoàn Tu lạnh giọng: "Quần."
Trước tiên bảo cậu cởi quần.
"Nhưng tôi còn chưa cởi xong áo mà." Cậu lẩm bẩm.
"Áo lúc nào chả cởi được."
Bạch Thủy Kim quay lưng về phía anh cởi quần, chưa kịp cởi đến bắp chân đã bị đè xuống giường từ phía sau.
Nửa tiếng sau, Vương Hoàn Tu thở dốc, quần áo xộc xệch, cúc áo sơ mi bung ra gần hết, mồ hôi lăn dài từ cổ xuống.
Anh gằn giọng hỏi: "Tôi làm cậu sướng hay chồng cậu làm cậu sướng hả?"
"Nói đi."
"Sao thế, sướng đến nỗi không mở miệng được à?"
"Chồng cậu có biết cậu bị tôi làm như thế này không?"
Anh càng nói càng tức giận, sức lực dùng cũng càng lúc càng mạnh. Bạch Thủy Kim cuộn cả ngón chân lại.
Thời gian trước nhịn lâu quá, bây giờ sức lực dùng mãi không hết.
Sáng hôm sau, Bạch Thủy Kim tỉnh dậy với cảm giác như mình vừa bị xe tải cán qua. Toàn thân ê ẩm, không còn cảm nhận được sự tồn tại của bất kỳ bộ phận nào, cậu phải rất khó khăn mới nhấc nổi cổ. May mà bộ não thiên tài của cậu vẫn còn hoạt động bình thường.
Vương Hoàn Tu vẫn đang ngủ say bên cạnh. Năm giờ sáng, trò chơi nhập vai rốt cuộc cũng kết thúc, cả hai trở về với chính mình.
Bạch Thủy Kim cuộn mình trong chăn, muốn khóc mà không có nước mắt.
Mẹ ơi, sau này con không chơi nữa đâu.
Vương Hoàn Tu đúng là phản diện mà! Ra tay tàn nhẫn đến mức chính mình cũng phải ghen tị, lại còn cứ thích so sánh.
Tối qua anh cứ hỏi cậu đủ kiểu, chồng tốt hay tôi tốt.
Cậu biết trả lời thế nào đây.
Cậu thông minh lanh lợi như vậy, đương nhiên là đã nói cả hai câu trả lời rồi.
Kết quả là cả hai câu trả lời đều khiến đối phương không hài lòng.
Bạch Thủy Kim nghiến răng nghiến lợi.
Lòng dạ đàn ông, như kim dưới đáy biển vậy.
Chẳng bao lâu sau Vương Hoàn Tu tỉnh dậy, vừa mở mắt đã thấy Bạch Thủy Kim nằm bên cạnh như con cá mặn, anh cúi người xuống định hôn cậu.
Bạch Thủy Kim quay đầu như chong chóng: "Miệng em đau."
Bây giờ sưng hết cả lên rồi.
Vương Hoàn Tu đành đặt nụ hôn lên má cậu.
Bạch Thủy Kim thỏ thẻ, giọng điệu đầy nghi hoặc: "Chồng yêu, sao tối qua anh lại đến bất ngờ vậy?"
Trước đó, Vương Hoàn Tu hoàn toàn không báo trước với cậu là anh sẽ đến.
Vương Hoàn Tu cầm điện thoại trên đầu giường, lướt xem những bức ảnh Bạch Thủy Kim biểu diễn trên sân khấu tối qua, được chụp bằng ống kính tele.
"Vừa hay có chút thời gian rảnh nên anh đến thôi." Anh nói bằng giọng điệu nhẹ nhàng.
Một người bận rộn như anh mà nói "vừa hay có thời gian rảnh"? Ai tin được chứ!
Chính là đến để xem cậu đấy, Bạch Thủy Kim kiêu ngạo ngẩng cằm lên.
"Ở bên đó em không hề để ý đến bất kỳ chàng trai nào hết."
Cậu nói như thể đang khoe khoang chiến công.
Vương Hoàn Tu nhìn cậu, ánh mắt thoáng chút hài lòng: "Hiếm có thật đấy."
"Chuyện cũng bình thường thôi."
"Hy vọng em vẫn tiếp tục giữ vững phong độ."
Nghỉ ngơi suốt buổi chiều, Bạch Thủy Kim mới có thể xuống giường. Lịch trình công việc đã hoàn tất, cả hai có thể trở về nước.
Thời gian hai người về nước là 9 giờ sáng, vừa hay về nhà ngủ một giấc bù.
Bạch Thủy Kim lăn ra ngủ như chết trên chiếc giường lớn, đến mức Vương Mộc Quang về lúc nào cũng không hay biết.
Sáng hôm sau khi ăn sáng, nhìn thấy Vương Mộc Quang trên bàn ăn cậu còn hơi ngạc nhiên.
"Anh về khi nào vậy?"
Vương Mộc Quang thong thả uống sữa: "Tối hôm qua. Tôi có gõ cửa phòng cậu nhưng cậu không mở."
Bạch Thủy Kim miệng đầy cháo thịt nạc: "Nếu tôi mở cửa, đỉnh đầu của anh cũng sẽ mở theo."
Hôm qua cậu và Vương Hoàn Tu ngủ trong phòng đến mức bỏ lỡ cả bữa tối, hôm nay Vương Hoàn Tu có việc nên dậy sớm, đã đi làm rồi, bây giờ cậu đang múa muỗng trên bàn ăn rất hăng hái.
Vương Mộc Quang hỏi: "Hai người chuyển sang ở chung một phòng à?"
Bạch Thủy Kim gật đầu.
Chính là trong khoảng thời gian đối phương đi nước ngoài quay phim.
Vương Mộc Quang hoảng hốt, may mà hôm qua cậu ấy gõ cửa cả hai đều không nghe thấy.
Cậu ấy thắc mắc: "Tình cảm của hai người khi nào tốt đến thế, tôi còn không biết nữa."
"Là khi anh không biết đấy."
"..."
Nói như không nói vậy trời.
Ăn sáng xong, một người ra vườn hoa tập giãn cơ, người kia thì ở bên hiên luyện thoại.
"Phân cảnh phim của anh đã quay xong hết chưa?"
"Ừm, đã quay xong hết rồi, dự kiến bộ phim có thể ra mắt sớm vào mùa xuân năm sau." Vương Mộc Quang: "Còn cậu thì sao, khi nào cậu thi?"
Bạch Thủy Kim: "Hồ sơ cần nộp thì tôi chuẩn bị xong hết rồi, phỏng vấn online cũng xong, giờ chỉ chờ kết quả thôi. Tôi đăng ký ba trường."
Vương Mộc Quang phân tích cho cậu nghe về ba ngôi trường mà cậu đã đăng ký. Cả ba đều rất tốt, là những học viện nghệ thuật danh tiếng thế giới.
Ngay khi hai người đang thả lỏng bản thân, tiếng chuông điện thoại của Vương Mộc Quang phá vỡ bầu không khí yên tĩnh, ngay cả nhạc chuông của kẻ tự luyến cũng là giọng hát của chính mình.
Giọng hát "du dương" truyền vào tai Bạch Thủy Kim.
Bạch Thủy Kim: Có một cảm giác hay đến mức tai sắp điếc luôn rồi.
Vương Mộc Quang nhìn số điện thoại hiển thị trên màn hình, vẻ mặt có chút ngạc nhiên. Có vẻ như cậu ấy hoàn toàn không ngờ rằng mình lại nhận được cuộc gọi từ người này.
"Chị, có chuyện gì vậy?"
Người gọi điện là chị gái của chú hai. Gia đình chú hai vốn sống an phận trong nhà họ Vương, cả nhà chỉ có một niềm đam mê duy nhất là nghiên cứu khoa học, bảo vệ môi trường và yêu quý Trái đất.
Chú hai kết hôn sớm nên cũng sinh con sớm, vợ chú là đồng nghiệp cùng làm dự án. Gia đình chỉ có một cô con gái, lớn hơn Vương Hoàn Tu hai tuổi. Hiện tại cô đã kết hôn và sinh con, chồng cũng đã về nhà ở rể họ Vương.
Giống như kinh nghiệm của cha mình, chị gái này cũng tìm được chồng là đồng nghiệp quen biết trong quá trình làm việc.
"Mộc... xì xì... Quang, là chị đây... xì xì..."
Có vẻ như đầu dây bên kia đang gặp vấn đề về tín hiệu.
"Chị à, bên đó tín hiệu không tốt phải không?"
"Đúng... đúng là hơi yếu." Sau một tràng tín hiệu nhiễu, giọng chị gái lại rõ ràng hơn: "Chị và anh rể đang khảo sát ở Nam Cực."
"..." Lại chạy đến cái nơi chim không thèm ẻ.
Địa điểm khảo sát không thể nào ở trong thành phố Nam Cực được, môi trường khá khắc nghiệt, muốn gọi điện phải lái xe địa hình trên tuyết hàng chục cây số mới có tín hiệu.
Bên phía chị gái, giọng nói bây giờ miễn cưỡng nghe rõ được: "Mộc Quang à, chị muốn nhờ em giúp một việc. Gần đây em có thể giúp chị trông nom bé Khủng Long một chút được không?"
Bé Khủng Long?
Cái sinh vật nhân loại đã lớn đến 5 tuổi đó sao?
Đối với bé Khủng Long, Vương Mộc Quang cũng không gặp nhiều. Từ khi đứa trẻ đó ra đời đến giờ cũng chỉ gặp có một lần.
"Bé Khủng Long làm sao vậy ạ?"
"Gần đây giáo viên và bảo mẫu phản ánh với chị, bé Khủng Long dạo này biểu hiện không tốt lắm, thường xuyên động tay đánh người, ngày nào cũng đánh bạn ở trường mẫu giáo."
"Gần đây còn có kinh nghiệm trốn nhà và trốn trường mẫu giáo nữa."
Vương Mộc Quang nghe xong có phần ngớ người, tuổi còn nhỏ xíu mà đã gây rối như vậy, còn ngông cuồng hơn cả cậu ấy hồi nhỏ.
Không chỉ đánh bạn mà còn bỏ nhà ra đi nữa chứ!
Hồi nhỏ, cậu ấy cũng khá kiêu ngạo, được nuông chiều quen rồi. Hễ có chuyện gì không vừa ý là khóc lóc om sòm. Nhưng vì trên đầu còn có Vương Hoàn Tu, một tên “ác quỷ” làm “hình mẫu”, nên trông cậu ấy cũng ngoan ngoãn hơn phần nào. Từ nhỏ, bảo mẫu đã khen cậu ấy dễ nuôi dạy.
Giọng nói ở đầu dây bên kia vẫn tiếp tục: "Mộc Quang à, chị thực sự không còn cách nào khác mới phải tìm đến em. Chị và anh rể em đang ở Nam Cực, ba mẹ thì ở viện nghiên cứu, không thể xin nghỉ được. Thực sự không còn ai cả, nên chị mới phải làm phiền em. Em yên tâm, bên này chị cũng sắp kết thúc khảo sát rồi, chậm nhất là một tháng, lúc đó chị và anh rể sẽ bay về ngay."
Bảo mẫu và giáo viên đều không quản được, chỉ có thể để người lớn quản thôi, nhưng người có thể trông cậy được thì chẳng còn mấy ai.
Nhà họ Vương chẳng có mấy người không đen tối, vì tiền bạc lợi ích mà tàn sát lẫn nhau, chị đã sớm nhìn thấu điểm này, trong đó chỉ có Vương Mộc Quang và Vương Trân Châu được nuôi dưỡng ở nhà ông ngoại từ nhỏ là còn đơn thuần thiện lương.
Chưa kịp để Vương Mộc Quang đồng ý, đầu dây bên kia đã cúp máy vì mất tín hiệu.
Vừa quay đầu lại đã thấy Bạch Thủy Kim đang dỏng tai lên nghe.
Vương Mộc Quang: "... Không có tín hiệu, bên kia cúp rồi."
Bạch Thủy Kim tò mò: "Là ai vậy?"
"Chị gái của chú hai, nói là muốn nhờ tôi trông nom đứa con của chị ấy."
"Con? Chị của anh đã kết hôn sinh con rồi sao?"
"Ừ, có một bé trai, tên là Vương Kình Sâm, biệt danh là bé Khủng Long." Vương Mộc Quang nói: "Tôi cũng không biết có nên nhận lời hay không nữa."
Mặc dù một đoạn thời gian sắp tới cậu ấy không có lịch trình gì, nhưng trông trẻ thì cậu ấy cũng chưa từng.
"Đồng ý đi, chắc chị ấy cũng hết cách rồi."
Vương Mộc Quang:?
Nếu không phải đã hết cách, chắc cũng sẽ không tìm đến Vương Mộc Quang để trông trẻ, dù sao cậu ấy cũng chỉ biết dỗ dành mỗi bản thân mình thôi.
Khoảng hơn bốn giờ chiều, Bạch Thủy Kim và Vương Mộc Quang lên chiếc xe thể thao, hướng đến trường mẫu giáo quý tộc nơi bé Khủng Long đang theo học.
"Nghe nói cái thằng nhóc đó còn khá hung dữ, ngày nào cũng đánh bạn ở trường mẫu giáo, bị gọi phụ huynh mấy lần rồi."
Bạch Thủy Kim: "Tại sao lại đánh người?"
Vương Mộc Quang nhún vai, trong điện thoại chị gái không nói nhưng trẻ ở độ tuổi này nếu được nuông chiều quá mức, không nỡ quản giáo, đúng là dễ hình thành thói quen động tay đánh người.
Đến địa điểm trường mẫu giáo, Bạch Thủy Kim nhìn trang trí xa hoa, diện tích chiếm đất lớn đến kinh người, không biết còn tưởng là trường tiểu học.
Hai người đến đúng lúc, rất nhanh đã đến giờ tan học, phần lớn trẻ em đều được tài xế và bảo mẫu đến đón, một phần nhỏ có thể thấy phụ huynh.
Các bé được cô giáo dẫn ra, mỗi lớp khoảng 15 bé, mặc đồng phục đáng yêu, đeo cặp sách.
Bạch Thủy Kim và Vương Mộc Quang đứng ở cổng trường nhìn đến hoa cả mắt.
"Đứa nào là bé Khủng Long vậy?"
"Tôi cũng đang tìm, nhưng nhìn đứa nào cũng thấy không đúng."
Một cảm giác không lành từ trong lòng dâng lên, Bạch Thủy Kim: "Anh chưa từng gặp bé Khủng Long à?"
"Sao có thể chứ, đương nhiên là đã gặp rồi."
"Khi nào?"
"Lúc nó mới sinh."
"..."
Vương Mộc Quang: "Cậu làm gì mà có biểu cảm đó, lúc nó mới sinh tôi đến thăm là đã làm một việc thiện lớn rồi đấy."
Không phải nói đứa trẻ mở mắt nhìn thấy ai thì sau này sẽ giống người đó sao?
Vương Mộc Quang vốn không thân thiết gì với gia đình chú hai, nhưng khi chị gái sinh con, biết được có cái mê tín này, liền xin nghỉ với đoàn phim, vượt ngàn dặm xa xôi chạy về, chỉ để cho bé Khủng Long lớn lên được như mình, trở thành một chàng đẹp trai được mọi người yêu mến.
Hai người tìm nửa ngày cũng không thấy, đầu tóc rối bù.
Bạch Thủy Kim: "Hay là chọn một đứa vừa mắt rồi dẫn đi nhé."
Vương Mộc Quang động lòng: "Được không?"
"Dù sao ngày mai cũng phải đưa về mà."
"..."
Hai người không thấy ở cổng trường, định vào trong trường mẫu giáo để đón, sau khi làm rõ thân phận, cô giáo lớp bên cạnh đã dẫn họ vào.
Lớp của Vương Kình Sâm vẫn chưa tan học, nhưng đã có phụ huynh đến thì cứ để đón về trước.
Bây giờ các bé lớp Hoa Hướng Dương đang học ở vườn thực vật, mỗi lớp đều có một mảnh đất nhỏ của riêng mình trong vườn thực vật, mỗi bé đều được phân một mảnh đất nhỏ và hạt giống, trồng trọt trong vườn thực vật.
Bạch Thủy Kim chưa từng gặp bé Khủng Long, Vương Mộc Quang cũng đã lâu không gặp cái sinh vật nhân loại non nớt đó, cả hai đều có chút hồi hộp và mong đợi.
Nào ngờ vừa đi đến cửa kính của vườn thực vật, đã nghe thấy tiếng khóc thét xé lòng từ bên trong.
"Huhuhu! Mẹ ơi! Mẹ ơi cà chua nhỏ của con!"
"Không làm bạn tốt nữa, không làm bạn tốt với Sâm Sâm nữa!"
"Ghét Sâm Sâm! Không bao giờ làm bạn với Sâm Sâm nữa!"
"Huhuhuhuhu!"
Tiếng khóc bên trong nổi lên từng hồi, chỉ có một giọng nói non nớt ngạo mạn hét lớn: "Không được khóc, ai cho phép cậu không được làm bạn với tớ!"
Đôi bàn tay nhỏ xíu dính đầy bùn đất của đứa bé vẫn nắm chặt những quả cà chua nhỏ. Vài quả đã bị bóp nát, nước cà chua lem luốc cả quần áo.
Những đứa trẻ khác thì khóc lóc thảm thiết, như thể cả đời này chưa từng bị oan ức lớn đến thế.
"Ai còn khóc nữa, tớ sẽ đánh người đó!" Sâm Sâm hung dữ giơ cánh tay lên: "Xem ai còn dám khóc!"
Cố gắng dùng vũ lực để trấn áp.
"Sâm Sâm, con không được dọa các bạn nhỏ khác như vậy." Cô giáo tách cậu bé ra khỏi những đứa trẻ khác.
Sâm Sâm hét lớn: "Ai bảo họ nói không chơi với tớ nữa!"
"Các bạn nói vậy là vì đang giận, con đã phá hỏng những quả cà chua mà các bạn trồng được."
Chính là những quả cà chua nhỏ mà đứa trẻ đang nắm trong tay.
Cô giáo đang dẫn các bé quan sát cây non và quả, Sâm Sâm - cái tên quỷ sứ này bắt đầu phá phách, giơ chân ngắn ngủn trèo qua hàng rào, không nói hai lời đã bắt đầu phá hoại những quả cà chua đã kết.
Khiến cho tất cả các bạn nhỏ đều khóc.
Ngay cả đứa trẻ ngoan ngoãn đứng ở góc xa nhất cũng khóc, trốn sau lưng cô giáo: "Con cũng ghét Sâm Sâm, không chơi với Sâm Sâm nữa!"
Sâm Sâm không thể tin được mà lùi lại nửa bước, nắm chặt nắm đấm nhỏ xíu, mặt đỏ bừng: "Không được! Tất cả không được khóc nữa!!"
Ngay khi cậu bé định bịt miệng các bạn nhỏ khác, từ phía sau bị ai đó nhấc bổng lên, trong chớp mắt như con lợn năm mới bị treo lơ lửng giữa không trung.
Một đôi tay vung vẩy loạn xạ.
"Làm gì vậy! Thả con ra!" Cậu bé tức giận hét lên.
Vương Mộc Quang nắm cổ áo phía sau của cậu bé: "Cháu cùng phe với anh trai tôi à, mấy tuổi mà đã gây rối thế này?"
Bạch Thủy Kim: …