Sâm Sâm ngồi bệt xuống đất, khóc lóc không ngừng.
Cậu bé chẳng thích ngôi nhà này chút nào, cũng chẳng muốn ăn uống ở đây. Đồ ăn toàn những món cậu không thích, ăn chẳng no bụng.
Đồ chơi thì phải chia sẻ với người khác, cặp sách mới dùng được hai ngày đã trở thành của Đậu Đậu mất rồi.
Cậu bé không thích nơi này, gọi điện cho ba mẹ cũng chẳng ai bắt máy.
Bọn họ đúng là không cần Sâm Sâm nữa rồi.
Sâm Sâm vòng tay ôm lấy cánh tay mình. Tuy còn nhỏ nhưng cậu bé đã biết phản kháng. Vừa khóc vừa đứng dậy, cậu nghiến răng cắn mạnh vào tay quản gia, dùng hết sức bình sinh.
Quản gia đau đớn kêu lên, mu bài tay lập tức in hằn một vết răng tím bầm. Ông ta giật Sâm Sâm ra, giơ cao tay lên, nghiến răng nghiến lợi hồi lâu nhưng cuối cùng vẫn không dám đánh.
Bình thường họ có thể ăn bớt một chút đồ ăn thức uống của cậu bé mà không ai phát hiện, nhưng nếu thật sự động tay chân thì rất dễ bị lộ. Ông ta đành nén giận xuống, quay sang kiểm tra tình hình của cháu trai Đậu Đậu.
Đậu Đậu bị xô ngã từ trên ghế xuống, đầu u một cục to.
"Ông ơi, đau quá! Sâm Sâm là đứa xấu!"
"Sâm Sâm xấu lắm!"
Quản gia nhìn vết thương trên trán cháu trai, đau lòng không thôi: "Sâm Sâm là đứa tồi tệ nhất, không nghe lời chút nào, không phải là đứa trẻ ngoan."
Có vẻ như tất cả trẻ con đều mong muốn được gọi là "đứa trẻ ngoan" khi còn nhỏ. Bị chê là "đứa trẻ hư" giống như bầu trời sụp đổ vậy.
Sâm Sâm nắm chặt nắm đấm nhỏ xíu: "Cháu không phải là đứa trẻ hư! Nói nữa là cháu đánh các người đấy!"
Cậu bé thích đánh người, đó cũng chính là cách trẻ nhỏ tự bảo vệ mình.
Sâm Sâm không muốn nhìn thấy bọn họ nữa, xoay người chạy thẳng về phòng.
Hôm nay lại không được ăn no bữa trưa rồi.
Không sao cả, cậu vẫn còn đồ ăn mang từ nhà anh dâu sang. Cậu bé lục trong cặp sách lấy ra hộp cơm, bên trong có bánh mì sandwich và một ít đồ ăn vặt, thịt sấy khô.
Nước sốt cũng không phải vị ngọt mà trẻ con thích. Cậu bé không thích mấy thứ chua chua ngọt ngọt.
Sâm Sâm cầm miếng sandwich lên, nhét từng miếng to vào miệng.
Giá như anh dâu ở đây thì tốt biết mấy. Ở nhà anh dâu, đồ ăn toàn những món cậu bé thích, còn có người gắp thức ăn cho cậu bé nữa. Đồ chơi cũng chỉ của mình một người, không phải chia sẻ với ai cả.
Cậu bé vốn thích chia sẻ lắm, nhưng khi bản thân thiếu thốn, cậu bé không còn muốn chia sẻ nữa.
Vừa ăn sandwich, cậu bé chợt nhớ ra lúc nãy khi cánh tay đau, hình như cậu bé đã gọi điện cho anh dâu.
Vậy đối phương có nghe máy không nhỉ?
Có giống ba mẹ, không bắt máy của cậu không?
Sâm Sâm háo hức nhìn vào đồng hồ điện thoại của mình. Màn hình cuộc gọi kết thúc vẫn còn hiển thị trên mặt đồng hồ vuông vức.
Anh dâu đã nghe máy, nhưng chưa kịp nói gì với Sâm Sâm thì đã cúp máy rồi.
Sâm Sâm cắn môi dưới bằng hai chiếc răng cửa. Phải chăng anh dâu cũng cho rằng Sâm Sâm là đứa trẻ hư nên mới không nói chuyện với Sâm Sâm, cúp máy luôn vậy.
Cậu bé cầm miếng sandwich ăn dở trên tay, dùng cánh tay nhỏ xíu lau mạnh nước mắt trên mặt.
Nhưng sao lau mãi không khô được nhỉ.
Lau thế nào cũng không hết, nước mắt cứ chảy dài trên má.
Trong phòng ăn, bảo mẫu đang dọn dẹp đống đồ Sâm Sâm và Đậu Đậu đánh nhau làm đổ lúc nãy. Thức ăn và dầu mỡ tràn đầy sàn nhà, nhìn thấy mà chỉ muốn bực mình.
Ở một bên khác, quản gia đang ôm cháu trai Đậu Đậu chườm đá lên trán. Nếu không có tên nhóc Sâm Sâm kia, cháu trai cưng của họ đâu đến nỗi bị thương thế này.
Gia đình chú hai nhà họ Vương vốn sống tiết kiệm, cả nhà làm nghiên cứu khoa học nên không quá chú trọng vật chất. So với biệt thự to đùng của Vương Hoàn Tu, ngôi nhà này nhỏ hơn nhiều, cũng chẳng có người hầu.
Trước đây có hai người, nhưng đều bị quản gia và bảo mẫu đuổi đi hết rồi.
Ngoài việc ăn uống và quần áo cho Sâm Sâm, chẳng có khoản chi tiêu phụ nào khác.
Nếu không phải vì Sâm Sâm và Đậu Đậu khác nhau về thể hình, mặc quần áo không vừa, thì những bộ quần áo mua cho Sâm Sâm, ngày hôm sau đã xuất hiện trên người Đậu Đậu rồi.
"Ông ơi, Sâm Sâm là đồ xấu xa."
Trên bàn trà đặt một bát cháo bào ngư mới nấu, đợi Đậu Đậu nín khóc sẽ đút cho cậu bé ăn.
"Đúng vậy, từ bé nó đã là đồ xấu xa rồi, lớn lên sẽ là tên xấu xa to đùng đấy."
Quản gia nói theo ý cháu trai.
Đinh dong——
Chuông cửa vang lên, quản gia đặt Đậu Đậu xuống ghế sofa rồi ra mở cửa. Qua màn hình điện tử, ông ta thấy Bạch Thủy Kim và Vương Mộc Quang đang đứng ngoài cửa.
Sao họ lại đến đây?
Quản gia cảm thấy có gì đó mờ ám, nhưng vì quan hệ họ hàng giữa họ và chủ nhân, ông ta vẫn mở cửa ra, tươi cười đón chào:
"Bạch tiên sinh, sao các cậu lại đến đây?"
"Lão già khú đế này, ông còn mặt mũi nói nữa à." Vương Mộc Quang bước nhanh lên trước, túm cổ áo quản gia rồi nhấc bổng cả người lên khỏi mặt đất: "Sâm Sâm đâu?! Mấy người đánh cháu tôi phải không?!"
Bọn họ không tiếp xúc nhiều với Sâm Sâm, trước đây quan hệ chỉ là họ hàng xa không thân thiết. Sau khi ở chung hai ngày, bọn họ phát hiện ra cậu bé không hề nghịch ngợm và vô ý như lời đồn.
Vương Mộc Quang không kìm nén được cảm xúc. Phòng ngày phòng đêm không bằng phòng kẻ gian trong nhà. Lúc nãy Bạch Thủy Kim nhận được cuộc gọi từ Sâm Sâm, cậu bé khóc thảm thiết trong điện thoại, nói tay đau, còn có tiếng quản gia và bảo mẫu chửi rủa.
Sắc mặt quản gia tái nhợt vì sợ hãi: "Cậu chủ Mộc Quang, chắc chắn có sự hiểu lầm ở đây. Làm sao chúng tôi dám đánh Sâm Sâm chứ, chẳng lẽ không muốn làm việc nữa sao?"
Giọng ông ta run rẩy, ánh mắt ẩn chứa vẻ bối rối: "Chỉ là lúc nãy ăn cơm, Sâm Sâm không chịu ăn đàng hoàng làm đổ bát cơm chưa kể còn đánh Đậu Đậu nữa. Chúng tôi chỉ mắng vài câu thôi, hoàn toàn không làm tổn thương Sâm Sâm."
"Chẳng lẽ trẻ con kén ăn, không chịu ăn cơm thì được quyền dạy dỗ sao?"
Vương Mộc Quang đẩy mạnh ông ta ra, suýt nữa quản gia ngã sấp mặt xuống đất.
Cmn ngụy biện!
Bạch Thủy Kim và Vương Mộc Quang đi thẳng vào trong.
Bảo mẫu thấy bọn họ đến, vội vàng điều chỉnh thái độ: "Bạch tiên sinh và cậu Mộc Quang, các cậu đến có việc gì ạ? Lúc nãy Sâm Sâm đang ăn cơm, nhưng không chịu ăn đàng hoàng nên làm đổ hết thức ăn ra ngoài."
Bảo mẫu vẫn chưa dọn dẹp xong đống lộn xộn dưới sàn phòng ăn. Ngoài hai đĩa thức ăn bị đổ ra, phần lớn thức ăn trên bàn vẫn còn nguyên vẹn.
Bạch Thủy Kim đảo mắt nhìn qua, trên bàn hầu như không có món nào Sâm Sâm thích ăn, đa phần đều là vị chua ngọt. Chẳng trách bọn họ luôn nói Sâm Sâm kén ăn.
Trên bàn ăn chẳng có món nào cậu bé thích, làm sao không kén được?
Ở trường mẫu giáo và ở nhà, Sâm Sâm chưa từng có tình trạng như thế này. Nếu chỉ có một vài món không thích, cậu bé cũng sẽ cố gắng ăn, giống như cà rốt và bông cải xanh vậy.
Hôm nọ ở vườn thực vật, cậu bé hái cà chua bi chắc cũng là muốn mang về ăn.
Kết hợp với những hành vi của Sâm Sâm ở nhà và trường mẫu giáo trước đây, câu trả lời hoàn toàn không phải là Sâm Sâm thích nói dối và kén ăn, mà là cậu bé không thể ăn ngon miệng được.
Bạch Thủy Kim nhìn nụ cười giả tạo của bảo mẫu, trong lòng bực bội liền chất vấn thẳng thừng: "Những món này không có món nào Sâm Sâm thích ăn cả, tại sao bà lại nấu?"
Sắc mặt bảo mẫu cứng đờ: "Tôi... tôi muốn giúp Sâm Sâm sửa đổi thói quen kén ăn. Dù sao cũng không thể cứ kén chọn mãi được, đúng không ạ?"
Càng nói bà ta càng bối rối, như thể đoán được Bạch Thủy Kim đã phát hiện ra điều gì đó.
"Là bảo mẫu của Sâm Sâm, không thể nào bà lại không biết cậu bé không thích ăn gì. Thằng bé cũng thích ăn nhiều loại rau củ mà. Bà chỉ cần đổi khẩu vị là được, làm sao có chuyện thiếu dinh dưỡng và kén ăn chứ?"
Bảo mẫu nhất thời không biết làm sao để biện minh cho mình. Đúng lúc đó, Vương Mộc Quang phát hiện ra Đậu Đậu đang tự ăn cơm ở phòng khách.
Đậu Đậu trưa nay vẫn chưa ăn cơm, thấy nhà có khách đến liền tự ngồi vào chiếc ghế nhỏ bên cạnh bàn trà và bắt đầu ăn cháo bào ngư. Một là vì đói, hai là muốn người khác thấy mình tự ăn cơm và được khen ngợi.
Cậu bé tự ăn cơm, người lớn đều sẽ khen cậu.
Khi Vương Mộc Quang nhìn thấy đôi giày hàng hiệu đắt tiền trên chân Đậu Đậu, suýt nữa thì ngất đi vì tức giận. Cậu ấy đưa tay bấm huyệt nhân trung, trong đầu lập tức hiện ra cảnh quản gia và bảo mẫu ngược đãi Sâm Sâm.
Hai lão già khú đế này!
Dù Vương Hoa trả lương cao cho bọn họ, bọn họ cũng không thể nào mua nổi đôi giày đắt tiền như vậy cho cháu trai mình. Một đôi giày vài chục ngàn tệ, hơn nữa Đậu Đậu đi vào rõ ràng hơi rộng, không vừa chân.
Thêm vào đó là bào ngư trong bát Đậu Đậu, Vương Mộc Quang hoàn toàn nổi điên.
"Các người ngược đãi Sâm Sâm phải không? Không cho thằng bé ăn ngon, còn lấy quần áo giày dép của thằng bé cho cháu các người mặc!"
"Hiểu lầm rồi, đều là hiểu lầm cả. Làm sao có chuyện đó được chứ." Quản gia cố gắng trấn an cậu ấy.
Dù Vương Mộc Quang có tư tưởng đơn thuần, nhưng cậu ấy cũng không phải chưa từng thấy mặt tối của thế giới. Trong giới giải trí, cấu ấy đã thấy quá nhiều rồi. Cậu ấy lập tức gọi điện cho bố mẹ Sâm Sâm, gọi không được thì gọi cho chú hai và thím.
Sau đó cậu ấy còn không quên báo cảnh sát.
Thấy Vương Mộc Quang định báo cảnh sát, quản gia run rẩy cả người, định giật lấy điện thoại: "Ông giật cái gì? Có gì mà phải lo lắng?"
Quản gia: "Không, không phải vậy. Cậu Mộc Quang, tất cả đều là hiểu lầm cả, báo cảnh sát làm gì chứ?"
Bảo mẫu thấy vậy cũng tiến lên ngăn cản Vương Mộc Quang.
Trong chốc lát, ba người xoay vòng vòng trong phòng khách.
Bạch Thủy Kim đi tìm phòng của Sâm Sâm. Trẻ con leo cầu thang rất vất vả, không thể nào ở tầng hai được. Quả nhiên, sau khi mở vài phòng như mở hộp quà bí mật, cậu đã tìm thấy phòng của Sâm Sâm.
Cậu bé ngồi trên sàn nhà, vừa nhét bánh mì sandwich vào miệng vừa khóc.
Cái đầu nhỏ ngửa ra sau, gào lên: "Ăn hết sạch chocolate của các người!"
Bạch Thủy Kim tiến lên ôm cậu bé vào lòng, Sâm Sâm giật mình, không biết là ai nên định đấm cho một cú thật mạnh. Vừa quay đầu lại thấy Bạch Thủy Kim, cậu bé ngây người.
"Anh dâu!"
Cậu bé sờ mặt Bạch Thủy Kim, đôi mắt to tròn tràn đầy ngạc nhiên và vui sướng. Cậu bé hoàn toàn không ngờ Bạch Thủy Kim - người vừa cúp máy của cậu bé lúc nãy lại đột nhiên xuất hiện.
"Anh dâu, anh dâu nhớ bé rồi phải không?"
Cậu bé ôm chặt cổ Bạch Thủy Kim, gục đầu vào vai cậu rồi òa khóc nức nở.
Cậu bé còn tưởng anh dâu sẽ nghĩ cậu là đứa trẻ hư, sau này sẽ không chơi với cậu nữa.
"Nhận được điện thoại của cháu là chú liền đến ngay. Bọn họ bắt nạt cháu phải không?"
Bạch Thủy Kim ôm Sâm Sâm, tựa đầu vào người cậu bé. Cậu không biết phải an ủi thế nào, nhưng nếu đổi lại là cậu bị bắt nạt hồi nhỏ, được người lớn ôm vào lòng chắc chắn sẽ cảm thấy an toàn.
"Sâm Sâm không phải là đứa trẻ hư, chỉ là đồ ăn khó nuốt quá."
Sâm Sâm há to miệng bắt đầu gào lên: "Khó ăn lắm, Sâm Sâm không ăn nổi!"
Trước đây cậu bé gọi điện cho ba nói không ăn no, ba bảo cậu kén ăn nên đương nhiên không no.
Cậu bé rất tức giận, sau này không muốn nói chuyện với ba nữa.
Sâm Sâm sợ Bạch Thủy Kim không tin, vì mọi người đều nghĩ cậu là đứa trẻ thích nói dối. Cậu bé giải thích: "Sâm Sâm không nói dối đâu, thật mà."
Bạch Thủy Kim lau nước mắt cho cậu bé, nhìn thẳng vào mắt cậu, nghiêm túc nói: "Chú tin cháu, chú tin Sâm Sâm của chú không nói dối."
Sâm Sâm dùng đôi bàn tay nhỏ xíu bóp má Bạch Thủy Kim rồi ôm chặt lấy cậu.
Cậu bé thích anh dâu lắm.
"Anh dâu ơi, sau này Sâm Sâm và Thiên Thiên kết hôn cũng sẽ đem anh dâu theo."
Bạch Thủy Kim:...
Cảm ơn cháu đã không quên chú khi lập gia đình.
Không lâu sau, vợ chồng chú hai nhà họ Vương và cảnh sát đều đến nơi.
Vương Mộc Quang và quản gia, bảo mẫu mỗi người một phiên bản.
Chú hai làm nghiên cứu khoa học, trong nhà họ Vương luôn mang hình tượng "người nhạt như ốc". Bây giờ nhìn thấy vợ chồng chú hai, Vương Mộc Quang cuối cùng cũng hiểu được ánh mắt mà anh trai nhìn mình đôi khi là cảm xúc gì, giống như đang nhìn một kẻ ngốc vậy.
"Có con mà không trông nom chăm sóc, sinh ra làm gì?! Con gái và con rể các người không dạy dỗ cho tốt, để Sâm Sâm bị đói thành ra thế này, bây giờ còn tin hai tên tội phạm này nữa! Nghiên cứu đến ngu người rồi phải không?!"
Cảnh sát tiến lên hòa giải: "Thưa anh..."
Vương Mộc Quang giơ tay lên với anh ta: "Đồng chí, tôi đang giải quyết chuyện gia đình, lát nữa sẽ ký tặng cho anh."
Cảnh sát: "Không phải..."
Vương Mộc Quang: "Chụp ảnh chung cũng được, xếp hàng bên cô cảnh sát kia đi."
"..."
Tôi chỉ muốn anh bình tĩnh lại thôi.
Ban đầu thím hai còn không dám tin quản gia và bảo mẫu lại đối xử tệ bạc với Sâm Sâm. Dù sao có vài đôi giày, bộ quần áo, bọn họ nói Sâm Sâm không thích, nên bà đã bảo cho Đậu Đậu mặc.
Cho đến khi nhìn thấy cháo bào ngư trong bát Đậu Đậu.
Mỗi ngày bà đặt thực phẩm tươi sống đều có định lượng, vừa đủ phần của Sâm Sâm. Bây giờ lại bị chia vào bát Đậu Đậu, vậy Sâm Sâm của họ ăn gì?
"Tại sao thức ăn tôi đặt cho Sâm Sâm lại xuất hiện trong bát của cháu trai mấy người?"
Quản gia và bảo mẫu bắt đầu run rẩy, quản gia nói: "Sâm Sâm không thích ăn những thứ này."
"Không thích ăn ư?" Vương Mộc Quang nhếch mép: "Ở nhà tôi, thằng bé ăn ba bát cơm, suýt nữa còn gặm cả vỏ bào ngư, vậy mà ông bảo Sâm Sâm không thích ăn?"
Quản gia vội vàng đổi giọng: "Chỉ là mấy ngày trước ăn nhiều quá, hôm nay không muốn ăn nữa thôi."
Thấy quản gia và bảo mẫu vẫn ngoan cố không chịu thừa nhận, Vương Mộc Quang bước đến bên cạnh Đậu Đậu đang chơi một mình. Chuyện người lớn lẽ ra không nên lôi kéo trẻ con vào, nhưng trong thời gian Sâm Sâm bị ngược đãi, thằng bé này cũng chẳng thiệt thòi gì.
"Bé con, chú có thể hỏi cháu một câu được không? Nếu cháu trả lời, chú sẽ cho cháu kẹo."
Bảo mẫu ngồi không yên, định tiến lên ngăn cản nhưng bị chú hai chặn lại: "Nghe xem đứa trẻ nói gì đã."
Bảo mẫu: "Cái này..."
Vương Mộc Quang mỉm cười với Đậu Đậu: "Bé con, tại sao cháu được ăn bào ngư mà Sâm Sâm lại không có?"
Đậu Đậu ngây thơ đáp: "Sâm Sâm là đứa trẻ hư, không cho Sâm Sâm ăn đồ ngon, chỉ cho Đậu Đậu ăn thôi."
"Tất cả đều cho Đậu Đậu sao?"
"Vâng, không cho Sâm Sâm, đều cho Đậu Đậu hết."
Không chỉ có bào ngư hôm nay, Đậu Đậu còn kể ra vài món ăn mà trước đây thím hai đặt cho nó.
Trong phút chốc, cả nhà như nồi súp sôi sùng sục. Chú hai vốn điềm đạm như hoa cúc bỗng chốc cùng vợ con gầm gừ với quản gia và bảo mẫu.
"Mấy người dám đối xử với cháu trai tôi như vậy! Tôi sẽ ngâm mấy người vô formol!"
"Mấy người có biết nhà nước sẽ xử lý việc ngược đãi trẻ em thế nào không? Đồ cặn bã của xã hội!"
"Tôi đã tin tưởng mấy người biết bao! Tôi sẽ kiện mấy người, cứ chờ mà đi tù đi!"
Hai người này chắc chắn còn cuỗm không ít đồ trong nhà, tội ăn cắp cũng đủ để lãnh án nặng rồi.
"Cháu trai mấy người sau này đừng hòng thi công chức nữa!"
Vương Mộc Quang nhìn hai bên cãi nhau chí chóe, trợn mắt há mồm. Gia đình chú hai đúng là đọc sách đến ngu rồi, mắng người cũng không biết mắng.
Nếu đổi lại là dân fandom thì chỉ trong nháy mắt đã chửi như hát rồi.
Vừa nghe đến chuyện ngồi tù, còn ảnh hưởng đến sự nghiệp của cháu trai sau này, quản gia và bảo mẫu lập tức lạnh toát từ đầu đến chân.
Người thân ngồi tù thì sau này con cháu không thể làm công chức, cảnh sát và các ngành nghề tương tự được nữa.
Đậu Đậu ngày nào cũng nhắc đến chuyện lớn lên muốn làm chú cảnh sát.
Bảo mẫu sợ hãi, bọn họ đều đã có tuổi cả rồi, nếu thật sự phải ngồi tù thì khi ra ngoài không biết đã bao nhiêu tuổi.
"Xin lỗi, chúng tôi thật sự không cố ý, là do Sâm Sâm không thích nên chúng tôi mới làm vậy, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi."
Quản gia và bảo mẫu vẫn ngoan cố không chịu nhận tội.
Chú hai đẩy mạnh quản gia đang muốn cầu xin ra: "Cút đi, không có gì để nói nữa, mấy người cứ chờ mà ăn cơm tù đi!"
Quản gia và bảo mẫu bị bắt tại chỗ, cảnh sát còn phải đến nhà con trai bọn họ một chuyến. Hai vợ chồng già này ngược đãi Sâm Sâm và ăn cắp đồ trong nhà, con trai bọn họ chắc chắn biết chuyện, không thể thoát tội đồng phạm.
Quản gia và bảo mẫu đã từng nghĩ đến việc bị phát hiện, nhưng cùng lắm chỉ bị đuổi việc, không ngờ hậu quả lại nghiêm trọng đến vậy. Bọn họ òa khóc nức nở.
"Chúng tôi biết lỗi rồi, xin hãy tha thứ cho chúng tôi. Vợ chồng tôi đã có tuổi rồi, xin các người hãy tha cho."
Hai người một người 49 tuổi, một người hơn 50, vẫn chưa đến tuổi được miễn ngồi tù.
Xảy ra chuyện như vậy, chú hai vội vàng gọi điện cho con gái và con rể. Gọi mất nửa tiếng mới được kết nối.
Khi biết được chuyện này, vợ chồng Vương Hoa cũng vô cùng sửng sốt, liền lập tức muốn đặt vé máy bay về nước. Tuy nhiên, do ảnh hưởng của bão tuyết, giao thông địa phương bị tê liệt, vé sớm nhất cũng phải nửa tháng sau.
Bạch Thủy Kim bế Sâm Sâm ra khỏi phòng. Bên ngoài đã trở lại yên tĩnh. Chú hai muốn ôm lấy Sâm Sâm nhưng cậu bé không cho ông bế, cứ ôm chặt cổ Bạch Thủy Kim không chịu buông.
Dáng vẻ tròn ủm của cậu bé đầy vẻ chống đối: "Anh dâu ơi ơi, về nhà đi, bé không ở đây, bé không ở đây đâu."
Nhìn dáng vẻ chống đối của đứa trẻ, tim chú hai như bị bóp nghẹt.
"Sâm Sâm, là ông bà đã có lỗi với cháu."
Nhưng Sâm Sâm không thèm để ý đến họ. Tình cảm của trẻ con rất đơn giản, ai tốt với chúng thì chúng sẽ thích người đó.
Chú hai và cậu bé đã lâu không gặp mặt, không thể thân thiết được.
So với ông bà, Sâm Sâm càng muốn về nhà với Bạch Thủy Kim và Vương Mộc Quang dù mới quen có ba ngày.
Chú hai thấy Sâm Sâm thực sự không muốn ở lại cũng đành chịu, chỉ có thể nhờ Vương Mộc Quang trông nom Sâm Sâm thêm một thời gian nữa, đợi nửa tháng sau khi con gái và con rể về rồi tính tiếp.
Bạch Thủy Kim và Vương Mộc Quang không từ chối.
Dù sao Sâm Sâm cũng là một đứa trẻ ngoan.
*
Vương Hoàn Tu đã ba ngày không về nhà, vừa bước vào cửa đã lập tức đi thẳng lên phòng ngủ tầng bốn.
Trong vụ tai nạn xe hơi gần đây, sau khi được kiểm tra, người ta phát hiện ra một số vết thương ngoài da. Để không làm Bạch Thủy Kim lo lắng, anh đã chờ đến khi vết thương hoàn toàn lành mới trở về nhà. Nhưng do kế hoạch bận rộn sau đó, khi có thời gian anh mới trả lời tin nhắn của đối phương được.
Ba ngày không gặp, ngay cả sợi tóc của Bạch Thủy Kim cũng đủ khiến anh nhớ nhung.
Bây giờ là 9 giờ tối, trong phòng ngủ yên ắng, chỉ có tiếng nước chảy từ phòng tắm.
Đang tắm à?
Vương Hoàn Tu bước vào phòng thay đồ và thay một bộ quần áo khác. Đã tắm rồi thì cứ tắm luôn cho xong.
Anh khoác chiếc áo choàng tắm, nhưng khi sắp mở cửa phòng tắm, Vương Hoàn Tu lại do dự. Anh lùi lại vài bước, làm ba mươi cái chống đẩy trên sàn nhà trống trải, để cơ thể căng đầy máu, tạo nên vóc dáng hoàn hảo mang vẻ đẹp hoang dã rồi mới bước vào.
Bạch Thủy Kim nhìn thấy chắc sẽ càng thêm hài lòng.
Bên trong phòng tắm, hơi nước mờ ảo, nhưng không thấy bóng dáng Bạch Thủy Kim trong bồn tắm ở chính giữa. Vương Hoàn Tu bước những bước dài bằng đôi chân rắn chắc, thon dài tiến vào trong.
Tiếng nước chảy từ vòi hoa sen dần rõ hơn, anh vén màn sương mù, chỉ thấy dưới vòi hoa sen là một Sâm Sâm béo tròn đang ngồi.
Vương Hoàn Tu:...
Mấy ngày anh không có nhà, Bạch Thủy Kim đã lén lút tìm một đứa nhỏ khác sao?
Sâm Sâm ngồi trên chiếc ghế nhỏ tắm rửa, nghe thấy tiếng bước chân phía sau tưởng là Bạch Thủy Kim quay lại, kết quả vừa ngoảnh đầu đã thấy Vương Hoàn Tu cao lớn như cây cổ thụ.
Sâm Sâm:...
Đứa bé nhìn Vương Hoàn Tu cao to, gương mặt lạnh lùng, khóe miệng run run.
Vương Hoàn Tu nhíu mày.
Giây tiếp theo, một tràng khóc òa vang lên từ phòng tắm.
Khi Bạch Thủy Kim bưng quần áo của Sâm Sâm đi vào, liền thấy Vương Hoàn Tu đứng trong phòng tắm dỗ Sâm Sâm đang khóc ầm ĩ.
Gương mặt lạnh lùng mười phần tổng tài của anh lạnh lẽo thốt ra ba chữ: "Đừng khóc nữa."
"..."
Cách dỗ trẻ con mới mẻ và độc đáo làm sao.
Bạch Thủy Kim bế Sâm Sâm ra khỏi phòng tắm, Vương Hoàn Tu theo sát phía sau.
"Chồng yêu, anh về khi nào vậy?"
Mấy ngày không gặp, Bạch Thủy Kim thấy Vương Hoàn Tu đột ngột trở về vô cùng vui mừng, nếu không phải vì có Sâm Sâm ở đây thì hai người hẳn đã quấn lấy nhau rồi.
Vương Hoàn Tu nhìn cậu bế con thuần thục: "Vừa mới về."
Bạch Thủy Kim đặt Sâm Sâm lên giường: "Chồng yêu, vừa nãy sao Sâm Sâm lại khóc vậy?"
Sắc mặt Vương Hoàn Tu tối sầm, anh hoàn toàn không biết, cái cục nợ này vừa quay đầu nhìn thấy anh đã bắt đầu khóc.
Áo choàng tắm của anh mặc trên người đàng hoàng, không thể nào dọa đứa bé được.
Anh chỉ có thể nói thật.
Bạch Thủy Kim kinh ngạc, Sâm Sâm không hay khóc, trước đây đối mặt với cậu và Vương Mộc Quang hoàn toàn xa lạ cũng không khóc, không ngờ nhìn thấy Vương Hoàn Tu lại trực tiếp bị dọa khóc.
Sâm Sâm ngồi trên giường nhìn Vương Hoàn Tu: "Anh dâu ơi, chú này là ai vậy?"
Bàn tay nhỏ của nó chỉ nhanh về phía Vương Hoàn Tu, như sợ bị phát hiện.
Bạch Thủy Kim giải thích với cậu bé: "Đây là chồng yêu của chú, cũng là chú của cháu."
Vương Hoàn Tu sửa lại: "Cậu."
Người duy nhất trong nhà có thể phân biệt rõ vai vế đã về rồi.
Sau khi dỗ dành Sâm Sâm xong, Bạch Thủy Kim chuẩn bị vào phòng tắm tắm rửa. Vương Hoàn Tu muốn đưa Sâm Sâm đến phòng Vương Mộc Quang, để anh có thể vào tắm cùng cậu, nhưng đứa nhỏ nhất quyết không chịu đi.
Vương Hoàn Tu nhíu mày, Vương Mộc Quang nói sức hấp dẫn của anh đối với trẻ ba tuổi là nói dối. Sâm Sâm không chịu đi, anh không thể so đo với một đứa trẻ, đành phải trông chừng Sâm Sâm để không xảy ra chuyện gì trong lúc Bạch Thủy Kim tắm.
Đợi Bạch Thủy Kim tắm xong đi ra, anh mới đứng dậy.
Bạch Thủy Kim không mặc đồ ngủ, mà thay một chiếc quần đùi và áo phông, cậu vốn không lớn tuổi, vẫn còn là sinh viên đại học.
Vương Hoàn Tu nhìn mà xao xuyến, nhưng vì trong phòng còn có một đứa trẻ năm tuổi nên đành phải kìm nén cảm xúc trong lòng.
Hai người lần lượt tắm xong, đến lúc đi ngủ, không ngoài dự đoán Sâm Sâm nằm chình ình giữa hai người.
Mấy ngày không gặp, việc đầu tiên Vương Hoàn Tu muốn làm khi về nhà là ôm Bạch Thủy Kim thật chặt, kết quả nửa đường xuất hiện một kẻ cản trở.
Sâm Sâm nhìn Vương Hoàn Tu đứng bên cạnh giường, ngây thơ hỏi:
"Anh dâu ơi, sao cậu không đi ngủ, cậu không có phòng à?"
Vương Hoàn Tu:...
Vương Hoàn Tu vén chăn lên giường khiến Sâm Sâm có chút sửng sốt, lập tức bò lên người Bạch Thủy Kim.
Dù Vương Hoàn Tu và Bạch Thủy Kim ngủ cùng một bên cũng không thể ôm nhau được.
Bạch Thủy Kim giải thích với thằng bé: "Cậu vốn ngủ ở căn phòng này."
Sâm Sâm nhíu đôi lông mày nhỏ: "Hai người ngày nào cũng ngủ cùng nhau sao?"
Bạch Thủy Kim hơi đỏ mặt: "Đúng vậy."
Nhưng hai ngày trước đều là Sâm Sâm và anh dâu ngủ cùng nhau, thế giới nhỏ của hai người đột nhiên xuất hiện người thứ ba, DNA chiếm hữu của Sâm Sâm bùng nổ.
"Anh dâu ơi, vậy anh dâu thích Sâm Sâm hay thích cậu hơn?"
Bạch Thủy Kim bị hỏi đến ngớ người.
Cả hai đương sự đều có mặt, cậu phải trả lời thế nào đây?
Giây tiếp theo, cổ tay Bạch Thủy Kim bị nắm lấy, cậu quay đầu nhìn anh.
Chỉ thấy ánh mắt Vương Hoàn Tu kiên định.
Bạch Thủy Kim, nói cho thằng bé biết đi.
"..."