Xuyên Thành Nhân Vật Phe Chính Diện, Ta Rơi Vào Ổ Của Phe Phản Diện

Chương 7

Vương Hoàn Tu chán nản nhìn Bạch Thủy Kim, cậu quay lưng về phía hắn, nửa ngày rồi đối phương cũng chẳng thốt ra được lời nào.

"Sao không nói gì?"

Bạch Thủy Kim quay đầu lại, đôi mắt long lanh nhìn hắn đầy vẻ rối rắm: "Chồng yêu ca ca à, hay là anh đừng hỏi nữa, như vậy không tốt lắm."

"Không tốt chỗ nào?"

Đương nhiên là không tốt cho hắn rồi. Nhưng Bạch Thủy Kim không dám nói, cậu chỉ là một sinh viên đại học háo sắc thích ngắm trai đẹp mà thôi, chứ nào có ý định làm hại ai.

Nếu để Vương Hoàn Tu biết được biệt danh cậu đặt cho mấy nam diễn viên kia thì không tốt cho hắn, mà càng không tốt cho cậu, người duy nhất được lợi có lẽ chỉ là đám cá mập ngoài biển khơi, có thêm được miếng ngon mà thôi.

Cậu giữ cho mình một trái tim thiện lương, định lấp liếm cho qua chuyện: "Chồng yêu ơi, mình xem hoạt hình đi anh, hoạt hình xem cũng hay lắm."

Cậu cầm điều khiển định chuyển kênh.

Vương Hoàn Tu lại chẳng nghe, hỏi: "Người này tên gì?"

Bạch Thủy Kim thấy một ngón tay thon dài chỉ vào nam chính trên TV.

"Phương Nam..."

"Ừm?"

"..." Bạch Thủy Kim lí nhí: "Chồng."

"Nói gì? Không nghe rõ."

Bảo cậu nói to lên kìa.

Bạch Thủy Kim hít sâu một hơi, nghiêm túc như lúc thi kiểm tra tiếng Phổ thông cấp độ hai, từ cổ họng phát ra âm thanh bi thương: "Chồng ộp pa."

"Còn người kia?" Đầu ngón tay di chuyển sang một khuôn mặt khác.

Bạch Thủy Kim vò vạt áo: "Cũng là chồng ộp pa."

"Người kia nữa."

"Vẫn là chồng ộp pa."

"..."

Xung quanh chìm vào im lặng, tiếp theo là một tiếng cười lạnh đến rợn người. 

"Chồng em cũng nhiều thật đấy."

Bạch Thủy Kim nịnh nọt cười với hắn: "Đa đa ích thiện mà." (*)

Đa đa ích thiện: Càng nhiều càng tốt/ Nhiều thì càng có lợi.

"Vậy sao?"

Nhìn ánh mắt lạnh lùng của Vương Hoàn Tu, Bạch Thủy Kim nổi hết da gà, vội vàng lắc đầu.

Cứ coi như em chưa nói gì đi.

Để bảo toàn tính mạng của mình, Bạch Thủy Kim nhất định phải biện hộ cho mình: "Chồng yêu ca ca à, anh từng nghe câu này chưa?"

"Câu gì?"

"Nhiều bạn nhiều đường, nhiều chồng nhiều nhà."

"..."

Bạch Thủy Kim rướn người lại gần Vương Hoàn Tu: "Mấy người kia em chỉ gọi cho vui thôi, chồng ộp pa thì em có rất nhiều nhưng mà chồng yêu của em thì chỉ có một mà thôi."

Nói rồi cậu ném cái điều khiển trong tay đi.

Cục cưng tròn tròn đáng yêu à! Em làm tổn thương mắt chồng yêu của tôi rồi.

Chỉ nhờ vào tấm thẻ vàng cho cậu tha hồ mua sắm, tiêu xài kia thôi, hôm nay Bạch Thủy Kim cũng phải dỗ hắn vui vẻ.

"Vậy tôi nên cảm thấy vinh hạnh sao?"

"Chồng yêu ca ca à, không cần đâu, đây là điều anh xứng đáng được nhận mà."

Mồm mép thật đấy.

Vương Hoàn Tu tỏ vẻ nhàn nhã, nhưng trong đôi mắt lại ẩn chứa sự nguy hiểm, sâu thăm thẳm và khó dò.

Sau bữa tối, Bạch Thủy Kim còn đặc biệt đi tắm, trên người mang theo hương thơm của sữa tắm. Sữa tắm trong nhà đều cùng một nhãn hiệu nên mùi hương này Vương Hoàn Tu rất quen thuộc.

Lúc này, Bạch Thủy Kim mặc bộ đồ ngủ hoạt hình ngồi trên ghế sofa, đôi chân mang vớ trắng đặt trên thảm.

Khung xương mảnh khảnh, không có thói quen tập thể hình, vóc dáng cân đối nhưng không có cơ bắp, bây giờ chỉ cần Vương Hoàn Tu dùng một chút lực là có thể bóp chết cậu.

Cổ áo rộng rãi thoải mái, để lộ phần gáy trước mắt Vương Hoàn Tu.

Trắng nõn, yếu ớt, bẻ một cái là gãy.

Cảm giác lạnh lẽo từ gáy truyền đến khiến Bạch Thủy Kim rùng mình, cả mái tóc bảy màu cũng run lên nhè nhẹ. Lúc này, cổ cậu đang bị một bàn tay to lớn lúc nhẹ lúc mạnh bóp lấy.

Bạch Thủy Kim quay đầu lại, chạm phải ánh mắt đen sâu của Vương Hoàn Tu, cậu chớp chớp mắt, hai người im lặng nhìn nhau vài giây.

"Chồng yêu ơi, tay anh lạnh quá, em để dưới mông ủ ấm cho anh nhé."

"..."

Không biết còn tưởng hắn vừa cầm cục đá rồi mới chạm vào cậu.

Giọng điệu của Bạch Thủy Kim nghe không giống như đang giả vờ.

Vừa dứt lời, cậu thật sự nắm lấy cổ tay hắn, đưa tay về phía dưới mông mình.

Vương Hoàn Tu nhíu mày, rút tay ra: "Không cần."

Một tay có thể nói là chạy trối chết, Bạch Thủy Kim thừa thắng xông lên túm lấy ngón út của hắn.

"Không sao đâu chồng yêu, em không ngại." Nói rồi cậu cười ngọt ngào với hắn: "Thật ra mông em rất ấm áp đấy."

Vương Hoàn Tu: "..."

Đôi mắt đen láy như rắn độc nhìn xuống, dừng lại trên bàn tay đang nắm lấy ngón út của mình.

Bạch Thủy Kim hơi nhếch mông lên, làm bộ muốn ủ ấm cho hắn.

Chuyện này bình thường cậu làm suốt, trường đại học cậu theo học ở miền Bắc, mỗi năm mùa đông đều có tuyết rơi, có thể nói là băng thiên tuyết địa, lạnh đến mức răng va lập cập, nhiệt độ ngoài trời có thể là nguyên nhân gây ra cái chết cho một thi thể là lạnh đến mức nước đổ ra cũng đóng băng.

Hành trình đến lớp học tám giờ sáng trải qua muôn vàn khó khăn, dù có ý chí sắt đá đến đâu, từ ký túc xá đến giảng đường cũng bị đông cứng cả người, hai tay tiếp xúc với không khí lạnh buốt khiến nó đau rát như bị lưỡi dao cứa vào da thịt, nhiệt độ chênh lệch quá lớn giữa trong và ngoài phòng, vừa vào phòng hai tay sẽ mất cảm giác trong thời gian ngắn.

Nhưng Bạch Thủy Kim có cách!

Mỗi khi như vậy, cậu đều đặt hai tay dưới mông ủ ấm, ủ một lúc là nóng ngay.

Bạch Thủy Kim tự bán tự khen: "Chồng yêu ca ca à, bình thường em toàn ủ tay như vậy đấy."

Vương Hoàn Tu nhìn bộ dạng tự mãn của cậu.

Trong giới đều biết, Bạch Thủy Kim suốt ngày bám theo Bùi Tri Hành, ngay cả Vương Hoàn Tu không thích hóng hớt cũng nghe loáng thoáng.

"Ủ tay cho ai?"

Bạch Thủy Kim đưa tay lên trước mặt hắn, e lệ cúi đầu: "Đôi tay khéo léo của Bạch Thủy Kim ạ."

"..."

Dù là cho Vương Hoàn Tu xem hai tay, Bạch Thủy Kim cũng không buông ngón út hắn đang nắm.

Định cho Vương Hoàn Tu được diện kiến túi chườm nóng của người thường.

Cậu ngồi một lúc là nóng rồi, dù sao tay cũng không ngồi chết được.

"Chồng yêu ca ca mau lại đây nào." Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu tỏ vẻ chính nghĩa, như phải hy sinh rất nhiều.

"Không cần." Người đàn ông lạnh lùng từ chối, đồng thời muốn rút ngón út ra.

"Anh ngại à?" Đều là đàn ông con trai cả, có gì mà phải ngại.

"Lại đây nào."

Hai người giằng co trên ghế sofa.

"Không cần."

"Lại đây nào."

"Không cần."

"Lại..."

Rắc——

Một tiếng giòn tan vang lên, không khí lập tức yên tĩnh.

Bàn tay Bạch Thủy Kim đang nắm ngón tay Vương Hoàn Tu khựng lại, tiếng gì vậy?

Âm thanh này nghe quen quen, hình như cậu đã từng nghe ở đâu rồi.

Bạch Thủy Kim cố gắng nhớ lại, bóng đèn trên đầu bỗng sáng lên, cậu nhớ ra rồi, bạn cùng phòng đại học của cậu từng bị trượt chân trong nhà tắm, gãy xương cũng phát ra tiếng rắc như vậy.

Thì ra là gãy xương rồi...

Sau một giây suy nghĩ, Bạch Thủy Kim: "!"

Cậu cứng đờ người, ngước mắt lên lén lút quan sát biểu cảm của Vương Hoàn Tu, bắt gặp ánh mắt như muốn giết người của hắn.

Bạch Thủy Kim run lên từ đầu đến chân.

Cậu nuốt nước bọt: "Chồng yêu ca ca, anh... anh không sao chứ?"

Cậu nhẹ nhàng buông tay, quản gia mang đĩa hoa quả và bánh ngọt đến, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt liền hét lên một tiếng chói tai.

Mười giờ hai mươi phút tối, một chiếc Lincoln đen tiến vào bệnh viện, Bạch Thủy Kim cúi gằm mặt đứng trong phòng khám, mùi thuốc sát trùng đặc trưng của bệnh viện xộc vào mũi.

Chỉ sau một đêm, từ sinh viên đại học thanh xuân biến thành tên vũ phu vô lương tâm khốn nạn.

Bác sĩ đã chụp X-quang tay trái của Vương Hoàn Tu, ngón út được cố định bằng nẹp nhỏ và băng gạc, hiện đang chờ bác sĩ xem xét có cần bó bột hay không.

Bác sĩ nhìn tấm phim chụp xương, Bạch Thủy Kim cũng tò mò nhìn theo.

Trên tấm phim màu lam đen, xương tay của Vương Hoàn Tu hiện ra rõ ràng.

Bạch Thủy Kim ghé sát tai Vương Hoàn Tu, lí nhí: "Chồng yêu ca ca ơi, xương của anh đẹp ghê."

"..."

Bác sĩ vừa xem phim vừa vuốt cằm: "Vết thương không nặng, không cần bó bột."

Tấm phim này thật kỳ lạ, ngón út là bộ phận dễ tổn thương, nếu bị thương thì sẽ rất nhẹ hoặc rất nặng, đi theo hai thái cực, vậy mà cái xương gãy này lại vừa vặn, chỉ cần nặng hơn một chút là phải bó bột rồi.

Tuy bác sĩ thấy kỳ lạ, nhưng trong bệnh viện có quá nhiều người không bình thường.

Bác sĩ hỏi: "Bị thương do cái gì vậy?"

Vương Hoàn Tu lạnh lùng đáp: "Đôi tay khéo léo của Bạch Thủy Kim."

"..."

Bác sĩ nhìn sang người đứng phía sau.

Bạch Thủy Kim vốn đang ủ rũ bỗng chốc trở nên xấu hổ.

Thật ra cũng không đến mức lợi hại như vậy.

Nhưng làm gãy ngón út của người ta, Bạch Thủy Kim vừa áy náy tự trách vừa lo lắng sợ hãi, làm người ta bị thương, ai có chút lương tâm cũng sẽ không thoải mái.

Cậu đầy mặt hổ thẹn, Vương Hoàn Tu sẽ không xắt cậu ra thành từng miếng rồi đem cho cá mập ăn đấy chứ?

Tuy bề ngoài hắn không thể hiện gì, nhưng trong lòng chắc chắn đang ghi thù.

Bạch Thủy Kim lúc này hận không thể quỳ xuống ôm chân hắn, cầu xin hắn tha thứ cho mình.

Bác sĩ dùng máy tính kê đơn thuốc, Bạch Thủy Kim kéo một cái ghế lại ngồi cạnh Vương Hoàn Tu.

Nhỏ giọng nói: "Chồng yêu ca ca, em xin lỗi."

Ánh mắt mang theo đầy vẻ tự trách, cậu chỉ là người đi đường nhìn thấy người ăn xin cũng sẽ thấy buồn vì mình không mang theo tiền lẻ, huống chi cậu chỉ muốn ủ ấm tay cho Vương Hoàn Tu, nào ngờ lại phản tác dụng, biến người ta thành bệnh nhân.

Giờ phút này, mái tóc bảy màu của cậu như mất đi sức sống và màu sắc.

"Em chỉ muốn ủ ấm tay cho anh thôi, em thấy tay anh lạnh quá." Giọng cậu càng lúc càng nhỏ, nhỏ đến mức như đang nói với con muỗi.

Vương Hoàn Tu liếc nhìn Bạch Thủy Kim đang buồn bã đến mức phai màu, ánh mắt dừng lại chưa đầy một giây rồi lại dời đi.

Bác sĩ vừa kê đơn thuốc vừa lắc đầu, biết là Bạch Thủy Kim làm Vương Hoàn Tu bị thương: "Người nhà anh đúng là không cẩn thận chút nào."

"Vâng vâng vâng." Bạch Thủy Kim gật đầu.

"Không biết hai người đã làm gì, sau này không được làm những việc nguy hiểm như vậy nữa."

"Dạ dạ dạ."

Đầu Bạch Thủy Kim càng lúc càng cúi thấp.

Vương Hoàn Tu: "Cậu sắp rúc vào ngực tôi rồi đấy."

Bạch Thủy Kim: "..."

Vương Hoàn Tu véo gáy Bạch Thủy Kim, kéo cậu dậy.

Bác sĩ còn muốn nói tiếp: "Mấy người trẻ tuổi các cậu cứ không coi trọng, bây giờ..."

Vương Hoàn Tu lạnh lùng hỏi: "Gãy xương bao lâu thì khỏi?"

Bỗng nhiên bị cắt ngang, quay lại vấn đề chính, bác sĩ ngẩn ra: "Tổn thương ngay gân cốt thì phải mất ít nhất một trăm ngày."

"Hơn nữa anh bị thương ở tay, bình thường lại hay dùng tay, càng phải cẩn thận, tránh va chạm."

Cũng khá lâu đấy.

Bạch Thủy Kim ủ rũ cúi đầu, gãy xương chắc là rất đau, cậu nhớ bạn cùng phòng bị ngã gãy tay trong nhà tắm, trên đường đến bệnh viện đã khóc lóc thảm thiết nói mình sắp thăng thiên rồi, hy vọng bạn gái có thể quên cậu mà bắt đầu cuộc sống mới, di chúc cũng đã viết xong.

Ngay cả mấy thanh sô cô la hết hạn trong ngăn kéo ký túc xá cũng được phân chia, cho học trưởng A Hoàng trong trường.

Nhưng mà học trưởng A Hoàng là một con chó, bạn cùng phòng của cậu vừa tốt bụng vừa không tốt bụng.

Bạn cùng phòng kêu la thảm thiết, vậy mà Vương Hoàn Tu lại rất chịu đựng, ngón út bị gãy cũng không hề nhíu mày chứ đừng nói là khóc, từ nhà đến bệnh viện cũng không kêu đau một tiếng.

Cứ như người bị thương không phải là hắn vậy, quản gia còn kêu thảm thiết hơn hắn.

"Chồng yêu ca ca ơi, anh không đau sao?"

Vương Hoàn Tu liếc cậu một cái, bảo cậu tự mình trải nghiệm.

Bạch Thủy Kim: "..."

Bác sĩ kê xong đơn, việc điều trị cũng xong chỉ cần lấy thuốc là có thể về nhà.

Bạch Thủy Kim chu đáo lên tiếng: "Bác sĩ, chồng tôi có dặn dò gì cần lưu ý không ạ?"

Bác sĩ vuốt cằm, vẻ mặt như có như không.

Bạch Thủy Kim sốt ruột: "Bác sĩ, anh nói đi ạ."

Nói đi chứ, giấu giấu diếm diếm làm gì?

Bác sĩ liếc nhìn Vương Hoàn Tu một cái: "Tránh xa đôi tay khéo léo của Bạch Thủy Kim ra."

"..."
Bình Luận (0)
Comment