Xuyên Thành Nhân Vật Phe Chính Diện, Ta Rơi Vào Ổ Của Phe Phản Diện

Chương 72

Đối mặt với những nghi ngờ, Bạch Thủy Kim không hề mảy may hoài nghi bản thân. Những nỗ lực và gian khổ cậu đã trải qua để có thể đứng ở đây ngày hôm nay, không ai hiểu rõ hơn cậu.

Cậu sẽ không vì vài lời chỉ trích hay phủ nhận của người khác trước kỳ thi mà hoàn toàn phủ nhận sự nghiệp khiêu vũ của mình.

Cậu đã từng từ bỏ việc nhảy múa, không phải vì cậu không giỏi, mà bởi con đường theo đuổi ước mơ khiến cậu kiệt sức, không thể ngẩng đầu tiến bước, chứ chưa bao giờ là bởi vì cậu nhảy không tốt.

Kevin không ngờ lại nghe được những lời tự phụ như vậy từ miệng cậu.

"Cậu là người tự luyến nhất mà tôi từng gặp." 

Bạch Thủy Kim nhìn thẳng vào mắt hắn: "Vậy thì cậu đã gặp quá ít người rồi.”

Nghe Kevin nói vậy, Bạch Thủy Kim liền biết ngay đối phương chưa từng gặp người thực sự tự luyến. 

Bởi vua tự luyến là một người khác.

Cậu gỡ tay Kevin đang nắm cổ tay mình ra và nói: "Còn 12 tiếng nữa mới đến giờ thi. Nếu là tôi, chắc chắn sẽ dùng thời gian này để luyện tập thay vì cố gắng gây áp lực tâm lý cho đối thủ." 

Sắc mặt Kevin không được tốt: "Ngày mai tôi tuyệt đối sẽ không để cậu cười nổi đâu.”

"Vậy cậu phải đếm cho kỹ đấy." Bạch Thủy Kim không nhường bước: "Ngày mai tôi nhất định sẽ cười toe toét tám cái răng khi bước vào phòng thi." 

Kevin:...

Bạch Thủy Kim nhặt túi sách và áo khoác trên sàn lên: "Dù sao thì tối nay tôi cũng sẽ không lãng phí thời gian, sẽ luyện tập thật tốt cho đến sáng.”

Cậu xoay người rời đi, lúc đi còn không quên đóng cửa lại.

Khóe miệng Kevin giật giật, thấp giọng chửi rủa vài câu.

Chỉ mình mày biết luyện thôi à?

Tao cũng luyện!

Kevin thay giày khiêu vũ, bắt đầu khởi động trong phòng tập. Bạch Thủy Kim không lãng phí mười hai tiếng này, hắn nhất định sẽ chiến đấu đến tận sáng.

Bạch Thủy Kim rời khỏi phòng khiêu vũ không tìm phòng mới để luyện tập nữa, mà mặc áo khoác về thẳng nhà.

Chỉ có đồ ngốc mới luyện đến sáng, cậu về nhà ngủ để dưỡng sức.

Trong khi Kevin đang đổ mồ hôi như tắm trong phòng học, Bạch Thủy Kim ở nhà tắm nước nóng, tắm đến mức ngân nga khe khẽ.

Lúc Kevin trong phòng học thở hổn hển vì mệt. Bạch Thủy Kim vén khăn tắm quấn quanh hông, nhào lên người Vương Hoàn Tu đang nằm giả vờ ngủ trên giường.

Cú đánh chính xác vào bụng khiến Vương Hoàn Tu bị đè đến nỗi phải cắn răng, mở mắt nhìn Bạch Thủy Kim trần như nhộng trên người mình.

“Chắc chắn tối nay muốn ngủ kiểu này?”

Gần đây Bạch Thủy Kim luyện tập với cường độ cao, từng đường cong trên cơ thể đều hoàn mỹ như một khối ngọc bích tinh xảo. Cậu nằm nhoài trên người anh, dùng chân móc chiếc chăn vừa bị đá xuống, đắp lên người hai người.

Vương Hoàn Tu vừa mới đến, nửa tiếng trước khi cậu về nhà.

Lúc vác cặp về sách về nhà còn tưởng nhà có trộm, vừa hay hôm trước mới mất mấy đồng xu lẻ.

Muốn xem tên trộm có thể giúp tìm được không, kết quả vừa bước vào nhà được mấy bước đã thấy Vương Hoàn Tu lau tóc đi ra từ phòng tắm.

Bạch Thủy Kim sững người: "Chồng yêu, sao anh lại đến đây?" 

Vương Hoàn Tu nói bằng giọng điệu không lạnh không nhạt: "Mấy ngày nay không có việc gì, đến xem em như thế nào.”

Vừa nói vừa đá cái cặp đựng tài liệu dưới chân vào gầm bàn.

Ngày mai Bạch Thủy Kim thi, cậu đã nói với anh từ mấy tháng trước, vé Trần Tập cũng đã đặt sẵn từ lâu.

Bạch Thủy Kim không ngờ anh sẽ đến.

Vương Hoàn Tu nhìn vẻ mặt ngây ngốc của cậu: "Sao? Không hoan nghênh à?”

"Không có." Bạch Thủy Kim áp sát lại, mặt tươi cười rạng rỡ: "Hoan nghênh, nhiệt liệt hoan nghênh."

"Nhiệt liệt thế nào?"

Bạch Thủy Kim vỗ tay như hải cẩu: "Vỗ tay nhiệt liệt."

Vương Hoàn Tu bị dáng vẻ của cậu chọc cười, bóp nhẹ gáy Bạch Thủy Kim, cúi đầu hôn lên môi cậu vài cái.

Bạch Thủy Kim rất vui khi Vương Hoàn Tu đến, lúc tắm còn hát vài bài trong phòng tắm, ra ngoài một khắc cũng không muốn rời xa đối phương.

Ký túc xá là do trường sắp xếp, giường không lớn như ở nhà, chỉ vừa đủ cho hai người nằm.

Trước đây quen ngủ chung, sang nước ngoài đột nhiên ngủ một mình còn hơi mất ngủ. Ngày mai thi, hôm nay Vương Hoàn Tu đến, cậu có thể ngủ ngon hơn một chút.

Mấy lần trước anh đến, Bạch Thủy Kim đều không biết, đối phương chỉ nhìn cậu từ xa vài cái rồi đi.

Lần này có cơ hội bắt được anh rồi, cậu điên cuồng dính lên người anh.

Vương Hoàn Tu bị cậu dính đến nỗi toàn thân bốc hỏa, giữ vai Bạch Thủy Kim: "Ngủ đi."

Bạch Thủy Kim: Em không.

Cậu nằm nghiêng trên nửa thân trên của Vương Hoàn Tu: "Chồng yêu, em có gợi cảm không anh?" 

Thân hình cậu đã đẹp hơn trước nhiều.

Vương Hoàn Tu hé một mắt nhìn Bạch Thủy Kim đang lăn lộn trên người mình: "Như con cá nước ngọt."

Bạch Thủy Kim:...

Đàn ông à, miệng anh vẫn độc địa như ngày nào.

Vương Hoàn Tu đặt tay dưới eo Bạch Thủy Kim: "Từ khi nào lại thích ngủ khỏa thân thế?"

Bạch Thủy Kim: "Không thích, chỉ hôm nay thôi."

"Em có thể cân nhắc, thói quen này rất tốt đấy."

Bạch Thủy Kim cảm nhận được bàn tay to lớn của anh đang xoa nắn trên da mình: "Không phải anh nói em là cá nước ngọt sao?”

"Không nói vậy thì nói như nào? Nói xong em lại quyến rũ anh, để anh cứng cả đêm à."

Bạch Thủy Kim đỏ mặt bịt miệng anh: "Không nói nữa, ngủ ngủ."

Vương Hoàn Tu ôm chặt cậu, bàn tay to không ngừng bóp bóp cánh tay chân cậu, dùng lực đấm bóp, giúp cơ bắp đau nhức được thả lỏng.

Bạch Thủy Kim rất nhanh đã nằm bẹp dí trên người anh như một cái bánh rán, vùi mặt vào hõm cổ người đàn ông, hít hà mùi hương quen thuộc. Đôi mày giãn ra, vẻ mặt thư thái, chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi.

Sáng hôm sau, Vương Hoàn Tu đưa Bạch Thủy Kim đến cửa địa điểm thi, đưa cặp sách cho cậu, bên trong là trang phục và giày khiêu vũ của Bạch Thủy Kim.

"Anh sẽ đợi em ở đây, em thi xong ra sẽ thấy anh ngay." 

Bạch Thủy Kim bỗng nhiên cảm nhận được cảm giác của các thí sinh khác khi thi đại học, đều có phụ huynh đi cùng.

Tai cậu không tự chủ đỏ lên, cảm thấy khá kỳ diệu.

Trước đây cậu đã không ít lần ước ao và ngưỡng mộ, không ngờ bây giờ cũng được trải nghiệm.

Cậu gật đầu: "Em biết rồi."

Kỳ thi cuối cùng, ngài Hilton đích thân có mặt. Sáu vũ công bước vào phòng thi, Kevin hôm qua luyện tập đến 3 giờ sáng mới rời đi, trước khi thi uống một chai nước tăng lực, để bản thân trông có vẻ tỉnh táo hơn.

Bạch Thủy Kim cũng như lời cậu nói hôm qua, nở nụ cười chuẩn tám cái răng, không thấy chút mệt mỏi nào của việc luyện vũ tối qua.

Giống như mọi lần thi trước, sáu người lần lượt tự giới thiệu bản thân.

Khi số lượng người vượt quá ba mươi, các vũ công không thể tự giới thiệu được nữa. Số lượng quá đông, việc giới thiệu từng người một sẽ lãng phí thời gian. Hơn nữa, số người bị loại nhiều, không ai muốn bỏ thời gian nghe những người bị loại tự giới thiệu. Chỉ khi đứng đủ cao, mới có người ngưỡng mộ và muốn tìm hiểu về bạn.

Rất nhanh đến lượt Bạch Thủy Kim tự giới thiệu. Cậu bước lên phía trước, tách khỏi hàng ngang sáu người đang đứng cùng nhau. Thần thái tự nhiên không chút căng thẳng, cậu trình bày trôi chảy và hoàn hảo những điều muốn nói, muốn bày tỏ.

"Đây là khởi đầu cho sự nghiệp vũ đạo của tôi. Dù có thất bại hay bị loại, tôi cũng sẽ không nản chí, bởi tôi không sợ thất bại."

Trước đây cậu không phải chưa từng thất bại, chính vì đã trải qua quá nhiều lần thất bại, cậu mới biết được để đi đến ngày hôm nay, đứng ở đây, bản thân mình đã trở nên mạnh mẽ và xuất sắc đến nhường nào.

Bài thi cuối cùng nhanh chóng bắt đầu. Khác với những lần trước, lần này kết quả sẽ được công bố ngay tại chỗ sau khi tất cả các vũ công hoàn thành phần trình diễn của mình.

Bạch Thủy Kim mang giày khiêu vũ, uyển chuyển bước ra sàn. Đôi tay vòng quanh ngực rồi mở rộng, động tác như chim họa mi dưới ánh trăng đêm, vỗ cánh bay lên nơi cao hơn.

Theo những động tác vũ đạo không ngừng mở rộng, cậu bắt đầu điều chỉnh hơi thở một cách ổn định, để đạt được trạng thái tốt nhất. Mồ hôi từ từ lăn trên gò má, ánh mắt cậu chứa đựng ánh sáng và cảm xúc. Cuối cùng, cậu kết thúc một cách gọn gàng, dứt khoát.

Bên tai Bạch Thủy Kim là tiếng thở hơi gấp gáp của chính mình. Lúc này, ánh sáng chiếu lên gương mặt, làm nổi bật đôi mắt trong suốt, tinh khiết của cậu.

Kết thúc phần trình diễn, cậu bước sang một bên nhìn các vũ công khác bắt đầu phần biểu diễn của họ.

Khi các vũ công lần lượt kết thúc phần trình diễn, bọn họ bước vào khoảng thời gian chờ đợi dài hai tiếng đồng hồ.

Trong hai giờ này, ngài Hilton sẽ cùng đoàn vũ chọn ra người mở màn cuối cùng từ sáu người.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, các vũ công lần lượt được gọi vào, cuối cùng đến lượt Bạch Thủy Kim.

Lúc này cậu đã thay bộ đồ khiêu vũ, mặc áo hoodie và quần jean.

Có lẽ kết quả không như ý muốn, nhưng cậu chấp nhận tất cả.

Bạch Thủy Kim: "Cảm ơn mọi người đã đào tạo em trong thời gian qua, đây là trải nghiệm khó quên trong đời em."

Ngài Hilton và các giám khảo của đoàn vũ nhìn cậu mỉm cười: "Cậu chắc chắn người được chọn không phải là mình sao?"

Bạch Thủy Kim: "Mỗi người đều rất xuất sắc."

Ngay cả Kevin, người hôm qua đã khiêu khích cậu.

Cậu không nói những lời khách sáo, những người còn lại đến giờ đều là những vũ công xuất sắc nhất.

Ngài Hilton nhìn cậu: "Chúng ta đã gặp nhau ở đâu đó phải không?"

Ngài Hilton gặp rất nhiều người mỗi ngày, Bạch Thủy Kim không ngờ ông ấy lại có ấn tượng với mình.

Bạch Thủy Kim: "Cuộc thi khiêu vũ quốc tế năm ngoái ạ, em đã chụp ảnh cùng thầy ở hậu trường."

Ngài Hilton hoàn toàn nhớ ra chàng trai trẻ này, khi đó cậu vẫn chưa có khí chất nổi bật như bây giờ.

"So với trước đây, cậu đã trưởng thành không ít."

Bạch Thủy Kim gãi đầu cười ngượng ngùng.

Ngài Hilton đặt mảnh giấy vào lòng bàn tay cậu. Cách bỏ phiếu cuối cùng của họ là dưới hình thức mảnh giấy, bốn giám khảo, mỗi người viết tên vũ công có thể đảm nhận vai trò mở màn nhất, ai được nhiều phiếu sẽ thắng.

“Cậu có hay khóc nhè không?”

Bạch Thủy Kim lắc đầu: "Không ạ."

Ngài Hilton cười nói: "Vậy cậu phải cố kìm nén đấy."

Bạch Thủy Kim sững người một chút, mở mảnh giấy trong tay ra, trên đó là dòng chữ tiếng Anh bay bướm.

"Chúc mừng cậu đã được nhận."

Nước mắt gần như lập tức làm mờ khóe mắt, ngón tay Bạch Thủy Kim nắm chặt mảnh giấy đến tái nhợt.

Cậu đưa tay lên dùng tay áo lau nước mắt, khóe miệng run rẩy không ngừng.

Ngài Hilton và các giám khảo khác nhìn cậu cười: "Không phải nói là sẽ không khóc sao?"

Bạch Thủy Kim dùng hai tay che mặt: "Chỉ là mạnh miệng nói cho vui thôi ạ."

Căn phòng lập tức vang lên tiếng cười vui vẻ.

Nhận được tin được tuyển chọn, Bạch Thủy Kim gần như chạy ra khỏi địa điểm thi, chạy ra khỏi cổng lớn. Từ xa đã có thể nhìn thấy Vương Hoàn Tu đang đứng đợi bên đường.

Cậu tăng tốc độ chạy, Vương Hoàn Tu nghe thấy tiếng bước chân liền quay đầu lại, bị người kia nhào vào lòng.

Nhìn thấy chóp mũi đỏ hồng của người trong lòng, Vương Hoàn Tu nhẹ giọng hỏi: "Kết quả thế nào?"

Bạch Thủy Kim đưa mảnh giấy lên mặt anh, tiếp tục vùi mặt vào ngực anh.

Vương Hoàn Tu cầm mảnh giấy giơ lên cao, tầm nhìn ngang bằng với mặt trời.

Hôm đó, vòng bạn bè của Vương Hoàn Tu hiếm hoi được cập nhật thêm một bài đăng thứ hai, chính là mảnh giấy thông báo trúng tuyển của Bạch Thủy Kim.

Trần Tập lập tức bấm like và bình luận.

"Tuyệt cà là vời."

"Tung hoa tung hoa."

“Đỉnh nóc kịch trần! ( )”

Giành được bình luận đầu tiên là nghĩa vụ nghề nghiệp của anh ta, khoản thưởng cuối năm tăng gấp đôi đã nằm gọn trong túi.

Sau khi trúng tuyển thành công, Bạch Thủy Kim bắt đầu đến đoàn vũ báo danh mỗi ngày, liên tục luyện tập và tổng duyệt.

Khi biết tin Vương Mộc Quang lọt vào danh sách đề cử Nam diễn viên chính xuất sắc nhất. Bạch Thủy Kim đang ăn trưa cùng bạn bè trong đoàn vũ tại một nhà hàng nhỏ. Khi gương mặt của Vương Mộc Quang xuất hiện trên chiếc tivi treo trên trần nhà, Bạch Thủy Kim còn có chút hoảng hốt.

Gần đây cậu không quan tâm nhiều đến giới giải trí, một lòng dồn hết tâm sức vào việc nhảy múa.

Bạn bè thấy cậu nhìn chằm chằm vào một chỗ ngẩn người: "Sao thế? Thủy Kim?"

Cậu quay đầu nhìn lại chiếc tivi, bên trong đang phát đoạn phim của Vương Mộc Quang: "Vương Mộc Quang đấy, cậu không biết anh ấy sao? Gần đây anh ấy nổi lắm."

Bật tivi lên đều có thể thấy quảng cáo của cậu ấy. Hơn nửa năm trước, bộ phim [Ảnh nghệ thuật] do Vương Mộc Quang đóng vai chính đã ra mắt, đạt được thành tích phòng vé cực kỳ tốt.

Vương Mộc Quang cũng đã nổi tiếng ở nước ngoài.

Bạch Thủy Kim: Không, người này cậu quá quen rồi.

Vương Mộc Quang được đề cử Nam diễn viên chính xuất sắc nhất, không chỉ Bạch Thủy Kim bất ngờ, mà cả mạng xã hội trong nước cũng nổ tung.

Rõ ràng trước đây còn là diễn viên bình hoa có diễn xuất tệ hại bị cư dân mạng liên tục chỉ trích. Giờ đây lại được đề cử Nam diễn viên chính xuất sắc nhất. Sự tiến bộ vượt bậc này khiến mọi người phải ngỡ ngàng.

Từ bao giờ lại trở nên xuất sắc đến vậy?

"Lúc trước tôi còn nói Vương Mộc Quang cả đời này sẽ không có diễn xuất, kết quả anh ấy lại cho tôi một cú lừa."

"Chồng yêu giỏi quá! Chồng yêu!!!"

"Xong rồi, thằng nhóc này thật sự đã nổi tiếng rồi."

"Xe bơm nước thống trị cả thế giới!"

"Rốt cuộc Vương Mộc Quang đã bán mông cho ai vậy?"

"Cậu xem thử xuất thân của Vương Mộc Quang đi, ai dám mua mông anh ấy chứ?"

“Xem IP của tôi này, tôi đã xem phim rồi, cuối năm nay sẽ được công chiếu trong nước, Vương Mộc Quang thật sự có tài, đến lúc đó mọi người có thể đi xem.”

"Về việc chồng của tôi hơn nửa năm không lộ diện, sau khi xuất hiện lại nói với tôi rằng đã lọt vào danh sách đề cử Nam chính xuất sắc nhất."

"Xe bơm nước mãi đỉnh!"

Bạch Thủy Kim đang ăn cơm thì nhận được cuộc gọi của Vương Mộc Quang.

Vương Mộc Quang: “Cậu đã thấy tin tôi được đề cử giải Nam chính xuất sắc nhất chưa?”

Bạch Thủy Kim uống một ngụm nước lớn: "Thấy rồi, thấy rồi."

Bạch Thủy Kim nhất thời không biết khen cậu ấy thế nào, không ngờ bộ phim này lại khiến Vương Mộc Quang diễn xuất xuất sắc đến vậy, trực tiếp trở thành tác phẩm thành danh của cậu ấy.

Lễ trao giải điện ảnh sẽ diễn ra sau nửa tháng nữa. Bạch Thủy Kim đặc biệt điều chỉnh thời gian tập luyện ngày hôm đó để có thể xem buổi lễ mà Vương Mộc Quang tham gia.

Vương Mộc Quang vừa là bạn vừa là người thân của cậu, cậu muốn đồng hành và chứng kiến mọi khoảnh khắc vinh quang của cậu ấy.

Khi click vào xem trực tiếp, giải Nữ chính xuất sắc nhất vừa mới được trao, tiếp theo chính là giải Nam chính xuất sắc nhất mà Vương Mộc Quang được đề cử.

Bạn bè thấy cậu ngồi trên thùng với vẻ mặt nghiêm túc, cũng chen lại gần để xem: "Cậu đang xem gì vậy?"

Bạch Thủy Kim căng thẳng, lo lắng thay cho Vương Mộc Quang: "Người nhà tôi hôm nay tham gia lễ trao giải điện ảnh, xem anh ấy có đoạt giải không."

Bạn bè biết Vương Mộc Quang là em rể của Bạch Thủy Kim, dần dần càng có nhiều người vây quanh, tất cả đều tranh thủ giờ nghỉ để thư giãn.

Đúng lúc Bạch Thủy Kim đang xem một hạng mục giải thưởng đáng mong đợi, hầu hết mọi người cũng muốn biết ai sẽ trở thành Ảnh đế.

Rất nhanh sau đó, người dẫn chương trình cầm tấm thiệp một cách bí mật và nói: "Hãy cùng chờ đợi Nam chính xuất sắc nhất tối nay nào."

Tất cả mọi người nín thở, Bạch Thủy Kim quên cả thở.

Tấm thiệp được mở ra trước ống kính.

"Vương Mộc Quang!"

Yeah!!!

Khi Nam chính xuất sắc nhất được công bố, tất cả mọi người xung quanh Bạch Thủy Kim đều hò reo thay cậu, như thể chính người nhà của bọn họ nhận được vinh dự này vậy, cùng nhau vui mừng chúc mừng.

Lần đầu tiên Vương Mộc Quang không thể kiểm soát biểu cảm trước ống kính, đứng dậy ôm các diễn viên và đạo diễn trong đoàn phim, sau đó bước những bước dài lên bục nhận giải. Hôm nay cậu ấy ăn mặc đặc biệt bảnh bao, dù trông không khác gì so với bình thường, nhưng ánh hào quang càng làm tôn lên vẻ rạng rỡ trên người cậu ấy.

Vương Mộc Quang nhận lấy cúp, đặt một nụ hôn lên đó.

“Tôi rất vinh dự khi nhận được giải thưởng này, tôi cũng có rất nhiều người muốn cảm ơn, nếu đọc từng người một thì có lẽ hơi sến súa, cảm ơn tất cả những người đã luôn ủng hộ tôi, chiếc cúp này là vinh dự của tôi, nhưng tôi muốn tặng nó cho một người.”

Ánh mắt Vương Mộc Quang sáng ngời: “Cậu ấy là người nhà của tôi, tên cậu ấy là Bạch Thủy Kim, nếu không có cậu ấy, có lẽ tôi vẫn chỉ là bình hoa bất tài không có năng lực, không xứng với danh tiếng. Và chính cậu ấy đã cho tôi sự tự tin, sự tồn tại của cậu ấy là điều không thể thiếu trong thành công của tôi.”

Bạch Thủy Kim không ngờ Vương Mộc Quang lại nhấn mạnh đến cậu trong bài phát biểu nhận giải, cả người cảm thấy bất ngờ và vinh dự.

Có một cảm giác như nuôi con khôn lớn, rồi con quay về báo hiếu vậy.

Vì thế, khi chiếc cúp xuất hiện trong ký túc xá của cậu, nhìn tượng vàng nhỏ lấp lánh, Bạch Thủy Kim nuốt nước bọt: “Thật sự tặng tôi sao?”

Vương Mộc Quang: "Chứ sao?"

Cậu ấy nói được làm được, khi xưa đã nói trước mặt cả thế giới là sẽ tặng, lẽ nào lại nuốt lời?

Như vậy thì mọi người đều biết cậu ấy là kẻ lừa đảo rồi.

Bạch Thủy Kim chỉ vào cúp: "Làm bằng vàng nguyên chất hả?"

Vương Mộc Quang cầm lên thấy không nặng lắm: "Chắc là không phải đâu."

Bạch Thủy Kim lập tức mất hứng: "Ồ."

Vương Mộc Quang:...

Vì được Vương Mộc Quang nhắc đến, Bạch Thủy Kim cũng nhận được sự chú ý của giới truyền thông chính thống.

Khi biết Bạch Thủy Kim hiện đang ở trong đoàn vũ ballet lưu diễn của Hilton, ánh đèn flash và các bài báo càng ngày càng nhiều.

Càng được chú ý, những cuộc thảo luận cũng theo đó mà lan tràn khắp nơi, có khen, cũng có chê.

Ngài Hilton còn cười cậu: "Bây giờ cậu đã trở thành vũ công nổi tiếng rồi, sắp thành ngôi sao luôn rồi."

Bạch Thủy Kim ngượng ngùng: "Thầy đừng trêu em nữa."

Hilton vỗ vai cậu: "Thế nào, có bị ảnh hưởng bởi dư luận trên mạng không?"

Sau khi nhận được quá nhiều sự chú ý, cũng nảy sinh một số tin đồn, trên mạng đã có những suy đoán ác ý về việc làm thế nào Bạch Thủy Kim có thể vào được đoàn vũ Hilton.

Dù Bạch Thủy Kim không muốn nhìn thấy, cậu cũng ít nhiều đã thấy một số.

Hilton nói với cậu: “Thật ra lúc tôi mới nổi tiếng cũng bị người ta suy đoán như vậy, còn có người nói tôi mua chuộc thí sinh, để người khác cố tình thua cuộc để mình nổi bật.”

"Bây giờ nghĩ lại thì đó cũng là những trò đùa thú vị."

Con đường trưởng thành nhất định sẽ đầy chông gai. Bạch Thủy Kim là một vũ công xuất sắc, Hilton ngưỡng mộ tài năng của cậu, không muốn cậu bị ảnh hưởng bởi dư luận trên mạng.

Bạch Thủy Kim: “Vậy thầy đã từng nghĩ đến việc từ bỏ khiêu vũ chưa?”

Hilton: "Cậu còn nhớ những lời chúng ta nói trong lần gặp đầu tiên không? Tôi đã từ bỏ vô số lần trong lòng, nhưng mỗi lần lại quay đầu đều nhặt nó lên. Tôi thích nhảy múa, bắt đầu từ khi còn nhỏ và cũng quyết định sẽ nhảy cả đời. Nếu một ngày nào đó tôi không nhảy nữa, chắc chắn đó là lúc tôi đã chết."

Cũng như trong tưởng tượng của ông, Bạch Thủy Kim mạnh mẽ hơn những gì ông nhìn thấy, dư luận trên mạng không hề làm tổn thương đến cậu.

Ba ngày trước buổi biểu diễn, Vương Hoàn Tu bay đến. Ký túc xá chỉ đủ chỗ cho hai người, Vương Mộc Quang và Vương Trân Châu ăn cơm với họ xong thì về khách sạn.

Vì buổi biểu diễn ba ngày sau, mấy ngày nay Bạch Thủy Kim đều hào hứng đến mức không ngủ được.

Nửa đêm đột nhiên tỉnh giấc, cậu kéo Vương Hoàn Tu dậy, bảo anh xem cậu nhảy một đoạn mở màn.

Vương Hoàn Tu đeo kính đọc sách ban đêm, ngồi trên giường xem Bạch Thủy Kim, thậm chí còn đóng vai fan hâm mộ cổ vũ reo hò cho cậu.

Nghe thấy tiếng reo hò của Vương Hoàn Tu, Bạch Thủy Kim bật cười: "Đâu có ai reo hò nghiêm túc như vậy?"

Ánh mắt Vương Hoàn Tu phản chiếu bóng hình nụ cười của cậu, hỏi: "Vậy anh nên reo hò thế nào?"

Bạch Thủy Kim cũng không nghĩ ra được, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Nhiệt tình và điên cuồng hơn một chút?"

Vương Hoàn Tu đưa ra ví dụ: "Kiểu như không có em thì anh không thể sống được à?"

Bạch Thủy Kim: "Đúng đúng đúng, chính là như vậy."

Hai người cười thành một đống, nằm bên nhau. Bạch Thủy Kim đột nhiên tò mò hỏi: "Chồng yêu, anh bắt đầu thích em từ khi nào vậy?"

Vương Hoàn Tu: "Từ cái ngày em lấy trộm bài vị của bố mẹ anh."

Trước đó, tình cảm của anh dành cho Bạch Thủy Kim vẫn luôn chồng chất, chỉ là anh chưa từng đối diện với suy nghĩ trong lòng mình.

Bạch Thủy Kim luôn là sự tồn tại không thể thay thế bên cạnh anh. Trước khi cậu xuất hiện, cuộc sống của anh giống như một mùa đông dài vô tận, không biết khi nào mới có thể nhìn thấy ánh nắng mùa xuân.

Kể từ khi Bạch Thủy Kim xuất hiện, thế giới của anh bắt đầu trở nên ấm áp, tràn ngập tiếng chim hót và hương hoa.

Bạch Thủy Kim chống đầu dậy: "Anh bị mê hoặc bởi hành động đẹp trai của em lúc đó à?"

Vương Hoàn Tu ôm lấy cậu: "Mê chết đi được."

Bạch Thủy Kim cúi đầu hôn lên trán anh, mọi thứ hiện tại đều khiến cậu cảm thấy vô cùng hạnh phúc: "Chồng yêu, em yêu anh lắm."

Vương Hoàn Tu hôn cậu: "Anh cũng yêu em."

Từ "yêu" khiến người ta khó mà thốt ra, nhưng lại dễ dàng tuôn trào trước người mình thực sự yêu sâu đậm.

Ngày chính thức biểu diễn, Bạch Thủy Kim mặc bộ trang phục nhảy lấp lánh như ngọc trai, đứng ở hậu trường, nhắm mắt lại.

Trước đây, cậu đã vô số lần tưởng tượng về thành công của mình, ngay cả trong mơ cũng mơ về việc hoàn thành ước mơ.

Trên con đường này, cậu đã từng nhút nhát muốn từ bỏ, đã từng chán nản và giằng xé, nhưng cuối cùng vẫn chọn con đường ban đầu.

Cậu đã trải qua muôn vàn gian khổ để đến được nơi này.

Bây giờ, cậu chỉ còn cách ước mơ một bước nữa thôi.

Sau khi được chọn làm vũ công mở màn, không phải là không còn cạnh tranh. Ngoài cậu ra còn có một vũ công dự bị, phòng khi có chuyện gì bất trắc còn có người thay thế cậu ngay lập tức, bù đắp vị trí trống.

May mắn thay, mọi thứ đều suôn sẻ. Cậu đã vượt qua tất cả những mùa đông giá lạnh, đứng dưới ánh đèn sân khấu.

Khán giả liên tục vào chỗ ngồi. Đây là buổi biểu diễn chính thức hoành tráng đầu tiên trong đời cậu. Sau hôm nay, sẽ có người biết đến một vũ công tài năng tên là Bạch Thủy Kim.

Cậu hít sâu, lòng bàn tay hơi đổ mồ hôi.

Hilton nhìn cậu như đang nhìn thấy chính mình thời trẻ. Tất cả các thành viên trong đoàn múa đều đang cổ vũ cho cậu ở hậu trường.

Mọi người tụ tập lại với nhau, giơ cao hai tay như những bông pháo hoa nở rộ trên bầu trời.

Cùng với tiếng nhạc, buổi lưu diễn chính thức bắt đầu.

"Thủy Kim cố lên!"

"Bạch Thủy Kim, cho chúng tôi một màn mở đầu thật tuyệt vời đi nào!"

"Đây là lúc chúng ta kiểm chứng thành quả nỗ lực của mình rồi!"

Giọng của Hilton từ phía sau vang lên.

"Bạch Thủy Kim, cho bọn họ thấy sự lợi hại của cậu đi!"

Cậu bước ra, bước lên sân khấu dưới ánh đèn chiếu sáng, mang theo những lời chúc mừng và cổ vũ của đồng đội, cùng ánh mắt tràn đầy yêu thương của người yêu.

Vương Hoàn Tu ngồi trên khán đài, nhìn chăm chú vào cậu.

Trên sân khấu cậu thật rạng rỡ, như những vì sao trên bầu trời, mỗi ngôi sao đều độc nhất vô nhị không thể thay thế.

Người yêu của anh ơi, em sinh ra không phải để bình phàm, em sinh ra là để được yêu thương, được mọi người vây quanh. Tất cả những điều tốt đẹp trên thế gian này đều nên dành cho em, cuồn cuộn như sóng ngầm chảy về phía trước.

Mong sao con đường em đi, gai góc sẽ khô héo, còn tình yêu sẽ nảy nở không ngừng.

Anh yêu em.

Anh yêu em.

Anh yêu em, Bạch Thủy Kim.

~ Hoàn Chính Văn ~
Bình Luận (0)
Comment