"Vương tổng... Vương tổng?"
Vương Hoàn Tu bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ, "Để đồ đó đi."
Trần Tập đặt tập tài liệu trong tay xuống bên trái anh.
Trời đổ mưa đỏ, Vương Hoàn Tu lại đang mất tập trung trong lúc làm việc.
Trần Tập muốn giúp anh giải tỏa lo lắng nên hỏi, "Vương tổng có tâm sự gì chăng?"
"Không có gì."
Vương Hoàn Tu đáp gọn lỏn.
Trần Tập thầm nghĩ, nếu không có thì thôi vậy.
Anh ta xoay người định rời đi.
"Khoan đã."
Trần Tập quay lại, "Có chuyện gì vậy Vương tổng?"
Vương Hoàn Tu đưa nắm đấm lên môi ho khụ một tiếng rồi hỏi, "Tôi hỏi cậu này, nếu cậu chọc ai đó giận thì phải làm sao?"
Trần Tập:
"Vương tổng, thường thì tôi chẳng có cách nào trong tình huống này cả."
Chưa đợi Vương Hoàn Tu mở miệng, chỉ nghe Trần Tập nói tiếp:
"Tôi thường chỉ biết đợi người ta tới xử lý mình mà thôi."
Thư ký Trần độc thân nhưng có gia đình toàn là người nóng tính. Từ nhỏ anh ta đã rèn luyện kỹ năng nịnh bợ, hồi bé chẳng cần ai dạy đã biết tự ôm bình sữa uống rồi.
Người duy nhất có thể khiến Vương Hoàn Tu chấp nhận ý kiến chỉ có vị thần tài của anh ta mà thôi.
Trần Tập:
"Vương tổng, có phải cậu Bạch giận ngài rồi không?"
Vào thời điểm này mà chọc người ta giận thì quả thật không nên chút nào.
"Còn vài ngày nữa là đến sinh nhật cậu Bạch rồi."
Vương Hoàn Tu cầm bút trong tay, "Sinh nhật cậu ấy à?"
Trần Tập thầm giật mình, chẳng trách người ta giận anh, ngay cả sinh nhật vợ mình cũng quên mất.
"Vâng, thứ Tư tuần sau, ngày 21 tháng 6."
Thông thường sinh nhật Bạch Thủy Kim là lúc hai người quấn quýt nhất. Hôm đó dù có việc lớn đến mấy Vương Hoàn Tu cũng sẽ gạt sang một bên.
Trần Tập:
"Vương tổng, ngài về nhà dỗ dành cậu ấy cho tốt. Những món đồ ngài bảo tôi mua trước đây cũng đã đến rồi, đúng lúc có thể tạo bất ngờ cho cậu Bạch vào ngày sinh nhật."
Anh đâu phải chồng yêu của Bạch Thủy Kim, sao phải đi dỗ dành chứ?
Mỗi lần Bạch Thủy Kim nói anh không phải chồng yêu của cậu ấy, Vương Hoàn Tu đều canh cánh trong lòng.
Bạch Thủy Kim quen gọi Vương Hoàn Tu bằng cách xưng hô này, ngay từ ngày đầu tiên hai người ở bên nhau đã gọi như vậy rồi. Giờ Vương Hoàn Tu mất trí nhớ, Bạch Thủy Kim chỉ gọi tên đối phương.
Nhưng mỗi lần nhìn thấy anh, tiếng "chồng yêu" vẫn buột ra khỏi miệng. Vương Hoàn Tu theo phản xạ và bản năng đều vô thức đáp lại cậu.
Bạch Thủy Kim vừa gọi, anh liền quay đầu lại, rồi hai người lại rơi vào tình huống ngượng ngùng.
Dù trong lòng không có ý định tổ chức sinh nhật cho Bạch Thủy Kim, nhưng khi lấy lại tinh thần, anh phát hiện màn hình máy tính đã hiển thị địa điểm cho bữa tiệc sinh nhật.
Vương Hoàn Tu:...
Di chuyển chuột đóng trang web, Vương Hoàn Tu tiếp tục làm việc.
Tối đến bảy giờ vẫn còn làm việc, điện thoại liên tục nhận được tin nhắn.
Vương Hoàn Tu nhìn avatar có ghi chú "bảo bối" không ngừng gửi tin nhắn đến.
"Nghỉ ngơi nghỉ ngơi nghỉ ngơi nghỉ ngơi nghỉ ngơi!"
"Về nhà về nhà về nhà về nhà!"
"Đến giờ ăn tối rồi."
"Sao anh vẫn chưa về vậy."
"Cơ thể anh đâu phải chỉ của một mình anh."
Trong khoảng thời gian Vương Hoàn Tu mất trí nhớ, mỗi khi anh muốn bận rộn làm thêm giờ, Bạch Thủy Kim đều sẽ đúng giờ gửi tin nhắn cho anh, không bảo về nhà thì cũng là bảo nghỉ ngơi.
Nếu không trả lời, một lát sau sẽ có điện thoại gọi đến.
Vương Hoàn Tu cầm áo vest ra về, về đến nhà không chỉ có quản gia đón tiếp anh, mà còn có cả Vương Mộc Quang đang ở trong vườn hoa.
"Anh, anh về rồi à?"
Vương Hoàn Tu:
"Trời tối thui thế này cậu làm gì trong vườn hoa vậy?"
Vương Mộc Quang:
"Cho động vật nhỏ ăn."
Vương Hoàn Tu:
"Muỗi à?"
"..."
Là mèo hoang!
Vương Mộc Quang đi theo Vương Hoàn Tu vào nhà. Lúc này Vương Trân Châu đang cuộn tròn trên ghế sofa vẽ bản thiết kế, sửa đi sửa lại, tóc được búi lên bằng hai cây bút. Nghe thấy tiếng động ở cửa, đợi Vương Hoàn Tu bước vào, cô mới ló đầu ra hỏi "Anh, anh về rồi."
"Ừ."
Cặp công văn của Vương Hoàn Tu được quản gia tiếp nhận. Ánh mắt anh không khỏi dừng lại trên người Vương Mộc Quang và Vương Trân Châu một hai giây.
Bạch Thủy Kim đi lên tầng bốn, vào phòng thay đồ của phòng ngủ chính để thay quần áo. Cậu vừa ngửi thấy mùi thơm đã tìm đến.
"Anh đã ăn cơm chưa?"
Vương Hoàn Tu quay lại nhìn cậu, "Chưa."
Bạch Thủy Kim bĩu môi không vui, "Sao lại chưa ăn? Em đã bảo anh phải ăn xong trước 7 giờ mà?"
Một khi mất trí nhớ, những thói quen tốt trước đây đều biến mất.
"Tôi đi ăn ngay đây."
Vương Hoàn Tu vừa nói xong thì sững người, miệng anh luôn nhanh hơn não.
Thay xong quần áo xong, Bạch Thủy Kim liền đẩy anh đi ăn tối. Vương Hoàn Tu bị cậu đẩy đi, đôi tay ấm áp của cậu đặt trên lưng anh.
Trong chín năm qua, cuộc sống của anh đã thay đổi hoàn toàn.
Đến hơn 10 giờ tối, Vương Hoàn Tu nằm trên giường đeo kính đọc sách, còn Bạch Thủy Kim tắm xong đi chân trần ra ngoài.
Vương Hoàn Tu lạnh lùng nói, "Dép đâu?"
Bạch Thủy Kim chạy nhỏ lên giường, "Có thảm mà."
"Có thảm thì không cần đi dép à?"
Bạch Thủy Kim:
"Anh đâu phải chồng yêu của em, sao lại quản nhiều thế?"
Cứ không được chiều là lại nói câu này.
Câu nói đó khiến Vương Hoàn Tu không thể đáp lại, anh đặt sách xuống và tắt đèn.
Anh đâu phải chồng yêu của Bạch Thủy Kim, sao lại quản nhiều thế.
Thấy anh nằm quay lưng về phía mình, Bạch Thủy Kim lại ôm lấy anh.
Vương Hoàn Tu:
"Tôi đâu phải chồng yêu của cậu, ôm tôi làm gì?"
Bạch Thủy Kim cọ đầu vào lưng anh như một cái khoan điên cuồng, "Chỉ muốn ôm thôi."
Vương Hoàn Tu thở dài, xoay người ôm lấy đối phương. Bạch Thủy Kim nằm trong lòng anh, chân gác lên người anh vô cùng thân mật.
Trước khi ngủ, cậu còn dặn anh làm việc vừa phải, ăn uống đúng giờ, nói được một lúc thì đã ngủ thiếp đi.
Vương Hoàn Tu nhìn vẻ mặt ngây thơ đáng yêu khi ngủ của cậu, bất đắc dĩ mỉm cười. Ánh trăng tràn vào phòng, tối nay quên kéo rèm cửa rồi.
Vương Hoàn Tu hơi cử động, người trước mặt lập tức ôm chặt lấy anh.
"Ừm..."
Bạch Thủy Kim ậm ừ một tiếng, không có dấu hiệu tỉnh giấc.
Vương Hoàn Tu nhìn cậu dưới ánh trăng, Bạch Thủy Kim nắm lấy ngón tay anh đặt lên môi cọ nhẹ.
Môi Bạch Thủy Kim hơi mọng, Vương Hoàn Tu từ từ cúi xuống, khi sắp hôn thì dừng lại, sau đó vén tóc mái của Bạch Thủy Kim lên rồi đặt nụ hôn lên giữa trán cậu.
Khi anh 21 tuổi còn chưa từng yêu đương. Sau khi mất 9 năm ký ức, người an ủi và hôn anh chỉ có Bạch Thủy Kim.
Thông thường, việc đàm phán kinh doanh hay cạnh tranh cho nguồn năng lượng, dù mặt dày mày dạn đến đâu cũng không là vấn đề. Nhưng bây giờ, anh lại cảm thấy ngại ngùng không dám hôn môi người khác.
Sáng hôm sau, Trần Tập cũng mang những thứ mà sếp bảo anh ta mua trước đây đến.
Vương Hoàn Tu nhìn bộ đồ lót quyến rũ trong hộp, lâm vào trầm mặc.
"Ai mặc?"
Còn ai mặc nữa?
Trần Tập cười cười, "Thưa sếp, size của ngài."
Vương Hoàn Tu:...
Trước khi mất trí nhớ, anh đã làm những gì vậy chứ.
Đồ bị Vương Hoàn Tu để ở góc, định cứ để nó đóng bụi ở đó. Nhưng vòng tròn đỏ được khoanh trên lịch luôn nhắc nhở anh rằng sinh nhật Bạch Thủy Kim sắp đến rồi.
Mặc dạng áo đó sẽ khiên Thủy Kim vui vẻ.
Càng gần đến sinh nhật, năm nay Vương Hoàn Tu mất trí nhớ nên Bạch Thủy Kim cũng không nghĩ đối phương có thể tổ chức sinh nhật cho cậu.
Sau khi trở về từ nước ngoài, bác sĩ riêng lại kiểm tra cho Vương Hoàn Tu một lần nữa. Ngoài chứng mất trí nhớ ra thì không có vấn đề gì khác. Còn về việc khi nào anh có thể nhớ lại, bác sĩ đưa ra câu trả lời kinh điển: không chắc chắn, có thể là ngày mai, cũng có thể là năm sau, biết đâu một kích thích nào đó sẽ khiến anh nhớ lại.
Tuy nhiên đã hơn một tháng trôi qua mà vẫn chưa thấy dấu hiệu anh nhớ lại.
Sáng sớm ngày 21 tháng 6, Bạch Thủy Kim thức dậy bước ra ban công duỗi người. Ban công lộ thiên có thể nhìn thẳng xuống khu vườn, thoáng nhìn, khu vườn vốn còn hơi trống trải hôm qua giờ đã chật ních hoa hồng, thậm chí lúc này vẫn còn người đang vận chuyển xuống.
Thấy Bạch Thủy Kim đang đứng trên ban công nhìn, bọn họ lập tức tăng tốc độ.
"Nhanh lên! Người ta tỉnh rồi!"
Công nhân vận chuyển bận rộn hơn một tiếng đồng hồ mới sắp xếp xong vô số bông hồng trong vườn.
Bạch Thủy Kim không hiểu chuyện gì đang xảy ra, xuống lầu ăn sáng, nhưng đi đến tầng một còn tưởng nhầm vào bữa tiệc nào đó, băng rôn, bóng bay, đồ trang trí, dây ruy băng, thậm chí còn có một chiếc bánh kem lớn mười tầng đặt ở vị trí nổi bật.
Vương Mộc Quang đang thổi bóng bay bên kia, thổi đến nỗi hai má cũng tê dại.
Bạch Thủy Kim ngạc nhiên, "Chỉ là sinh nhật thôi mà, anh có cần cố gắng đến thế không?"
Vương Mộc Quang:
"Đâu phải tôi muốn làm, hai má tôi sắp nứt ra rồi, anh trai bảo tôi thổi bóng bay, tôi phải thổi đến hai trăm quả."
"Anh trai anh?"
"Chứ ai."
Bạch Thủy Kim ngớ người, không ngờ Vương Hoàn Tu sẽ tổ chức sinh nhật cho cậu. Nhưng mà không phải anh không nhớ gì sao?
Chẳng lẽ! Mắt Bạch Thủy Kim sáng lên, chồng yêu đã nhớ ra rồi.
Bạch Thủy Kim hào hứng nhắn tin cho Vương Hoàn Tu, nhưng mãi vẫn không có ai trả lời.
Thôi được rồi, có lẽ anh ấy đi làm rồi.
Vương Hoàn Tu không có ở đây, nhưng một ngày của cậu đã được sắp xếp rất đầy đủ, đi đâu cũng có bất ngờ, ngay cả buổi tối về nhà, bảo vệ thấy cậu cũng chúc cậu sinh nhật vui vẻ.
Bạch Thủy Kim rất vui, nếu có Vương Hoàn Tu ở đây thì càng vui hơn.
Về nhà tổ chức tiệc sinh nhật, bạn bè của Bạch Thủy Kim đều đến, còn có vài diễn viên mặc trang phục gấu bông đi qua đi lại, tạo không khí sinh nhật sôi động.
Mãi đến hai giờ sáng mới giải tán.
Bạch Thủy Kim trở về phòng, cả ngày Vương Hoàn Tu đều không xuất hiện, cậu ủ rũ đi tắm thì lại thấy một con gấu bông bước vào.
Bạch Thủy Kim:!
"Buổi biểu diễn kết thúc rồi, cậu cũng nên về đi."
Bộ đồ gấu bông bỗng cựa quậy, khóa kéo phía sau được mở ra. Một bàn tay nhô lên kéo phần đầu gấu xuống, để lộ gương mặt của Vương Hoàn Tu.
Bạch Thủy Kim mở to mắt kinh ngạc:
"Sao anh lại ở trong đó?"
Lớp vải của bộ đồ gấu xệ xuống, để lộ bờ vai trần của Vương Hoàn Tu:
"Sinh nhật em mà, tôi muốn để em vui hơn một chút."
Bạch Thủy Kim không ngờ Vương Hoàn Tu lại chui vào bộ đồ gấu bông này. Không hiểu sao, nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của Vương Hoàn Tu, cậu cũng thấy hơi ngại ngại.
Sau bốn năm kết hôn, Vương Hoàn Tu và cậu đã hiểu nhau đến mức chỉ cần một ánh mắt là biết đối phương đang nghĩ gì. Nhưng Vương Hoàn Tu sau khi mất đi ký ức chín năm lại giống như lần đầu yêu đương vậy, mọi thứ đều phải dò dẫm từ từ.
Mặc bộ đồ gấu bông không thoải mái chút nào, huống chi chú gấu đã xuất hiện từ trưa:
"Vậy... vậy cảm ơn anh nhé."
Vương Hoàn Tu hỏi:
"Em thích không?"
Mặt Bạch Thủy Kim đỏ bừng:
"Thích lắm ạ."
"Vậy là tốt rồi."
Vương Hoàn Tu cởi bộ đồ gấu bông ra, để lộ bộ đồ lót gợi cảm bên trong. Bạch Thủy Kim nhìn mà cảm giác như con thú trong người cậu đang nhỏ dãi tỏm tẻm.
Cậu nuốt nước bọt rồi hỏi:
"Chồng yêu, anh đã nhớ ra rồi sao?"
Vương Hoàn Tu:
"Chưa."
"Vậy sao anh lại mặc như thế này?"
Vương Hoàn Tu cũng có vẻ ngượng ngùng:
"Tôi nghĩ em sẽ thích."
Mặt Bạch Thủy Kim càng đỏ hơn.
Phải làm sao bây giờ?!
Khi hai người lại nghiêm túc trò chuyện thì đã lên giường rồi. Vương Hoàn Tu người đầy mồ hôi, bị kẹt không vào được. Anh mất trí nhớ nên không có kinh nghiệm, tự nhiên cũng mất đi sự thành thạo trước đây.
"Em đau không?"
Bạch Thủy Kim ngửa cổ:
"Không đau ạ."
Vương Hoàn Tu an ủi:
"Tôi sẽ nhẹ nhàng."
Khi thực sự bắt đầu, Vương Hoàn Tu lại bị kích thích đến mức không kiềm chế được.
"Chồng ơi... chồng yêu!"
Âm thanh cậu đứt quãng.
"Hửm?"
Bạch Thủy Kim ôm chặt anh:
"Yêu anh, em yêu anh."
Mặt Vương Hoàn Tu đỏ bừng, càng ra sức hơn nữa, trở thành con trâu già cày ruộng không biết mệt.
Sáng sớm hôm sau, Bạch Thủy Kim như bị vắt kiệt sức lực, uể oải gác tay lên vai Vương Hoàn Tu.
Toàn thân cậu bị hôn đến loang lổ như chú chó đốm.
Giọng Vương Hoàn Tu vang lên từ phía trên đầu:
"Đêm qua em thấy thế nào?"
Giọng Bạch Thủy Kim khàn đặc:
"Tuyệt lắm ạ."
"Sướng không?"
"Sướng ạ."
"Trước đây tốt hay bây giờ tốt hơn?"
Người ta mất trí nhớ, dù EQ cậu có kém đến đâu cũng không nên nói là trước đây tốt hơn. Bạch Thủy Kim đáp:
"Bây giờ ạ."
"Thật không?"
Bạch Thủy Kim áp mặt vào ngực Vương Hoàn Tu, nhắm mắt lại thoải mái nói:
"Đương nhiên rồi, đêm qua còn sướng hơn trước đây nhiều."
Giọng nói trên đầu nghiến răng ken két:
"Bạch Thủy Kim!"
Bạch Thủy Kim mở mắt: Dạ?