Xuyên Thành Niên Đại Văn Cô Em Chồng

Chương 33


“Con cứ đi đi, không biết lần sau trở về là lúc nào, chân của con chưa hoàn toàn lành lại hay là ở nhà nghỉ ngơi thêm một thời gian nữa, dù sao chuyện ly hôn cũng đã định rồi, nếu người phụ nữ kia còn lằng nhằn nữa thì mẹ sẽ đến thẳng Trịnh gia bắt họ phải giải thích.

Cho là Đường gia chúng ta dễ bắt nạt sao?” Giang Tú Phân vừa thu dọn hành lý cho Đường Chiến vừa nói, hy vọng Đường Chiến có thể đổi ý ở nhà thêm một thời gian nữa.
Trên thế giới này công việc khó nhọc nhất chính là làm cha mẹ, khi con còn bé thì tốt, lớn lên thì càng phải nhọc lòng hơn, quân nhân giống Đường Chiến quanh năm ở trong quân khu không về nhà được mấy lần, lại càng khiến cha mẹ lo lắng con ở bên ngoài gặp nguy hiểm.
Giang Tú Phân là một người mẹ, không nghĩ đến chuyện quốc gia đại sự, bà chỉ hi vọng lão Lục luôn bình an.
Giang Tú Phân bà là một người mẹ, nếu một lúc nào đó thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn Giang Tú Phân nguyện ý đánh đổi mạng sống của mình chết thay cho Đường Chiến, bà không sợ chết, dù sao bà cũng đã lớn tuổi rồi, nhưng Đường Chiến thì khắc anh còn trẻ, tương lai còn dài.
Đường Chiến nhìn mái tóc đã hoa răm của mẹ mà trong lòng đầy chua xót, cổ họng nghẹn ngào hạ giọng nói: “Mẹ, chân của con không sao, lần này rời đi không biết mấy năm nữa mới có thể trở về, ba và mẹ tuổi cũng đã cao nên giữ gìn sức khỏe, đừng để bản thân quá mệt mỏi, tiền trợ cấp con vẫn sẽ gửi về cho mẹ giống như trước kia.

Con về bộ đội lập tức nộp đơn xin ly hôn, đến lúc người ta tới thẩm tra con sẽ ăn ngay nói thật.

Con không sợ bị người khác nói xấu, dù sao con đã ly hôn, ở bộ đội cũng nghe không thấy người nhàn thoại, người khác muốn nói gì thì cứ để mặc họ.”
“Để mẹ xem ai dám nói, được rồi được rồi, con muốn về bộ đội thì cứ về, việc trong nhà con không cần phải lo lắng.” Giang Tú Phân cũng biết không giữ được con trai, nhưng ngay cả khi hiểu con bà vẫn cảm thấy trong lòng khó chịu.
“Vào thành phố rồi thì nhớ đến trường thăm em gái của con, vừa lúc thuận đường, con đi rồi không biết khi nào mới có thể gặp lại nữa.”
“Được, con đã biết.”
“Ở bên ngoài nhớ phải chú ý an toàn, có thời gian mẹ sẽ qua đó thăm con.”
“Vâng, mẹ ở nhà cũng phải giữ gìn sức khỏe.”
Bên ngoài, những người Đường gia khác cũng biết Đường Chiến sắp rời đi, mấy anh em Đường gia vẫn còn có chút lưu luyến, mấy cô chị dâu thì không nghĩ nhiều như vậy, rốt cuộc các cô đã quen với việc Đường Chiến vắng nhà quanh năm, trở về bộ đội cũng không có cảm giác quá lớn.
Khoảng 10 giờ, Đường Chiến xách ba lô trên tay còn cầm hai túi đồ, đây đều là người trong nhà chuẩn bị.
Đường Chiến vào thành phố đem đồ gửi ở nhà một người bạn rồi mới đến Lục trung tìm Đường Miên.
Đường Miên từ trong trường học ra tới thấy Đường Chiến liền biết anh phải đi, hai ngày trước Đường Chiến đã nói về chuyện trở vè bộ đội.
Đường Miên chạy chậm qua, ngừng ở trước mặt Đường Chiến.
“Lục ca, anh phải về bộ đội.”
“Đúng, ở nhà quá lâu anh cảm thấy mình béo lên nhiều rồi nên phải về bộ đội thôi, 2 giờ chiều nay đã phải lên tàu rời đi.” Đường Chiến cười giơ tay xoa đầu Đường Miên, ôn nhu nói: “Anh phải đi, em ở nhà phải chăm chỉ học thật giỏi, tương lai nhà ta sẽ có một thành phần trí thức.”
“Lục ca, đừng xoa đầu em nữa, em đã là người lớn rồi.” Đường Miên mềm mại nói, tuy vậy vẫn không né tránh bàn tay to lớn của Đường Chiến.
“Tiểu nha đầu, đã lớn thật rồi.” Đường chiến thu hồi tay: “Đi, anh dẫn em đi ăn cơm.”
“Được nha, em muốn ăn thật ngon.” Đường Miên một chút cũng không khách khí nói.
“Biết biết, từ nhỏ em muốn ăn món nào ngon ăn anh đều nhường cho em mà.”
Nói là ăn ngon, kỳ thật hai người chỉ đến một quán mì ở gần Lục trung ăn mì thịt bò.
Ăn xong Đường Miên vốn định tiễn Đường Chiến ra ga tàu nhưng bị anh cự tuyệt, Đường Miên không lay chuyển được, cuối cùng cho Đường Chiến một lá bùa bình an mang theo tùy thân, kế tiếp Đường Chiến đưa Đường Miên về trường học.
Cổng trường Lục trung, Đường Miên nhìn theo bóng dáng Lục ca nhanh chóng rời đi, trong lòng có chút khó chịu.
“Đó là anh trai cậu?”

Bỗng dưng, một âm thanh thanh thúy vang lên, Đường Miên quay đầu liền thấy Khương Yên đang đứng bên cạnh, Khương Yên cũng nhìn theo bóng dáng cao lớn của người quân nhân mặc áo xanh, Khương Yên khá tò mò đối với vị ca ca này của Đường Miên, lần trước còn chưa nhìn kỹ.
“Đúng, là anh của tớ.” Đường Miên trả lời.
“Anh của cậu cao thật đấy.” Khương Yên cảm thán, tầm mắt vừa chuyển về phía Đường Miên: “Cậu cũng rất cao, nhà cậu ai cũng cao như vậy sao?”
Trong giọng nói của Khương Yên mang theo một chút hâm mộ khó phát hiện.
Khương Yên thuộc tuýt con gái dáng người nhỏ xinh, ngũ quan tinh xảo, hoàn toàn khác với Đường Miên.

Đường Miên là kiểu đẹp đến kinh diễm, đứng trong đám đông thì sẽ là người đầu tiên được chú ý tới, mà Khương Yên lại xinh đẹp tinh xảo như búp bê Phương Tây, thuộc kiểu hình ngoan ngoãn, mặt ngoài thoạt nhìn lạnh lùng trên thực tế lại là người thích hóng hớt.
Khương Yên nhỏ nhắn chỉ cao 1m56, Khương Yên tự cảm thấy bản thân mình rất lùn, mà Đường Miên thì cao gần 1m68 còn có xu hướng tăng lên, hơn nữa dáng người cũng đẹp, ngực ra ngực eo ra eo, còn có một đôi chân dài, đó là dáng người lý tưởng trong của Khương Yên.
Đường Miên nhìn ra sự hâm mộ trong mắt Khương Yên, khẽ cười một tiếng: “Phốc, không có, trong nhà chỉ có lục ca của tớ là cao như vậy, những người khác thì đều có chiều cao trung bình.”
“Quân khu của anh cậu ở đâu? Tớ cảm thấy anh ấy đối với cậu rất tốt.” Khương Yên giả vờ vô tình nói.
“Ở tỉnh W, từ nhỏ anh ấy đã rất thương tớ.” Đường Miên cười ngâm ngâm trả lời, liếc nhìn Khương Yên nói: “Không phải cậu cũng có anh trai sao?”
Lần trước tên Khương Triều đã nói mình anh trai của Khương Yên không phải sao?
Khương Yên nghe Đường Miên nhắc tới Khương Triều, nụ cười trong nháy mắt phai nhạt, một hồi lâu mới nói: “Tớ là con một.”
Con một, vậy Khương Triều kia là thế nào?
Khương Yên tựa hồ đoán được thắc mắc trong lòng Đường Miên, cong môi nói: “Đó là anh họ, cũng chính là con trai của bác tớ, chuyện nhà tớ rất phức tạp, ba và mẹ tớ yêu nhau, sau khi hai người kết hôn sinh tớ ra thì mẹ bị khó sinh.

Bà nội vì không muốn sau này tớ gả đi gia sản trong nhà trở thành của người ngoài, cho nên bà nội bắt con trai của bác hai ở nhà tớ, muốn ba tôi nhận anh ta làm con nuôi, tương lai sau này sẽ phụng dưỡng cho ba.”
Đường Miên nghe xong bí mật hào môn của Khương gia âm thầm líu lưỡi, có tiền cũng là một loại sai lầm.
“Ba và mẹ tớ không chấp nhận, đáng tiếc là hiện tại người ta đã tự coi mình là công tử nhà họ Khương, cậu thấy có buồn cười không?” Khương Yên cười trào phúng.
Từ nhỏ Khương Yên đã là một cô bé ngoan ngoãn, khi còn nhỏ cô cho rằng vì mình không đủ nghe lời nên không được ông bà nội yêu thích, khi lớn lên rồi Khương Yên mới chậm rãi hiểu ra, không phải vì cô không đủ nghe lời, mà bởi vì cô là con gái.
Khả năng chuyện này đã nghẹn trong lòng Khương Yên một thời gian dài, giờ phút này có thể kể nên Khương Yên liền nhịn không được nói thật nhiều.
Đường Miên nghiêm túc nghe, trên mặt không có chút không kiên nhẫn nào.
Hai người cùng nhau đi dạo, biết sắp đến giờ ôn luyện toán Khương Yên mới dừng lại tới, ngượng ngùng mà nhìn Đường Miên, đỏ mặt: “Thật ngại quá, bắt cậu phải nghe nhiều chuyện như vậy, có phải rất nhàm chán không?”
“Không đâu, chúng ta có thể nói chuyện nhiều hơn khi có thời gian.” Đường Miên cười cười trả lời.
Đường Miên đối với Khương Yên giờ phút này đã có nhận thức mới, nói thật, hai người ở cùng một lớp ôn luyện, thời gian dài như vậy nhưng vẫn chưa từng nói chuyện với nhau, lúc trước Đường Miên vẫn luôn cho rằng Khương Yên là một cô gái cao ngạo không dễ tiếp xúc, trải qua cuộc trò chuyện vừa rồi, Đường Miên cảm thấy Khương Yên có lẽ không phải loại người có tính tình này.
Khương Yên bề ngoài thoạt nhìn lạnh lùng khó gần, có lẽ là do không am hiểu cách giao tiếp với người khác, không biết nên bắt chuyện với mọi người thế nào.
Loại này tính tình này cũng có thể trở thành ngạo kiều.
Trong phòng học, Lý Giang Sơn thấy Đường Miên và Khương Yên cùng nhau tiến vào, nháy mắt kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, còn giả vờ xoa xoa đôi mắt, nói giỡn nói: “Hoa khôi à, cậu đây là có mới nới cũ, cậu bắt đầu thân thiết với bạn học Khương từ khi nào vậy? Cậu ghét bỏ tôi nên đi tìm tình yêu mới đúng không?”
Đường Miên nhìn Lý Giang Sơn chơi xấu, cười nói: “Cậu khi nào là tình cũ của tôi vậy?”
“Hức hức hức, bạn học hoa khôi không yêu tôi nữa rồi.” Lý Giang Sơn giả bộ thút thít, màn diễn không hề giả trân của cậu bị bạn học bên cạnh dùng quyển sách trên bàn đập vào đầu tán thưởng.
“Lý Giang Sơn, cậu còn có thể giả trân hơn được không? Xem cậu làm trò mà tôi cảm thấy cả người mình ắp nổ tung rồi, đôi mắt này cũng muốn mù với cậu!” Bạn ngồi cùng bàn phun tào nói.

“Ha ha ha, tôi cũng muốn mù!” Có người phụ họa nói.
“Cùng nhau mù.”
“Lý Giang Sơn, cậu mẹ nó bình thường một chút, cậu như vậy làm tôi thấy ngứa tay, rất muốn cho cậu một đấm, cậu tốt nhất đừng để tôi ra tay!”
“Hừ, các người đều không yêu tôi, tôi biết mà, tôi liền biết, có bạn học Khương Yên và hoa khôi ở đây mọi người liền ruồng rẫy tôi……”
“Đủ rồi, Lý Giang Sơn, cậu tin là tôi sẽ đánh cậu không.” Bạn ngồi cùng bàn cuốn tay áo lên, làm ra vẻ muốn đánh nhau với Lý Giang Sơn.
“Không, cậu đừng tới đây, chúng ta là người văn minh, đừng động một chút liền động thủ, thô lỗ!” Lý Giang Sơn khôi phục bình thường, lui ra phía sau hai bước.
Ngày hôm sau các bạn trong lớp ôn luyện toán phát hiện, quan hệ giữa Đường Miên và Khương Yên tựa hồ đã thay đổi, lúc trước không nói với nhau lời nào giờ đến đi vệ sinh cũng phải cùng nhau, con gái thường hay thay đổi như vậy sao?
Hơn nữa, hai người một là vị hôn thê của Phó Hàn Đông, một là người từng theo đuổi Phó Hàn Đông, hai người này quan hệ cũng quá vi diệu đi?
Sau đó Tiết Ngao phát hiện vị trí đệ nhất tuỳ tùng của mình tràn ngập nguy cơ, Khương Yên đột nhiên chen vào làm cậu trở nên hoảng loạn.
Tôi đi!
Nhìn hai cô gái phía trước khoác tay nhau đi vào nhà ăn, Tiết Ngao cảm thấy mình có khả năng bị thất sủng.
Lục An chú ý thấy vẻ trầm tư của Tiết Ngao, thấy tầm mắt Tiết Ngao hướng về hai nữ sinh phía trước, không rõ cậu bị làm sao.
Tiết Ngao nhìn chằm chằm bóng dáng nhỏ nhắn của Khương Yên, hận không thể tầm mắt biến thành dao nhỏ bắn thủng kẻ tranh sủng.
Nhưng mà Khương Yên hoàn toàn không cảm giác, cùng Đường Miên nói chuyện vui vẻ.
“Đường Miên, buổi tối không có tiết tự học, cậu đến nhà tớ đi, chúng ta cùng nhau xoát đề, cậu có thể giảng bài cho tớ.”
“Được đó.” Đường Miên mềm mại lên tiếng.
Tiết Ngao chen qua, ánh mắt mang theo địch ý nhằm vào Khương Yên, mở miệng nói: “Tôi cũng đi!”
Khương Yên:……
Đường Miên!:……
Lục An ở đằng sau cũng choáng váng, học bá người ta cùng nhau học, Tiết Ngao đi theo làm gì?
Tự rước lấy nhục sao?!
“Khụ khụ!” Tiết Ngao bị ba người nhìn có chút quẫn bách, bên tai nóng lên, lại lần nữa nói: “Ý của tôi là, tôi và Lục An đến học cùng hai người, bọn này muốn học tập thật chăm chỉ, noi theo gương của Đường ca.”
Lục An vẻ mặt mộng bức…… Cậu ta nói muốn học khi nào?!
Ôi, đàn ông!
Giám định hoàn tất, anh em hoa nhựa không thể nghi ngờ!
Mặc kệ Lục An phản bác trong lòng thế nào, buổi tối hôm đó cả ba vẫn đến nhà Khương Yên.
Nhà Khương Yên rất có tiền, thời này mà đã có thể ở biệt thự, biệt thự được trang trí tao nhã rất có khí thế của thổ hào.
Mẹ Khương thấy Khương Yên dẫn theo mấy bạn cùng lứa tuổi tiến vào, đang chuẩn bị ra ngoài cũng dừng lại, bất động thanh sắc đánh giá người, sau đó lộ ra một nụ cười, nói: “Tiểu yên, đây là bạn học của con?”
“Vâng, bạn học của con, đến nhà mình để học nhóm.” Khương Yên cười khoác tay lên vai Đường Miên, lại lần nữa giới thiệu: “Đây là người đứng đầu Lục trung, Đường Miên, lần này thi đua toán học cậu ấy cũng tham gia, vừa lúc có đề bài con không hiểu muốn hỏi Miên Miên.”
“Đây cũng là bạn học cùng trường, đây là Tiết Ngao, kia Lục An.”

“Nga, đều là bạn học của con, vậy con đợi một chút mẹ đi kêu dì Trương làm điểm tâm thật ngon cho mấy đứa, để các bạn con ở lại ăn cơm luôn.

Công ty bên kia có việc cần xử lý tối nay mẹ sẽ không về, tiểu Yên, chiêu đãi bạn học thật tốt nha.”
Hiếm khi con gái có bạn chơi cùng nên mẹ Khương rất cao hứng, hơn nữa mẹ Khương cũng biết Tiết Ngao và Lục an, một vòng hào môn tỉnh H không lớn như vậy, mẹ Khương làm buôn bán cũng đã có một hai lần hợp tác với Lục gia, còn Tiết Ngao càng biết rõ, nổi danh Tiết gia công tử.

Lúc trước nghe nói tiểu bá vương của Tiết gia đến Lục trung học, mẹ Khương định để Khương Yên đến kết bạn, chẳng qua sau lại ngẫm lại không muốn bức bách con gái làm chuyện con bé không thích.
Còn cô bé gọi là Đường Miên kia mẹ Khương không biết, cũng chưa thấy qua, hẳn không phải là người trong vòng của bọn họ, nhưng là bạn của Khương Yên nên mẹ Khương không có ý kiến, nhà bọn họ không quy củ nhiều như vậy, không cần thiết giới hạn bạn bè của Khương Yên.
Khương Yên nghe mẹ Khương phải ra ngoài cũng không nói gì, rốt cuộc cô đã quá quen với sự bận rộn của cha mẹ, nhiều năm như vậy cha mẹ vẫn luôn rất bận, ở trong trí nhó của Khương Yên thời gian họ ở bên cạnh cô rất ít.

Khương Yên biết cha mẹ đều rất yêu cô, nếu không cũng sẽ không dành hết thời gian rãnh cho cô.
Chỉ có thể nói mỗi nhà, mỗi cảnh, cha mẹ ân ái với nhau, cũng rất thương yêu cô, chỉ có ông bà nội là không thân cận được, vẫn luôn nhắc mãi nhà bọn họ không có con trai.
Mẹ Khương đứng nói vài câu với bọn trẻ rồi rời đi, Tiết Ngao chờ đến lúc mẹ Khương rời đi lập tức thả lỏng, đối mặt với trưởng bối Tiết Ngao luôn vô thức có thái độ đoan chính hơn một ít.
“Khương Yên, mẹ cậu thoạt nhìn giống như rất lợi hại, sấm rền gió cuốn.” Lục An mở miệng nói: “Khí thế kia rất giống với ba của tôi.”
“Ừm, mẹ tôi quản lý tương đối nhiều việc, chúng ta lên lầu học đi, để tôi kêu dì Trương mang trái cây lên, các cậu muốn ăn cái gì?” Khương Yên dò hỏi ánh mắt nhìn về phía ba người.
“Tùy tiện, tôi không kén ăn.” Tiết Ngao nói.
“Tôi cũng rất dễ nuôi, có thể ăn là được.” Lục an cũng nói một câu.
Đường Miên tự hỏi một chút, cô đặc biệt thích ăn long nhãn, ngọt ngào, Đường Miên không thích trái cây vị chua, đương nhiên món ăn có vị chua vẫn là có thể tiếp thu.
“Tớ cũng không chọn.” Đường Miên nói, chủ yếu là cô không biết nhà người ta có long nhãn không, chọn món không tốt lắm.
Khương Yên đi vào phòng bếp bảo dì Trương mang trái cây lên, sau đó thuận tiện chuẩn bị bữa tối.
Ba người kế tiếp lên lầu, sau khi vào thư phòng Đường Miên và Khương Yên lấy sách ra bắt đầu xoát đề, Tiết Ngao cũng lấy sách bài tập ra bắt đầu làm, Lục An thấy động tác của ba người cũng lấy sách ra theo.
Đến đây, chúng ta hãy chăm chỉ học tập để tiến bộ từng ngày nha!
Nhưng mà Lục An kiên trì không đến năm phút, liền thấy Tiết Ngao ở bên cạnh cắn đầu bút với vẻ mặt buồn bực, Lục An trộm duỗi cổ tới dòm sang bài của Tiết Ngao, sau đó liền nhịn không được phụt cười một tiếng.
“Cười cái rắm gì?” Tiết Ngao mắt trợn trắng.
“Phốc ha ha, Tiết Ngao, cậu làm sai rồi, nơi này hẳn làm như vậy, cậu tính sai rồi.” Lục An cười chỉ vào vở Tiết Ngao.
“Cậu biết cái rắm, tôi sai chỗ nào?”
“Nơi này, cậu nhìn xem tôi……” Lục an lấy vở của mình cho Tiết Ngao xem.
“Cậu này viết cái gì vậy?Chữ cũng quá xấu đi.” Tiết Ngao phun tào nói.
Lục an:……
Nhân sâm gà trống (công kích cá nhân), này tuyệt đối là quả hồng nhân sâm gà trống (công kích cá nhân), bởi vì cậu ta nói cậu làm sai đề!
Hai nam sinh cãi nhau khiến cho Đường Miên và Khương Yên phải chú ý, Đường Miên vừa lúc làm xong một bài, nghe thấy động tĩnh liền nhìn lại, nhìn qua bài tập của Tiết Ngao và Lục An.
Ách…… Hai người này rốt cuộc là làm cái gì vậy?!
Tuy rằng rất xấu hổ nhưng vẫn Đường Miên phải nhắc nhở hai vị kia: “Đề này cả hai cậu đều làm sai.”
Cho nên, vì sao hai người bọn họ lại đi đả kích nhau?
Nghe Đường Miên nói biểu tình trên mặt Tiết Ngao và Lục An nháy mắt cứng lại, hai người liếc mắt nhìn nhau, sau đó ăn ý mà giơ tay che sách bài tập của mình.
Khụ khụ, ở trước mặt con gái bọn họ vẫn là muốn giữ lại một chút tôn nghiêm.
Khương Yên thấy động tác của hai người kia, cười nhạo một tiếng nói: “Che cái gì? Bài này đơn giản như vậy mà không làm được hai cậu lên lớp để ngủ hả?”

Tiết Ngao…… cậu thật đúng là đi học để ngủ.
Còn Lục An, cậu cũng không sai biệt lắm, hai người kẻ tám lạng người nửa cân.
Đường Miên nhìn vẻ mặt vô tội của họ, cầm bút lên, lấy giấy nháp, viết lại đề bọn Tiết Ngao vừa làm sai, sau đó ngẩng đầu liếc hai người họ.
“Chỗ này, đưa công thức này vào, sau đó kết quả là thế này, sau đó tính như vậy……”
Đường Miên viết dường như không có điểm dừng, thời gian ngắn ngủn không tới một phút đã giải xong đề bài, đề này vốn là chương trình học lớp 11, không tính quá khó.
Giải đề xong Đường Miên ngẩng đầu nhìn về phía hai người, đối diện với tầm mắt của hai người, mở miệng hỏi: “Đã hiểu?”
“Đã hiểu đã hiểu, Đường ca thật lợi hại, vừa rồi cậu giống như đả thông hai mạch Nhâm Đốc, nháy mắt liền đã hiểu.” Tiết Ngao cười hì hì thổi phồng.
Lục An cũng gật gật đầu, đề này thật đúng là cậu đã làm sai, Đường Miên giảng rất dễ hiểu.
Kế tiếp Đường Miên một bên xoát đề ngẫu nhiên còn giảng bài cho Tiết Ngao và Lục An, đụng tới đề bài tương đối khó sẽ cùng Khương Yên thảo luận.
Thời gian chậm rãi qua đi, mấy người họ xuống làu ăn cơm rồi tiếp tục, vẫn luôn liên tục đến 8 giờ rưỡi tối bọn Đường Miên mới tính toán rời đi.
“Để tớ kêu chú tài xế đưa mọi người về, lần sau chúng ta có thời gian lại cùng nhau làm bài tập.” Khương Yên nửa câu đầu là nói với ba người, nửa câu sau là nói với một mình Đường Miên.
Khương Yên hoàn mỹ đem Tiết Ngao và Lục An xem nhẹ, bởi vì cô cảm giác hai người kia không phải tới làm bài mà là tới chơi.
Xe Khương gia đem Đường Miên đưa về trường học trước, bởi vì trường học 9 giờ rưỡi đóng cửa, lúc Đường Miên về đến trường học thời gian đã không sai biệt lắm, tài xế kế tiếp lại đem Tiết Ngao và Lục An về nhà an toàn.
——————
Một đạo thân ảnh mệt mỏi xuất hiện ở cổng lớn quân khu, tiểu đồng chí đứng gác thấy Đường Chiến có chút ngạc nhiên.
“Đường liên trưởng, anh đã trở lại.” Tiểu chiến sĩ cười chào hỏi.
“Ừm, ở nhà dưỡng một đoạn thời gian, đã béo lên, nếu không trở lại tập luyện tôi sẽ cảm thấy toàn thân mình mọc đầy lông mất.” Đường chiến trở về một câu.
“Ha ha, Đường liên trưởng hình như anh có vẻ mập hơn rồi, đúng rồi, anh mau vào trong đi, mấu anh em ở đây rất nhớ anh đó.” Tiểu chiến sĩ nói.
Đường Chiến lên tiếng đáp lại rồi đi nhanh vào, tiểu chiến sĩ ở phía sau nhìn bóng dáng Đường Chiến, trong lòng cảm giác có chút vi diệu.
Khoảng thời gian trước, cũng không biết chỗ nào tới tin tức nói Đường liên trưởng muốn chuyển nghề hoặc là xuất ngũ, lần trước bị thương rất nghiêm trọng, nhưng lúc này tiểu chiến sĩ nhìn cảm thấy Đường liên trưởng khá tốt, động tác đi cũng không có vấn đề gì.
Sau khi vào quân khu Đường Chiến trở về ký túc xá trước, lúc này là thời gian huấn luyện nên ở ký túc xá Đường Chiến không thấy mấy người chiến hữu của anh.

Nhưng lúc đi ra anh đã gặp Tiết Bạch, Tiết Bạch thấy Đường Chiến nháy mắt mở to hai mắt nhìn, lấy lại tinh thần giơ tay ra sức vỗ vai Đường Chiến.
“Thằng nhóc này, cậu về từ lúc nào vậy? Sao lại không báo trước một tiếng, để tôi ra đón.” Tiết Bạch ha ha cười nói.
“Vừa trở về, tôi lớn chừng này rồi còn cậu đón sao? Đúng rồi, Lệ doanh đâu?” Đường chiến nhếch miệng lộ ra một nụ cười, hiển nhiên cũng phi thường cao hứng.
Trở lại bộ đội ở trong đại tập thể, loại bầu không khí quen thuộc này làm anh rất thích.
“Ở văn phòng bên kia, chân của cậu khỏe rồi à? Giờ lại có thể tiếp tục huấn luyện rồi.” Tiết Bạch nói nhìn Đường Chiến nói: “Sao tôi cảm thấy đi về có một chuyến mà cậu béo lên rồi?”
“Đúng là béo lên thật, chân cũng khỏe rồi, ngày mai liền có thể tham gia huấn luyện.”
“Đừng đừng đừng, chuyện huấn luyện này không vội, cậu phải nghỉ ngơi thật tốt, kia vừa lúc, ngày mai tôi lái xe đưa cậu đi bệnh viện kiểm tra, xác định cậu thật sự khỏe mới tiếp tục huấn luyện!”
“Được.” Đường Chiến sảng khoái lên tiếng, bỗng dưng nghĩ đến cái gì trên mặt tươi cười thu liễm vài phần nói: “Tôi đi văn phòng tìm Lệ doanh, có chút việc.”
“Được thôi, chúng ta cùng nhau đi, tôi mới vừa giúp Lệ Ngự cầm tư liệu, chúng ta cùng nhau qua đó.” Tiết Bạch nói thu hồi cánh tay lại.
Hai người hướng tới văn phòng bên kia đi, Tiết Bạch trộm liếc Đường Chiến một cái, tổng cảm thấy Đường Chiến giống như có chuyện gì.
Là vết thương còn chưa tốt lên hay là chuyện khác?
Chỉ chốc lát sau hai người tới văn phòng, Tiết bạch giơ tay gõ cửa, sau đó liền đẩy cửa đi vào, còn cố ý nói: “Lệ Ngự, đoán xem tôi đem ai tới đây?”
Người đàn ông vô cũng khí phách ngồi ở bàn làm việc, sườn mặt hoàn mỹ tràn ngập hương vị rắn rỏi cương dương của đàn ông…….

Bình Luận (0)
Comment