Xuyên Thành Niên Đại Văn Cô Em Chồng

Chương 37


Cả ngày chỉ có học tập, sau trận đấu bán kết, các giáo viên thật hiếm hoi mới cho học sinh nghỉ một ngày.

Đường Miên từ chối buổi hẹn đi chơi với Khương Yên để về nhà.

Về tới đầu thôn đã gặp hai bà thím, họ chào hỏi với Đường Miên rồi nói với nhau đó là cô con gái út của Đường gia gần đây rất nổi tiếng, nghe nói vừa tham gia thi đua toán học gì đó rất lợi hại.

Trong thôn chỉ được vài cô gái có thể học đến cấp 3, trong đó số đó Đường Miên của Đường gia là có tiền đồ nhất, đúng là con nhà người ta, đứng nhất toàn trường còn tham gia thi đua.

Đừng nói ở trong thôn, ngay cả trong thành phố cũng khá nổi tiếng, toán học thi đua gần đây có đăng báo, tuy rằng không có ảnh, nhưng là một cái tên được xuất hiện ở trên báo cũng là rất lợi hại.

“Đường Miên, đã trở về, vừa lúc nhà con sắp tổ chức đám cưới, con về vừa kịp lúc.” Một thím trong đó cười tủm tỉm nói.

Đường Miên vẻ mặt khó hiểu, cái gì mà đám cưới? Đường Miên nhớ rõ các ca ca của cô đều đã kết hôn, còn tổ chức đám cưới cho ai?
Nhìn thoáng qua đã hiểu ra Đường Miên không biết chuyện, bà thím kia liền giải thích: “Chị họ của con, người trạc tuổi con, đang ở nhờ nhà con Giang Xuân Yến.

Con bé đó quen với con trai trưởng thôn người trong thôn đều biết, nhà thôn trưởng đang chuẩn bị đến cầu hôn.”
“Cầu hôn? Chị họ con?” Đường Miên lộ ra một nụ cười, thoải mái hào phóng nói: “Thím sai rồi, chị họ con kết hôn là chuyện vui của nhà cậu út, sao có thể là chuyên vui của nhà con? Cũng không có khả năng tổ chức ở nhà con.”
Nghe Đường Miên nói như vậy hai bà thím mới ngộ ra, đúng vậy, Giang Xuân Yến cũng không phải là người Đường gia, mà là con gái của Giang gia.

Tổ chức đám cưới khẳng định là ở Giang gia, cũng tại Giang Xuân Yến ở Đường gia tận mấy tháng, nếu không các thím cũng chẳng nghĩ đến chuyện này.

Mấy bà thím kia hiển nhiên là loại người thích bát quái, thấy Đường Miên một chút cũng không tức giận, bà thím kia ngập ngừng: “Miên Miên à! Con trai trưởng thôn kia không phải…… với con, sao lại đột nhiên thành người yêu của chị họ con?”
Chuyện gì đã xảy ra? Có phải là vì cô chị họ kia chơi thủ đoạn?
Nếu không, làm thế nào con trai trưởng thôn từ bỏ Đường Miên tốt như vậy để quen cô ta?
Nghe thấy thím kia nói khuôn mặt nhỏ của Đường Miên trầm xuống, ngữ khí nghiêm túc lên: “Thím à, lời này không thể nói bậy, mấy tháng nay con có về thôn chỉ vài lần, con với anh ta làm sao có gì được? Chị họ con quen với anh ta là chuyện tốt, cơm không thể ăn bậy, lời nói cũng không thể nói bậy đâu thím ạ.”
Nhìn Đường Miên nghiêm túc như vậy, mấy bà thím nhiều chuyện trên mặt lộ ra vẻ ngượng ngùng, sau đó tùy tiện nói hai câu liền tìm lấy cớ rời đi.

Lúc Đường Miên về đến nhà vừa hay Giang Tú Phân và Giang Xuân Yến cũng đang ở nhà.

Đường Miên vừa vào cửa đã nhận ra không khí trong nhà không thích hợp, Đường Miên lặng lẽ đi đến bên cạnh Đường Dương Sơn, khẽ liếc mắt với ba.

Dùng ánh mắt dò hỏi đã có chuyện gì xảy ra?
Đường Dương Sơn tiếp nhận ánh mắt của con gái, chớp chớp mắt, ra hiệu cho cô không cần lên tiếng.

Giang Tú Phân thấy hai cha con bên cạnh làm mặt quỷ, trong lòng có chút buồn cười, nhưng lúc này Giang Tú Phân thật sự cười không nổi.

Đường gia cho Giang Xuân Yến ở nhờ thời gian dài như vậy mà cô ta lại gây chuyện, khiến Giang Tú Phân cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Hai ngày nay, ra cửa đều bị vợ trưởng thôn trong sáng ngoài tối chèn ép.

Vì sao à? Còn không phải bởi vì chuyện của Giang Xuân Yến sao?
Chút tâm tư của Giang Xuân Yến từ trước đến nay Giang Tú Phân vẫn luôn nhìn thấu, nhưng Giang Tú Phân không biết Giang Xuân Yến cư nhiên ăn gan hùm mật gấu dám ăn cơm trước kẻng, phải biết rằng thời buổi này trước khi kết hôn đã làm chuyện kia sẽ bị nhà chồng coi khinh.

Nhưng Giang Xuân Yến tự cho rằng việc mình làm là thông minh, cô ta thật sự nghĩ rằng chỉ cần bò lên giường của người ta là có thể ngồi vào vị trí con dâu của trưởng thôn? Thật cho rằng Đường Trung Hành làm một công nhân trong thành phố thì có thể cho cô ta những ngày tháng tốt đẹp?
Người trẻ tuổi thật quá ngây thơ, chuyện kết hôn không phải chỉ cần mỗi người đàn ông đồng ý, còn phải xem gia đình anh ta có chấp thuận không.

Còn chưa vào cửa đã bị mẹ chồng ghét bỏ, tương lai gả vào nhà họ có thể tốt sao?
Nghĩ vậy Giang Tú Phân liền đau đầu, nhìn Giang Xuân Yến ngồi ghế bên cạnh tỏ vẻ đáng thương Giang Tú Phân càng thêm đau đầu.

“Xuân Yến, chuyện này con định thế nào?”
Giang Xuân Yến trộm ngẩng đầu lên nhìn sắc mặt Giang Tú Phân khó coi, một hồi lâu mới nhỏ giọng trả lời: “Con nghe theo cô.”
“Nghe tôi, lúc cô làm chuyện đó có nghĩ đến người cô này khômg? Hơn nữa ai cho cô vào thành phố tìm Đường Trung Hành? Cô cậu ngầm qua lại lâu như vậy, cũng chưa từng nói với tôi một lần, cô còn có xem tôi là cô hai của cô không?”
“……” Giang Xuân Yến yên lặng đỏ hốc mắt, cúi đầu, bộ dáng rất ủy khuất.


Nhìn Giang Xuân Yến lại bắt đầu diễn trò Giang Tú Phân là hoàn toàn thất vọng buồn lòng, tới lúc này rồi còn diễn cho ai xem? Giang Tú Phân cảm thấy lúc trước mình mắt mù, mới xách túi trà xanh siêu to khổng lồ này về nhà, hiện tại xảy ra chuyện như vậy thấy vô cùng thất vọng!
“Được rồi, chuyện này cô mặc kệ, ngày mai cô sẽ kêu anh họ đưa con về nhà, cũng đừng ở lại Đường gia nữa.

Con ở đây lâu vậy rồi chắc cũng nhớ nhà.” Giang Tú Phân xua xua tay liền đứng dậy về phòng, lúc này bà thấy Giang Xuân Yến liền đau đầu.

Những người khác ở Đường gia thấy Giang Tú Phân về phòng cũng liền lục tục giải tán ai về phòng nấy, Đường Miên chậm nửa nhịp, là người cuối cùng rời đi.

Đường Miên đi được hai bước, đột nhiên Giang Xuân Yến mở miệng gọi cô.

“Miên Miên, chúng ta nói chuyện được chứ?”
Đường Miên quay đầu liền thấy Giang Xuân Yến, giờ phút này không còn bộ dáng chị họ Giang đáng thương như vừa rồi, Đường Miên thậm chí từ trong mắt chị họ Giang là sự đắc ý.

Hừm? Đắc ý?
Chị họ Giang đắc ý cái gì?
Đường Miên nghĩ một lúc đột nhiên hiểu ra, chị họ Giang đắc ý vì chuyện với Đường Trung Hành?!
“Miên Miên, em sẽ không trách chị chứ?” Giang Xuân Yến hỏi một câu vô nghĩa, sau đó không đợi Đường Miên mở miệng liền tiếp tục nói: “Chị biết người anh Trung Hành thích là em, nhưng chị và anh Trung Hành đang quen nhau…… Em hiểu chứ?”
Đường Miên cười như không cười nhìn Giang Xuân Yến, hai mắt mở to tỏ vẻ: Cô không hiểu.

Chuyện gì đây? Làm chuyện kia rồi còn muốn lập đền thờ hay tới khoe khoang để thị uy?
Thật mẹ nó vô sỉ!
Tốt, Đường Miên thừa nhận mình không có chút tình cảm nào với Đường Trung Hành, nhưng chuyện Giang Xuân Yến làm vẫn khiến cô cảm thấy có chút ghê tởm.

“Miên Miên, chị muốn em làm phù dâu, em sẽ không từ chối đúng không?”
“Ngại quá, em không có thời gian.” Đường Miên quyết đoán cự tuyệt.

“Miên Miên, em vẫn trách chị sao? Nhưng em đâu có thích Đường Trung Hành, chị và Trung Hành thật sự yêu nhau, chuyện nhà chị em cũng biết, chị chỉ muốn tìm một người đàn ông tốt để thoát khỏi cái nhà kia, chị làm vậy là sai sao?”
“Chị muốn rời khỏi cái nhà kia không sai, chị thích Đường Trung Hành cũng không sai, nhưng chị đến làm gia đình tôi ghê tởm là chị không đúng rồi.

Chị yêu ai, gả cho ai, không liên quan đến tôi, chẳng qua chị không biết đủ thôi.

Mẹ tôi rất tốt với chị, cho chị ở lại nhà tôi lâu như vậy, chị làm chuyện như vậy tâm chị có thoải mái không?”
Giang Xuân Yến tựa hồ bị bộ dáng không đau không ngứa của Đường Miên kích thích, thật giống như cô ta đem Đường Trung Hành xem như là bảo bối, nhưng căn bản lại bị Đường Miên coi thường, loại chênh lệch lớn như vậy làm cho Giang Xuân Yến nghẹn khuất trong lòng nói không nên lời.

Đặc biệt là khi nghe Đường Miên nói Giang Tú Phân đối với cô ta rất tốt, Giang Xuân Yến khắc chế không được cười một tiếng nói: “Cô rất tốt với tao? Tốt vậy sao luyến tiếc một gian phòng với tao? Tao ở Đường gia lâu như vậy mà vẫn luôn phải chen chúc trên một cái giường ọp ẹp với Đường Đồng, phòng của mày rõ ràng để trống, cô lại không cho tao vào ngủ, mày thấy vậy là tốt với tao sao?”
Đường Miên cảm thấy tam quan của đối phương lệch lạc nghiêm trọng, thì ra Giang Xuân Yến vẫn luôn nhớ rõ chuyện này, thậm chí cảm thấy Giang Tú Phân làm vậy là ngược đãi cô ta.

Thật là, mẹ nó không biết xấu hổ.

.

||||| Truyện đề cử: Mỗi Ngày Đều Bị Anh Rể Thao |||||
Dựa vào đâu mà cô phải nhường phòng mình cho cô ta? Phòng của Đường Đồng cũng là phòng riêng, tuy rằng có hơi nhỏ hơn phòng cô một chút, nhưng hai người ở vẫn không thành vấn đề, nhà người khác thì cha mẹ và con cái phải chen chúc chung một phòng, người ta sao lại không than vãn thế này?
Là vì đã quen sao?
Giang Xuân Yến đã quen làm ra vẻ đáng thương, dựa vào việc người khác thương hại để đạt được chỗ tốt, loại tâm lý này gọi là gì? Gọi là bệnh hoạn!
Trên thế giới này không có ai vô duyên vô cớ tốt với mình, cũng không có việc được người ta giúp còn ra giá.

Hiện tại Giang Xuân Yến là đem lòng tốt của người khác đối với cô ta là lẽ đương nhiên, người ta có chút không tốt thì cô ta lại khuếch đại lên vô hạn, hơn nữa còn nghẹn trong lòng không nói ra mà lặng lẽ ghi tạc.

Loại người này, sợ sẽ là cực phẩm trong truyền thuyết.

Đường Miên nhìn vẻ oán hạn của Giang Xuân Yến, nhịn không được thấy tức cười, tiến lên một bước lại gần cô ta nói: “Phòng của tôi sao phải nhường cho chị? Phòng của tôi là của tôi, tôi với chị khác nhau ở chỗ, tôi là con gái của Đường gia, mà chị không phải là người họ Đường.

Ở Đường gia chị là khách, mà tôi là chủ, tôi trước nay chưa từng nghe qua việc chủ nhà phải nhường phòng mình cho khách, buồn cười!”
“Nói nữa, chị thích Đường Trung Hành là chuyện của chị, nhưng là ngày tháng sau này thế nào chị cũng đừng tới tìm Đường gia chúng tôi, đường chính mình chọn, quỳ cũng phải đi đến cuối, biết không?” Đường Miên nói xong này một câu trực tiếp rời đi.


Đối với loại người như chị họ Giang, không cần để ý tới.

Lúc trước Đường Miên từng xem qua Đường Trung Hành, từ tướng mạo cho thấy mệnh cách của Đường Trung Hành không tốt nửa đời sau phải sống trong cảnh túng thiếu, hơn nữa phỏng chừng bắt đầu từ cuối năm nay.

Sao nửa đời còn lại phải sống trong túng quẫn?
Đơn giản chính là vì đánh bạc, dính vào cờ bạc, làm bần cùng nửa đời người.

Cũng không biết chị họ Giang gả qua sau này có chịu nổi không, nếu nhân phẩm Giang Xuân Yến tốt thì Đường Miên có thể nhắc nhở, vấn đề là nhân phẩm cô ta quá kém, Đường Miên hoàn toàn không muốn nhắc nhở.

Sáng sớm ngày hôm sau, Đường đại ca đưa Giang Xuân Yến về Giang gia, hơn nữa Giang Tú Phân đã nói với người trong thôn, Giang Xuân Yến là con gái của Giang gia ở lại Đường gia không thích hợp, trưởng thôn sắp đến cầu hôn, tự nhiên là phải đến Giang gia.

Lời cũng đã nói rồi chuyện sau này bà đều mặc kệ.

Giữa trưa nắng nóng như thêu đốt, Đường Miên ở trong phòng đọc sách, nghe ngoài cửa sổ tiếng ve kêu râm ran khiến người ta thấy bực bội.

Có vị khách không mời mà đến tận cửa.

“Sao cậu lại đến đây? Chẳng phải lần trước đã trả hết tiền rồi sao? Cậu đến nhà tôi để làm gì?”
Giọng Giang Tú Phân lớn đến truyền tới tai Đường Miên, Đường Miên ngẩng đầu kéo cửa sổ ra.

Trong viện, Giang Tú Phân cầm cây chổi trên tay mặt đầy cảnh giác, đối diện là vẻ xấu hổ của Cương ca.

Nhìn Giang Tú Phân như vậy Cương ca cảm thấy có chút xấu hổ, vội vàng mở miệng giải thích: “Thật ngại quá, cháu đến đây để tìm con gái của bác, nếu không tiện thì……”
“Không tiện, cậu tìm con gái tôi làm gì? Con gái tôi không quen biết cậu, cậu mau cút đi cho tôi, nếu không tôi sẽ không khách khí.” Giang Tú Phân vừa nói vừa hung tợn nhìn Cương ca.

Đường Miên ngồi ở trong phòng, cách cửa sổ thấy vẻ mặt xấu hổ kia của Cương ca cảm thấy có chút buồn cười.

“Mẹ à, mẹ đừng kích động, anh ta đến tận đây không chừng là có việc.”
Đường Miên mở miệng nói Cương ca liền phản ứng tới, ngẩng đầu nhìn Đường Miên ngồi cạnh của sổ trong phòng.

Cương ca giơ tay gãi đầu, lộ ra một nụ cười nói với Đường Miên: “Thật ra, hôm nay tôi đến tìm cô là muốn nhờ cô giúp đỡ.”
“Đợi chút, tôi ra liền.” Đường Miên nói xong đứng dậy, từ trong phòng đi ra ngoài.

Còn chưa đi đến trước Cương ca đã bị Giang Tú Phân kéo tay lại, nhỏ giọng nói: “Chuyện gì vậy? Con rất thân với hắn sao?”
Giang Tú Phân nhìn Cương ca như một tên côn đồ muốn dạy hư con gái bà, Cương ca là cho vay nặng lãi, Đường Miên sao có thể thân thiết với loại người này?
Có lẽ các bậc cha mẹ đôi khi sẽ dùng ánh mắt đầy thành kiến nhìn một người, giống như việc con cái kết bạn, cha mẹ thường muốn con chơi với bạn có thành tích tốt, không chơi với mấy đứa nghịch ngợm, loại tư tưởng này không thể bỏ đi được.

Cha mẹ lo lắng cho con là điều dễ hiểu, nhưng có đôi khi không tránh khỏi việc đánh giá việc một người khác một cách chủ quan.

Đường Miên cười làm nũng: “Mẹ, chuyện này con có chừng mực, con đói bụng, mẹ vào trong làm cho con một tô mì được không?”
Giang Tú Phân chần chờ trong chốc lát, đối diện với đôi mắt long lanh của Đường Miên, sau đó suy nghĩ một hồi rồi xoay người vào phòng bếp.

Con gái lớn rồi, sẽ có bí mật không muốn mình biết trong lòng có chút chua xót làm sao bây giờ?
Sau khi Giang Tú Phân rời đi, Đường Miên ngước mắt nhìn về phía Cương ca hỏi: “Anh tìm tôi có chuyện gì?”
“Tôi muốn cô giúp tôi tìm một người.”
“Tìm người? Hôm nay tôi còn phải về trường học, sẽ không có quá nhiều thời gian.” Đường Miên trả lời.

“Vậy cô giúp tôi nhìn xem, tôi thật sự không còn biện pháp khác.” Cương ca nói xong hai mắt đỏ hoe, trông rất khổ sở.

Một người đàn ông lớn hơn 30 tuổi lại ở trước mặt một cô bé khóc như một đứa trẻ, Đường Miên có chút không biết làm sao.


Uy uy uy, cô sợ nhất là an ủi người đó!
Nhìn Cương ca khóc đến chảy nước mũi, Đường Miên nói: “Anh đừng khóc, tôi sẽ tìm người giúp anh.”
“Hả?” Cương ca nghe thấy Đường Miên đột nhiên đáp ứng, hắn nâng khuôn mặt ướt đẫm nước mắt lên, giống như chết lặng một hồi mới nhận ra Đường Miên đã đáp ứng rồi, vui mừng giơ tay lên lau nước mắt trên mặt.

“Vậy chúng ta đi thôi, trên đường vừa đi vừa nói chuyện.” Cương ca gấp không chờ nổi nói.

Đường Miên gật đầu, nói vọng vào trong phòng bếp: “Mẹ, mì sợi đừng làm nữa, con phải đi ra ngoài rồi.”
Giang Tú Phân nghe tiếng Đường Miên nói vọng vào từ trong bếp đi ra, hai tay sạch sẽ không dính một chút bột mì, có thể thấy được Giang Tú Phân căn bản là không làm gì hết, vì bà biết Đường Miên nói muốn ăn mì chẳng qua chỉ là một cái cớ.

Vừa rồi ở trong phòng bếp Giang Tú Phân cũng nghe thấy tiếng khóc của người đàn ông, biết đối phương tìm Đường Miên là thực sự có chuyện, để một người đàn ông phải khóc thì khẳng định đây là chuyện rất cấp bách, Giang Tú Phân sao nỡ nói rằng Đường Miên không cần đi.

Nhìn Giang Tú Phân như vậy Đường Miên ngoan ngoãn cười, lại lần nữa nói: “Mẹ, con phải đi ra ngoài một chuyến.”
“Được, nhớ cẩn thận một chút.” Nếu không, đừng đi.

Giang Tú Phân mím môi khô khốc, thấy đôi mắt đỏ bừng của Cương ca không đành lòng nói câu sau.

Nhìn bóng dáng Đường Miên rời đi cùng Cương ca, Giang Tú Phân trong lòng không vui, con gái giống như ngày càng bận rộn.

Vốn dĩ thời gian về nhà không nhiều lắm, lúc này vừa trở về một ngày đã có người gọi đi……
Trong thành phố ——
Trong một con hẻm nhỏ, Đường Miên nhìn hoàn cảnh xung quanh, đây là khu dân cư cũ của thành phố.

Hiện giờ không còn có nhiều người ở lại đây, ở đây nửa giờ không có đến mười người qua lại, tức là gần đây chỉ có vài căn nhà.

Cương ca nôn nóng đi theo bên cạnh Đường Miên, thấy Đường Miên một lúc lâu cũng không lên tiếng, liền nhịn không được nôn nóng nói: “Cô có nhìn ra cái gì không, có thể tìm được người chứ?”
Đường Miên nghe tiếng của Cương ca, ngẩng đầu nhìn qua, mở miệng trả lời: “Tìm người có chút phiền toái? Con gái anh đã bị bọn buôn người trói đi rồi, người đã không còn ở đây.”
“Người không ở nơi này, vậy ở đâu?” Cương ca tựa hồ lại muốn khóc.

Đường Miên xoa xoa giữa mày, lúc trước không nhận ra vị đại ca này đa cảm như vậy, dù sao hắn cũng cao 1 mét 8, vóc người to lớn, sao lúc này động một chút liền rớt nước mắt?
Hơn nữa cô nói có chút phiền toái, cũng chưa nói không có biện pháp nha.

“Không được khóc, chuyện này tôi sẽ giúp, đi thôi.” Đường Miên nói xong liền trực tiếp đi tới đầu ngõ bên kia.

Tên khai sinh của Cương ca là Dương Cương, năm nay 38 tuổi, hai mươi tuổi kết hôn, 24 tuổi có một đứa con gái tên là Dương Nhụy.

Cô bé năm nay mười lăm tuổi, học lớp 10 ở Bát trung.

Cả đêm qua Đường Nhuỵ không trở về, Cương ca hỏi thăm thì có người nói đã thấy Đường Nhụy đi vào con hẻm này, con hẻm nhỏ này chỉ cách nhà hắn 500 mét, nếu về nhà khẳng định đã sớm về đến nhà, nhưng mãi cho đến hôm nay vẫn không nhìn thấy người.

Dương Cương sai thuộc hạ đi tìm khắp nơi, nhưng chẳng thấy bóng dáng.

Đường Miên đuổi Cương ca rời đi, rồi đến trường tìm Lưu Hồng Kỳ xin nghỉ mấy ngày, Lưu Hồng Kỳ nghe nói Đường Miên xin nghỉ cũng không nói gì, học sinh giỏi xin nghỉ không cần nhiều lý do như vậy.

Sau khi xin nghỉ cô rời khỏi trường học.

Đường Miên đi đến một nơi náo nhiệt trong thành phố.

Những nơi náo nhiệt thường có rất nhiều người, một cô bé xinh xắn như Đường Miên ở trong một đám người rất thu hút sự chú ý, không ít người qua đường để tầm mắt phóng đến trên người Đường Miên.

Cô gái trắng nõn sạch sẽ, bộ dáng xinh đẹp, mắt to mũi cao miệng nhỏ, diện mạo như vật thật sự rất nổi bật.

Đặc biệt là miệng cô bé còn rất ngọt, giọng nói cũng mềm mại dễ nghe.

Đứng trước một quầy hàng nhỏ, Đường Miên nhìn từng chiếc bánh trong quầy, mắt tràn đầy khát vọng.

“Cô bé lại đây, bánh của tôi nổi tiếng là ngon nhất ở đây, ngọt mà không ngán, đảm bảo ăn một lần là mê.” Người bán rong tươi cười rao bán.

Đường Miên nhìn bánh ngọt gật đầu nói: “Cho cháu chọn một cái lớn, cái này, cháu muốn cái này, cái này lớn.”
Người bán rong động tác nhanh nhẹn gắp bánh đưa qua nói: “Đây, của cô bé này.”
“Cảm ơn.” Đường Miên cầm lấy rồi đưa tiền.

Ăn bánh ngọt, tiếp tục đi về phía trước, đi được vài bước, Đường Miên ánh mắt chơt lóe, bước chân tiếp tục đi phía trước.


Cách không xa ở đằng sau, hai người đàn ông lặng lẽ nhìn về phía Đường Miên.

Vài phút sau, Đường Miên đi đến một nơi hẻo lánh, bốn phía không người.

Đường Miên đi phía trước đang ăn bánh, dường như không phát hiện hai người đàn ông ở phía sau.

Cuối cùng, hai người đàn ông bắt lấy thời cơ ra tay, một người đứng canh, một người khác nhanh chóng tiến lên, một tay che miệng Đường Miên, kéo người đi về một hướng nào đó.

Mọi chuyện diễn ra trong chớp mắt, chỉ chừng một phút đã không thấy ba người đâu.

Chỉ còn một chiếc bánh rơi trên mặt đất, cho thấy mọi chuyện đã xảy ra ở đó.

————————
Một ngày sau.

Trong một căn nhà nhỏ cũ nát, có mấy cô gái bị trói, miệng cũng bị lấp kín.

Mấy cô bé chỉ biết nhỏ giọng khóc thút thít, nước mắt lăn dài trên mặt trông rất đáng thương.

Bỗng dưng “Bang!” Một tiếng, cửa bị người bên ngoài đá văng ra, ngay sau đó một người người đàn ông khiêng một cô gái tiến vào, người đàn ông thản nhiên ném cô gái trên vai xuống đất, tầm mắt dừng trên gương mặt xinh đẹp của cô chừng hai giây, chỉ hai giây sau người đàn ông thu hồi tầm mắt xoay người đi ra ngoài.

“Bang!” Một tiếng cửa lại lần nữa đóng lại, chỉ còn loe lói một chút ánh sáng.

Các cô gái càng thêm sợ hãi, đặc biệt là khi thấy cô gái mới vừa bị quăng xuống mặt đất, trong lòng tuyệt vọng càng thêm mãnh liệt.

Các cô đều không thể trở về được.

Nghe nói con gái bị lừa bán không phải bị mang đi làm gà thì bị bán đến thâm sơn cùng cốc làm máy đẻ.

Ô ô ô, các cô muốn về nhà.

Đường Miên nằm trên mặt đất nghe bên tai tiếng khíc thút thít, bỗng dưng mở mắt ra ngồi dậy, trong phòng rất tối, Đường Miên đột nhiên tỉnh dậy mấy cô gái bên cạnh sợ đến mức đều mở to hai mắt nhìn.

Tay Đường Miên bị trói, miệng bị nhét một miếng giẻ rách, thật sự làm cô không thoải mái.

Đường Miên đã tự kiểm tra một lần, trên người không lưu lại bất cứ thứ gì, trừ bỏ quần áo.

Bên ngoài căn nhà, là một mảnh màu xanh trải dài, hai người đang ông đứng canh giữ ở ngoài cửa, nghe tiếng khóc nức nở tron phòng, mắt hiện lên một tia không kiên nhẫn.

Bọn con gái chỉ biết khóc, cảm thấy thật bực bội.

Trong phòng, cổ tay Đường Miên bị dây thừng siết chặt đến đau.

Quả nhiên, phim truyền hình đều là gạt người, đời trước Đường Miên xem phim truyền hình dây thừng trói cho có lệ, ngay cả còng tay cũng dễ dàng phá bỏ.

Lúc này thật sự gặp phải tình huống này Đường Miên xem như đã biết, bọn bắt cóc hoặc là bọn buôn người thật sự không dễ chơi.

Đường Miên làn da kiều nộn, bị trói một thời gian dài, cổ tay nhỏ bị nóng rát dữ dội, tựa hồ như bị trầy da.

Đường Miên ở nơi người khác không nhìn tới giật giật tay trong chỗ tối, dây thừng bỗng dưng đứt rời rơi xuống đất.

Tay tự do, duỗi tay lấy ra giẻ trong miệng ra, trong bóng tối Đường Miên âm thầm đánh giá các cô gái.

Họ đều là những cô gái mới lớn khóc đến người không còn sức lực.

Trong đó có một cô gái rất khác, cô gái này dựa người trong góc tường, nếu không nhìn kỹ sẽ không thấy, cô gái này rất nhanh đã thu hút sự chú ý của Đường Miên.

Trông có vẻ yếu ớt, giờ phút này lại không rên một tiếng, vẻ mặt quật cường khác hẳn với bề ngoài nhu nhược.

.

Bình Luận (0)
Comment