Editor: Băng Tâm
“Cô à, lần này cô nhất định phải cứu cứu con, Đường Trung Hành muốn đánh chết con, cả nhà bọn họ đều không xem con là con người, nếu cô không cứu con lần này con khẳng định sẽ bị đánh chết. Cô à, con biết cô là người tốt mà……” Giang Xuân Yến khóc trông rất đáng thương.
Nhưng Giang Tú Phân nhìn dáng vẻ này của Giang Xuân Yến thì không hề cảm thấy cô ta đáng thương, hai năm trước Giang Tú Phân đã bị lừa một lần, khi đó bà tốt bụng cho Giang Xuân Yến đến Đường gia ở nhờ, kết quả Giang Xuân Yến lại thông đồng với Đường Trung Hành làm chuyện bại hoại. Càng quá mức hơn là Giang Xuân Yến gả vào nhà trưởng thôn không bao lâu lại có tin đồn về khoảng thời gian Giang Xuân Yến đã ở Đường gia.
Lúc biết mấy lời đồn đãi đó Giang Tú Phân tức suýt ngất, Giang Tú Phân cũng không phải kẻ ngốc, lúc trước hoàn toàn không có tin đồn này, sao Giang Xuân Yến vừa gả vào cửa nhà trưởng thôn liền có? Chuyện này do ai truyền ra nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết.
Có thể là ở ác gặp dữ đi, Giang Xuân Yến vào cửa không bao lâu Đường Trung Hành mất việc, nghe nói là bởi vì bài bạc, chủ nợ đến thẳng nhà máy đòi tiền nên bị sa thải.
Đường Trung Hành sau khi mất việc thì trở về thôn, không biết hối cải mà càng thêm u mê, người trong nhà cũng quản không được.
Giang Xuân Yến là vợ Đường Trung Hành, trong lòng trưởng thôn con dâu Giang Xuân Yến không biết quản chồng chẳng phải rất vô dụng sao? Cho nên người nhà trưởng thôn không có thái độ tốt với Giang Xuân Yến.
Trong lòng Giang Xuân Yến cũng rất khổ sở, nếu chỉ là bài bạc Giang Xuân Yến có thể nhịn, nhưng Đường Trung Hành không chỉ chơi bài mà còn chơi gái.
Hôm nay Đường Trung Hành trở về trên người toàn mùi nước hoa của phụ nữ, Giang Xuân Yến nhịn không được nói nhiều vài câu thì bị Đường Trung Hành đánh.
Không chịu nổi nên Giang Xuân Yến chạy đến nhà Giang Tú Phân, Đường Trung Hành ra tay không hề hạ thủ, mỗi cú đấm đều rất đau.
“Xuân Yến à, đây là chuyện nhà con, con tới cầu cô cũng vô ích, cô cũng không thể đánh Đường Trung Hành được. Lúc trước Đường Trung Hành là tự con chọn, giờ con đến tìm cô là thế nào? Hồi đó cô đã nói trước chẳng phải con không nghe sao?” Giang Tú Phân xua xua tay, nói: “Chuyện này, cô quản không được, con nên tìm ba mẹ chồng giúp mới phải.”
Giang Tú Phân nói thế nào cũng là một người ngoài, bà không có ý nhảy vào vũng bùn này, Giang Xuân Yến vẫn còn nhà mẹ đẻ, bà chỉ là cô thì có thể làm gì? Huống chi lúc trước kết hôn Giang Xuân Yến cũng chẳng đến mời người cô này đến ăn cưới.
Từ hai năm trước, Giang Tú Phân đã không muốn để ý đến chuyện của Giang Xuân Yến nữa rồi, dù sao bà cũng không phải cô ruột của Giang Xuân Yến.
Ngay khi Giang Xuân Yến định nói thêm thì Đường Trung Hành đã tới, thấy Đường Trung Hành thì sắc mặt của Giang Xuân Yến trở nên tái nhợt, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi.
Đường Trung Hành nhìn Giang Xuân Yến, sau đó nhìn sang Giang Tú Phân, trước mặt trưởng bối nên Đường Trung Hành thu liễm lại một chút, nặn ra một nụ cười cứng ngắc nói: “Cô à, cô đừng nghe Xuân Yến nói bậy, bọn con chỉ là cãi nhau vài câu, nên con có chút nóng giận.”
“Nóng giận thế nào cũng không thể đánh vợ, nhìn xem người bị cậu đánh thành thế nào rồi?” Giang Tú Phân không phải muốn lo chuyện bao đồng, sở dĩ nói như vậy thuần túy là vì ghét cay bọn đàn ông đánh vợ, trong lòng Giang Tú Phân mẹ nó, đàn ông vũ phu kia không phải là con người.
Đường Trung Hành hắng giọng nói: “Này, Giang Xuân Yến cô có trở về không? Đừng ở bên ngoài làm tôi xấu mặt, nếu cô không muốn về thì ngày mai chúng ta ly hôn, không còn yêu thì không cần phải níu kéo!”
Nghe thấy hai chữ ly hôn Giang Xuân Yến trợn to mắt, hơi do dự nhìn Giang Tú Phân, thấy Giang Tú Phân không có ý mở miệng, rối rắm một lúc rồi theo sau Đường Trung Hành trở về.
Trên đường về, Đường Trung Hành cảm thấy Giang Xuân Yến nháo làm hắn thấy mất mặt, nhịn không được hung hăng quát Giang Xuân Yến: “Chuyện bé xíu mà cô làm ầm ĩ cái rắm gì, nhà tôi để cô thiếu ăn hay thiếu mặc hả? Từ khi gả vào nhà tôi cô có ngày nào sống không tốt chưa hả? Giang Xuân Yến tôi nói cho cô biết, từ nay trở đi chuyện của tôi nếu cô còn muốn quản thì đừng có trách tôi ra tay mà không báo trước!”
Trong lòng Đường Trung Hành không thoải mái, cảm thấy đứng trước Giang Tú Phân có hơi khó xử, có lẽ là vì liên quan đến Đường Miên.
Đúng vậy, Đường Miên chính là bạch nguyệt quang trong lòng Đường Trung Hành, lúc trước bởi vì Đường Miên không để ý hắn, cho nên Đường Trung Hành và Giang Xuân Yến mới dính lấy nhau, nhưng hai năm qua Đường Trung Hành vẫn luôn thầm thích Đường Miên. Lúc được tin Đường Miên đậu đại học Đường Trung Hành còn vui vẻ đến mấy ngày, có lẽ đối với đàn ông mà nói thứ không có được thì vĩnh viễn là tốt nhất, Đường Trung Hành thích Đường Miên, cho dù Đường Miên chán ghét hắn, hắn vẫn là hy vọng Đường Miên có thể sống tốt.
Khi nghĩ đến Đường Miên mặt của Đường Trung Hành lại lộ ra ý cười, nhưng nụ cười này của Đường Trung Hành lại kích thích Giang Xuân Yến.
Giang Xuân Yến thấy không cam lòng, dựa vào đâu mà Đường Miên lại luôn là người trong lòng của cái tên khốn Đường Trung Hành kia, dù Đường Miên có nhìn hắn không vừa mắt thì hắn vẫn luôn thích cô ấy.
“Đường Trung Hành, anh nghĩ người đê tiện như anh Đường Miên sẽ cho vào mắt sao? Anh cho rằng với thái độ vừa rồi, cách anh đối xử với tôi có thể gây ấn tượng với Đường Miên sao? Anh chính là một kẻ cặn bã, một tên vũ phu! Cả đời này anh đều không xứng với Đường Miên, người ta là sinh viên, còn anh là cái thá gì? Anh chính là một tên sâu mọt trong thôn, dù anh có nhớ thương người ta thế nào thì người ta cũng chẳng thèm cho anh một ánh mắt.” Giang Xuân Yến trong lòng bức bối, thấy Đường Trung Hành như vậy cũng muốn hắn không được dễ chịu.
Nụ cười của Đường Trung Hành thu lại, lạnh lùng liếc Giang Xuân Yến, cười nhạo ra tiếng, sau đó mở miệng nói: “Giang Xuân Yến, tôi là đồ cặn bã còn cô là cái gì? Đúng, tôi không xứng với Đường Miên, tôi thích cô ấy thì sao? Cô ấy là sinh viên, cô ấy không giống cô không biết tự trọng tự ái, lúc trước cũng không biết là ai cởi quần áo câu dẫn tôi? Nếu không phải cô làm vậy, tôi sẽ cưới cô sao? Còn gạt tôi nói có, kết quả vào cửa tôi mới biết được, cô có cái rắm. Chuyện này tôi đại nhân đại lượng tha cho cô, nhưng hai năm rồi bụng cô vẫn không nhúc nhích, loại gà mái không biết đẻ trứng như cô thì khoe khoang gì?”
Đường Trung Hành nhìn gương mặt lúc xanh lúc trắng của Giang Yến, trào phúng cười, lại lần nữa nói: “Đúng, tôi không xứng với Đường Miên, nhưng thừa sức xứng với Giang Xuân Yến cô. Giang Xuân Yến cô cũng chỉ có thể xứng với một thằng tra nam như tôi, nhờ có tôi mà cô đỡ tốn công đi câu dẫn mấy thằng tra nam khác.”
Đường Trung Hành chưa bao giờ cảm thấy chính mình là người tốt, nhưng Giang Xuân Yến cũng chẳng phải thứ tốt lành gì.
Lúc trước Giang Xuân Yến tự mình đưa tới cửa, đàn ông mà hàng giá rẻ ship tận nơi, dại gì không chén?
Giang Xuân Yến bị Đường Trung Hành nói tức đến xanh mặt, nhưng cô ta cũng không có biện pháp.
Cô ta không thể ly hôn, ly hôn rồi nhà mẹ đẻ sẽ ngay lập tức gả cô ta cho một lão già để đổi lấy sính lễ, phải biết rằng trong nhà cô ta vẫn còn một thằng em trai chưa kết hôn.
Đường Trung Hành cũng không có khuyết điểm lớn, có tiền thì đi đánh bạc, không tiền ở nhà nằm, hơn hết là sống ở Đường gia so ra tốt hơn ở Giang gia rất nhiều.
Đường Trung Hành nhìn Giang Xuân Yến không lên tiếng, vẻ trào phúng trong mắt càng thêm đậm.
Nhìn xem, Giang Xuân Yến chính là một con đàn bà thực dụng, hắn với cô ta cũng là kẻ tám lạng người nửa cân.
Giang Tú Phân không để ý quá nhiều chuyện của Giang Xuân Yến, nếu Giang Xuân Yến không muốn ly hôn, có nghĩa là cô ta vẫn muốn sống cùng Đường Trung Hành không muốn rời đi.
Ngày hôm sau, Đường Dương Sơn và Giang Tú Phân còn có lão đại Đường Giang cùng nhau đến ga tàu hỏa.
Hai vợ chồng già tuổi đã cao, mấy anh em Đường gia không yên tâm để hai người đi, sau khi mấy anh em bàn bạc thì quyết định để Đường Giang đi theo hộ tống, sau khi đến chỗ Đường Miên rồi thì quay về.
Giang Tú Phân tuy rằng ngoài miệng mắng con trai nhiều chuyện, nhưng là trong lòng vẫn rất hưởng thụ, dù sao thì con trai cũng là đau lòng vợ chồng già bọn họ, mặc kệ có phải là ra vẻ với người ngoài hay không, bọn họ cũng thấy ấm lòng.
Kinh Thị ——
Hôm nay là thứ ba, Đường Miên vừa ra khỏi phòng thí nghiệm liền về ký túc xá thay quần áo, sau đó dự định đi ra ngoài.
Ở dưới ký túc xá Đường Miên gặp Khương Yên, Khương Yên cũng biết chuyện cha mẹ Đường Miên muốn lên thăm, thấy Đường Miên chuẩn bị ra cửa liền biết là đến nhà ga đón người.
“Miên Miên, chiều nay cậu có về không?” Khương Yên mở miệng hỏi.
“Không, tớ đã xin phép giáo sư rồi.” Đường Miên cười đáp.
“Vậy mau đi đi, đúng rồi, cậu đã thu xếp chỗ ở cho ba mẹ chưa? Nếu không có chỗ ở thì tớ giao chìa khóa nhà tớ cho cậu này, hai bác đến ở bao lâu cũng được.” Khương Yên đột nhiên nhớ tới chuyện này.
“Không cần, tớ đã đặt khách sạn, định hai ngày nữa đi xem nhà, đến lúc đó mua một căn, nếu ba mẹ tớ đồng ý ở lại đây.” Đường Miên ngay từ đầu đã có ý định mua nhà, chẳng qua vẫn luôn bận rộn không có thời gian, lần này Đường Dương Sơn và Giang Tú Phân đến thăm sẵn tiện bàn chuyện luôn.
“Cũng đúng, nếu cần gì thì cứ nói với tớ, dù sao căn nhà kia tớ cũng để không.” Khương Yên nói.
“Đã biết, tớ còn cần phải khách sáo với cậu sao?” Đường Miên trêu ghẹo một câu.
Hai người lại nói thêm vài câu rồi tách ra.
Đường Miên đầu tiên là đến ga xe lửa, đợi chừng 20 phút thì xe đến trạm.
Nhìn thấy Giang Tú Phân và Đường Dương Sơn trong đám đông, Đường Miên lập tức nở nụ cười, bước nhanh đến.
Giang Tú Phân tinh mắt, liếc mắt một cái liền thấy Đường Miên đang đi tới.
“Mẹ, con nhớ mẹ rất nhiều.” Đường Miên làm nũng ôm lấy bả vai Giang Tú Phân.
“Ai da da, bao lớn người rồi còn làm nũng, lại đây, để mẹ xem con gái của mẹ.” Giang Tú Phân giơ tay sờ khuôn mặt nhỏ trắng nõn của Đường Miên, mở miệng nói: “Hình như là gầy đi rồi.”
“Phốc ha ha, mẹ, mỗi lần nhìn con mẹ đều bảo con gầy đi, trong mắt của mẹ con chưa bao giờ béo lên cả.” Đường Miên cười hì hì nói, Đường Miên nói xong quay đầu nhìn Đường Dương Sơn và Đường Giang đang theo sau, mở miệng hô: “Ba, đại ca.”
“Ừm.” Đường Dương Sơn lên tiếng, trong mắt lóe lên tia vui sướng, có thể thấy được trong lòng cũng rất cao hứng.
Đường Giang đưa mắt đánh giá hết người Đường Miên, nhếch miệng cười nói: “Miên Miên em gầy quá.”
“Đúng vậy, mẹ thấy là rất gầy, chắc là do không quen ở đây. Miên Miên, lần này mẹ có đem theo rất nhiều món con thích ăn, con gắng ăn nhiều vô, con gầy quá phải béo lên một chút mới tốt. Đúng rồi, chúng ta đi ra ngoài nói chuyện đi, ở đây có quá nhiều người.” Giang Tú Phân nói xong nắm tay Đường Miên đi ra ngoài.
Giang Tú Phân chỉ cao một mét sáu, bởi vì tuổi lớn, thân thể cũng không tốt bằng trước kia. Giang Tú Phân nắm lấy bàn tay gầy yếu của Đường Miên mà trong lòng xót xa.
Đường Miên dẫn mọi người đến khách sạn đã đặt trước, khách sạn này cách Kinh đại không xa, nếu có chuyện gì thì Đường Miên cũng dễ dàng lo liệu.
Khách sạn điều kiện không tồi, Giang Tú Phân vừa bước vào đại sảnh đã cảm thấy thật hoang phí, bọn họ không cần phải ở nơi xa hoa như thế, chỉ cần ở một khách sạn nhỏ bình dân là được rồi.
Mãi cho đến khi vào phòng Giang Tú Phân vẫn cảm thấy tiếc tiền, mở miệng càu nhàu: “Miên Miên con phải bỏ ra bao nhiêu tiền hả? Chỗ này chắc chắn không hề rẻ đúng không? Hay là chúng ta trả phòng đi, có thể trả lại phòng không?”
“Không trả được, mẹ cũng đừng lo lắng chuyện tiền nông này.” Đường Miên cười giúp mẹ sắp xếp đồ đạc, vừa làm xong quay lại nói: “Ba mẹ, lần này đừng về nữa, buổi chiều chúng ta đi xem nhà, xem căn nào tốt thì mua, ba mẹ ở gần con cũng an tâm hơn, nếu hai người ở lại đây con cũng không cần phải đi đi về về nữa, cho nên hai người ở lại đây nha.”
Mua…… Mua nhà?!
Ba người kia trừng to mắt nhìn Đường Miên.
Con gái như vậy tốt sao? Mua nhà mà cứ nói đơn giản như mua bát bún riêu ngoài chợ?
Đường Giang cũng rất kinh ngạc, người trong nhà đều biết Đường Miên có tiền, nhưng Đường Giang chưa từng nghĩ đến em gái có tiền như thế.
Giang Tú Phân phục hồi tinh thần lại, mở miệng nói: “Mua nhà cái gì? Ba mẹ đến đây thăm con ở không đến mấy ngày là về rồi, nói nữa mẹ sinh tận năm đứa con trai, sao lại có thể để con gái nuôi hai ông bà già này? Con thật sự xem mấy thằng anh của con là chày gỗ thật sao? Lúc mấy đứa nó còn nhỏ mẹ nuôi lớn, giờ mẹ già rồi mấy đứa nó nuôi lại mẹ.” Giang Tú Phân nói liếc Đường Giang nói: “Lão đại, con thấy mẹ nói có phải không?”
“Vâng ạ, Miên Miên em không cần lo, bọn anh sẽ chăm sóc cho ba mẹ thật tốt.” Đường Giang vội vàng gật đầu, sợ chậm một chút sẽ khiến mẹ hiểu lầm.
Đường Miên nhìn dáng vẻ khẩn trương của Đường Giang, khẽ cười mở miệng giải thích: “Mẹ, con không phải nói các anh chăm sóc ba mẹ không tốt, chỉ lại tại con không yên tâm, hiện tại các anh con đều ra ngoài buôn bán, thời gian ở trong thôn không nhiều. Chỉ có ba với mẹ ở nhà con có thể yên tâm được sao? Nói nữa, con gái mua nhà cho hai người ở chung với con hai người lại không vui, mẹ à, có phải mẹ rất ghét con không?”
“Nói bừa, sao mẹ có thể ghét con được?” Giang Tú Phân tức giận liếc Đường Miên.
“Nhưng mẹ ở đây con sẽ an tâm hơn, các anh trai đều ra ngoài buôn bán, không có nhiều thời gian ở nhà, hai người đến ở với con, các anh trai rất hiếu thuận sẽ không ngăn cản, với lại hai người ở đây con có thể đến thăm thường xuyên.” Đường Miên nỗ lực khuyên: “Nói nữa, sớm hay muộn con cũng phải mua nhà, tốt nghiệp đại học xong có khả năng con sẽ ở lại Kinh thị, đến lúc đó mới mua thì giá nhà càng cao hơn, mua sớm một chút chẳng phải tốt hơn sao?”
Giang Tú Phân nghe con gái nói có chút động tâm, rốt cuộc ở xa con gái bọn họ rất nhớ.
Đường Miên thấy Giang Tú Phân buông lỏng, liền ra đòn sát thủ: “Ba mẹ, con có bạn trai rồi, con đang cân nhấc nếu có thời gian con sẽ dẫn về ra mắt ba mẹ.”
Có bạn trai?
Lại thêm một tin tức kinh thiên động địa!
Mới bao lâu thời gian, con gái đã quen bạn trai?
Giang Tú Phân lúc này không còn chú tâm đến chuyện mua nhà, mà tập trung vào bạn trai của Đường Miên.
Truyện chỉ đăng duy nhất và cập nhật nhanh nhất tại wattpad nguyenngocbangtam95 những nơi khác là reup chưa qua xin phép.“Con quen bạn trai từ khi nào?” Giang Tú Phân vội vàng hỏi.
“Cách đây không lâu, cảm giác người không tồi nên thử quen anh ấy.” Đường Miên trả lời.
“Cậu ta là người ở đâu? Lớn lên thế nào? Còn có, sao con biết cậu ta là người tốt? Tên gọi là gì? Hai đứa quen biết nhau từ bao giờ?” Đường Dương Sơn đen mặt hỏi.
Con gái đột nhiên có bạn trai làm lòng Đường Dương Sơn thấy khó chịu, áo bông nhỏ ông cưng nựng hơn mười mấy năm vậy mà thoáng chốc bị một thằng nhãi ranh cướp mất?
Áo bông nhỏ của ông lại biến thành của nhà người khác, Đường Dương Sơn sao có thể không khó chịu?
“Người Kinh Thị, rất đẹp trai, ba phải tin tưởng mắt nhìn của con chứ, là chiến hữu của lục ca, có khả năng là mọi người đã gặp nhau rồi, tên là Lệ Ngự, bọn con quen biết cũng khá lâu rồi.” Đường Miên ngoan ngoãn trả lời.
Ba người vừa nghe là chiến hữu của Đường Chiến, mặt biến sắc, chẳng lẽ Đường Chiến nhân lúc bọn họ không để ý bán em gái?!
Giang Tú Phân và Đường Dương Sơn nhìn nhau, đồng thời nhớ tới Lệ Ngự.
Trông cũng đẹp trai, nhưng tuổi có vẻ khá lớn thì phải?!
“Hình như cậu Lệ Ngự đó khá lớn tuổi?” Giang Tú Phân dò hỏi, đồng thời nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ đang tươi cười của Đường Miên, trên người vô toát ra vẻ ngọt ngào tràn sắc xuân, Giang Tú Phân biết con gái thật sự thích người ta rồi.
“Không sao, xấp xỉ tuổi lục ca.” Đường Miên nói.
Giang Tú Phân nhìn bộ dáng vô tâm vô phế của con gái, trong lòng có chút sầu muộn!
Xấp xỉ tuổi anh con nhưng lại hơn con rất nhiều tuổi đấy con gái ạ!
Bên kia ——
Đường Chiến đang huấn luyện thì hắt hơi liên tiếp vài cái.
Liên đội phó nhìn Đường Chiến, hồ nghi nói: “Đường liên trưởng, tối qua ngủ không ngon giấc nên sáng nay bị cảm à?”
“Không có khả năng, tôi sao có thể bị cảm, thân thể của tôi rất khỏe mạnh.” Đường Chiến trực tiếp phủ nhận, trong đầu đột nhiên nghĩ tới cái gì đó nói: “Chắc chắn là em gái nhớ tôi rồi, em gái tôi vừa rời đi nên chắc chắn là con bé đang nhớ tôi, cậu biết không, hắt hơi một cái là có người mắng, hai cái là có người nhớ, ba cái là có người yêu, hắc hắc hắc, tôi vừa hắt hơi vài cái, nên khẳng định là em gái tôi đang rất nhớ tôi.”
Liên đội phó nhìn dáng vẻ mặt dày vô sỉ của cấp trên mà cạn lời, khóe miệng run rẩy.
Ha ha, anh ta vẫn nên tiếp tục huấn luyện tân binh thì hơn.
Đường liên trưởng lại tiếp tục nói khoe em gái cả ngày.
Huấn luyện kết thúc, Đường Chiến vẫn cảm thấy là em gái đang nhớ anh, vốn dĩ chuẩn bị trở về ký túc xá nhưng lại chuyển hướng đi đến văn phòng Lệ Ngự.
“Thịch thịch thịch!” Đường Chiến giơ tay gõ cửa.
“Vào đi.” Cách một cánh cửa, âm thanh trầm thấp của Lệ Ngự vang lên.
Đường Chiến đẩy cửa ra đi vào, liếc mắt nhìn Tiết Bạch và Lệ Ngự ngồi trong văn phòng, Lệ Ngự thì không thèm ngẩng đầu vẫn cúi người xem tư liệu.
Tiết Bạch ngẩng đầu thấy Đường Chiến đi vào thì cười nói: “Sao cậu lại đến đây? Chẳng lẽ đám tân binh kia cậu quản không nổi hả?”
“Còn phải nói, đám lính mới tên nào cũng ngạo mạn, nhưng huấn luyện được vài ngày liền thành thật rồi.” Đường Chiến đáp.
“Vậy cậu đến đây làm gì?” Tiết Bạch khó hiểu.
“Tôi đến hỏi xem Miên Miên có gọi đến cho tôi không? Lúc huấn luyện đám tân binh kia có hắt hơi vài cái, chắc là điềm báo Miên Miên đang nhớ tôi, cho nên mới đến hỏi Miên Miên có gọi cho tôi không?” Đường Chiến vừa nói chuyện vừa chằm chằm nhìn Lệ Ngự.
Lệ Ngự nhận thấy ánh mắt của Đường Chiến, buông văn kiện trong tay, ngước mắt, đối mắt với Đường Chiến, trầm mặc một lát mới nhàn nhạt nói: “Không có gọi tới, cậu suy nghĩ nhiều rồi, hắt hơi vài cái không biểu thị là có người nhớ, mà khả năng lớn là cậu bị cảm rồi.”
“Cậu nói bậy, thân thể tôi rất tốt, sao có thể bị cảm? Lệ Ngự cậu chắc chắn là đang ghen tị, ghen tị Miên Miên nhớ tôi.”
Lệ Ngự: “……”
Nhìn bộ dáng khoe khoang kia của Đường cộc lốc, trong lòng có chút khó chịu phải làm sao bây giờ?
Truyện chỉ đăng duy nhất và cập nhật nhanh nhất tại wattpad nguyenngocbangtam95 những nơi khác là reup chưa qua xin phép.Đường Chiến cảm nhận được sát khí tỏa ta từ người Lệ Ngự, trong lòng ngập tràn lo sợ, bất quá thua người không thua trận, Đường Chiến ưỡn ngực định nói thêm mấy lời tàn nhẫn, đúng lúc này điện thoại trên bàn Lệ Ngự đột nhiên rung chuông.
Lệ Ngự trừng mắt liếc Đường Chiến, rồi thuận tay nhấc máy, trầm giọng nói: “Uy.”
“Uy, tôi tìm Đường Chiến, có nó ở đấy không? Tôi là ba của Đường Chiến, nếu nó không ở đó thì làm phiền đồng chí gọi nó đến giúp tôi.” Một giọng nói truyền đến từ đầu dây bên kia.
Tay cầm microphone của Lệ Ngự đột nhiên cứng lại, qua ba giây mới phản ứng lại được.
Ba của Đường Chiến = ba Đường Miên, sau đó = ba vợ tương lai anh!!!
Tiết Bạch mẫn cảm nhận ra Lệ Ngự có chút khác thường, tò mò nhìn sang.
Chỉ thấy Lệ Ngự duỗi tay đem microphone đưa cho Đường Chiến: “Tìm cậu.”
Đường Chiến nghe là tìm anh thì nghĩ là Đường Miên gọi, rốt cuộc thì anh đã rất nhiều lần nhận điện thoại của Miên Miên ở văn phòng Lệ Ngự.
Vui sướng hài lòng tiếp nhận điện thoại, Đường cộc lốc cười tủm tỉm nói: “Uy, Miên Miên à, có phải nhớ anh trai em rồi……”?
Trước khi Đường chiến nói từ “không” ra khỏi kiệng thì bên kia đã gầm lên như sư tử hống.
“Nhớ cái đầu mày, Đường Chiến, tao là ba mày này!”
Nghe thấy giọng nói đầy hỏa khí của Đường Dương Sơn, nụ cười tươi trên mặt Đường Chiến dần vụt tắt, có một loại dự cảm không tốt lắm.
“Ba sao lại gọi điện cho con vậy?” Đường Chiến thấp thỏm hỏi.
“Mày còn hỏi tại sao tôi gọi cho mày nữa à, Đường Chiến tên nhãi ranh kia, mày chăm sóc em gái kiểu gì vậy hả? Mày nói mau, tại sau em mày lại đi qua lại với chiến hữu của mày hả? Đường Chiến hôm nay chuyện này mày mà không nói rõ thì sau này trở về đừng hỏi tao tại sao lại đánh gãy cái chân chó của mày. Nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Đường Chiến trán toát mồ hôi lạnh, trong lòng hô to oan uổng quá.
Anh cũng không biết vì sao Miên Miên và Lệ Ngự quen nhau được không? Anh cũng là người đến cuối cùng mới biết được chân tướng đấy.
Nhưng mà, Đường Chiến không thể giải thích: “Ba, chuyện này ba nghe con từ từ nói, con cũng chỉ mới vừa biết chuyện Miên Miên có bạn trai, chuyện này rốt cuộc ra sao thì con không rõ……”
“Còn bảo mày không rõ, Đường Chiến mày lừa quỷ à? Chiến hữu của mày với em gái mày yêu nhau, mày còn nói với tao là mày không rõ? Mày cảm thấy tao sẽ tin sao? Chiến hữu của mày với em gái mày ở bên nhau chắc chắn mày phải biết rõ? Mau nói, hai đứa nó như thế nào lại ở bên nhau?”
Như thế nào lại ở bên nhau?
Cái này, hình như là anh bảo Lệ Ngự chăm sóc em gái giúp thì phải?
Tuy nhiên lúc đấy anh cũng không hay biết Lệ Ngự là một tên cầm thú, nếu sớm biết anh đã không đem Miên Miên giao cho Lệ Ngự.
“Đường Chiến, mau nói, mày đừng tưởng rằng không nói lời nào là có thể trốn thoát, hôm nay nếu mày không giải thích rõ ràng thì thứ chờ đợi mày chỉ có cái chết!”
Đường Chiến lau mồ hôi trên trán, đang suy nghĩ xem nên nói như thế nào, đột nhiên đôi mắt liếc thấy gương mặt vô cảm của Lệ Ngự, trong đầu chợt lóe lên một tia sáng.
“Ba, để con đưa máy cho ba nói chuyện với đương sự, chuyện này con nói không rõ được bằng cậu ta.” Đường Chiến nói nhanh một câu, sau đó trực tiếp đem microphone nhét vào tay Lệ Ngự, đối mắt với Lệ Ngự, Đường Chiến mở miệng nói: “Tới, tìm cậu.”
Lệ Ngự đang ở một bên dựng lỗ tay lên nghe thì cảm nhận được trên tay có thêm thứ gì đó cúi đầu, nhìn trong microphone tay, trầm mặc.
“Ai, đương sự? Tên tiểu tử thối bắt cóc con gái của ông hả?”
“Tới, để nó nghe máy!”
Nghe microphone truyền ra tới thanh âm.
Lệ Ngự lặng lẽ hít sâu một hơi, cầm lấy microphone áp vào tai, trầm giọng nói: “Chào bác trai, con là Lệ Ngự.”
- ---------------