Xuyên Thành Nữ Chính Gặp Nữ Phụ Trùng Sinh Trong Hệ Thống Văn

Chương 26

Ngân Trúc liếc nhìn người được đương kim hoàng đế cử đi hộ tống (hay giám sát mình) và không ngờ vô tình được đi cùng mỹ nam. Bát Vương gia trong tiểu thuyết gốc xuất hiện từ đầu tập đến cuối tập chưa được 2 trang mà không cũng ngon ăn ghê ta. Tuy nhiên, nhìn kiểu nào cũng thấy người này chìm lỉm, hoàn toàn bị 3 ông thầy pháp của Diệc Ưng nhấn chìm dù 3 ông này nhìn kiểu nào cũng ra quần chúng thứ thiệt.

Diệc Ưng và Thiên Bình đều làm ngơ như không biết nhau và chưa từng có chuyện đụng độ nhau trong đêm hôm đó. Giờ nhiệm vụ là hộ tống nha đầu / tiểu thư này đến Thiên Đô an toàn.

“Những ngày sắp đến, ta làm phiền Hồng tiểu thư rồi!” – Thiên Bình dịu dàng nói.

Ngân Trúc đáp lễ - “Không dám, chính tiểu nữ mới làm phiền Bát Vương gia bảo vệ”. Tuy nhiên có điều cô hơi thắc mắc, không phải tất cả nam chính nam phụ đều bị con nữ phụ cua và rỉ tai cho người giết cô hết rồi sao mà người này nhìn kiểu nào cũng không có chút ác ý vậy ta?

“Một nhân vật xuất hiện hai trang trong cuốn tiểu thuyết dày ba trăm bảy mươi tư trang, ngươi nghĩ con nhỏ đó để ý hay sao?” – hệ thống đại nhân lên tiếng – “…đất diễn của hắn còn ít hơn Tiểu Hương nô tỳ của ngươi nữa.”

“Vậy hắn hoàn toàn vô hại?” – cô nói thầm với hệ thống gia gia.

“Tạm thời là vậy…” – hệ thống đáp – “tương lai ta không dám nói trước.”

Ngân Trúc ngẫm nghĩ 1 hồi rồi hỏi tiếp – “Hắn là cong hay thẳng?”. Người này kiểu nào cũng là Bát Vương gia, cũng rất đẹp trai, nhìn cách cư xử cũng rất nhã nhặn, hắn và Phương Thiên Bảo cũng một chín một mười à. Cua nam chính và thứ chính không được thì đành chơi thị trường ngách, cua nam phụ vậy và theo những nữ phụ văn nhan nhản trên mạng thì nếu biết cách đào tạo nam phụ thì có khi còn ngon ăn hơn nam chính.

“Tạm thời thì thẳng…” – hệ thống trả lời không chút do dự - “tương lai thì hên xui.”

“Có vụ hên xui nữa hả?”

“Theo như một số đam mỹ ta mới cập nhật để theo kịp xu hướng thời đại thì thẳng hoàn toàn có thể bẻ cong. Theo như hàng của Trung Quốc và Nhật Bản thì dù nam chính thẳng nhưng bị bá đạo công tấn công dồn dập quá thì cũng cong. BL (Boy Love) Thái Lan thì nhẹ nhàng hơn, hai thằng nam chính thẳng nói chuyện vu vơ mấy câu là hai anh chịch nhau suốt thời lượng phim còn lại. Còn trai Tây thì rất linh hoạt, mấy anh thích thẳng thì thẳng mà thích cong thì cong; theo như lịch sử thì Đức quốc xã đi lính dài ngày quá thiếu thốn nhu cầu thì mấy anh cũng tự bẻ thẳng thành cong xử lý với nhau, sau khi về thì bẻ cong thành thẳng lại. Nói chung sau khi khảo sát thị trường, hệ thống ta không dám bảo đảm vụ này.”

“Thế giới này thật quá nguy hiểm.”

“Đúng vậy, phụ nữ thời này thật rất bi kịch. Đôi khi đối thủ nguy hiểm nhất của mình không phải là những con tiểu tam mà là anh trai và cha.”

Ngân Trúc cô liếc nhìn Bát gia rồi nói với hệ thống tiếp – “Vậy trước khi hắn có thể bị bẻ cong, ta sẽ tranh thủ giao lưu tình cảm với hắn phòng hờ sau này”. Cô đằng nào cũng là đệ nhất mỹ nhân của tiểu thuyết này, chẳng lẽ cái mặt này không có đất dụng võ?

“Tùy ngươi!”

“Ngươi có thể cho ta chút thông tin của nhân vật này không?”

“Ngao Thiên Bình – bát Vương gia, em trai cùng cha cùng mẹ của Ngao Ứng Thiên – đương kim hoàng đế - và em trai cùng cha khác mẹ của Ngao Thiếu Phong – nam chính. Hắn quản lý một vùng đất nông thôn nhỏ tên là Lương Sơn.”

“And?” –Vương gia nghe là biết em vua rồi chứ chả lẽ ông cố nội của vua.

“Hắn xuất hiện có hai trang à má…” – hệ thống đại nhân tóm tắt kịch bản – “Theo như tiểu thuyết gốc thì lúc nữ chính bị cướp giữa đường thì hắn ra tay nghĩa hiệp cứu giúp và xao xuyến trước nụ cười của bạn nhỏ Ngân Trúc. Sau đó đụng độ Minh chủ Võ lâm rồi anh trai hắn xuất hiện và hai anh giành gái nhau, còn hắn thì hết vai.”

Cái này là quần chúng chứ nam phụ cái gì? Xuất hiện chỉ để làm nền cho nam chính. Tuy nhiên nghe tóm tắt vậy thì tên này thích người nào vui vẻ một chút. Lúc đi tranh thủ tạo thiện cảm cũng chả chết thằng tây nào.

Đoạn Ngân Trúc cô quay sang Thiên Bình nở nụ cười xã giao duyên dáng. Một bên có đệ nhất sát thủ, một bên có em trai vua bảo vệ thì chắc chuyến đi này của cô cũng tạm an toàn.



“Ta muốn ngươi hộ tống Phương Thiên Bảo đến Âm Dương thôn.” – Ngao Ứng Thiên ngồi đọc những tấu sớ ngổn ngang trước mặt lạnh lẽo ra lệnh cho Tào Thức – “Chuyện tiếp theo cứ theo chỉ thị Nhương Tổng quản.”

Tào Thức khẽ nhíu mày, tại sao trước là chủ nhân chàng hộ tống Hồng Ngân Trúc đến Thiên Đô, giờ lại là chàng hộ tống Phương Thiên Bảo đến Âm Dương lộ? Mà tai sao lại bí mật như thế chứ?

“Ngươi nên học tập chủ nhân của mình.” - Ứng Thiên không buồn nhìn một chút phản ứng của Tào Thức này mà lạnh lẽo nói tiếp - “Hắn luôn hiểu chuyện gì nên tò mò và chuyện gì thì không…”

Đáp lại chàng là sự im lặng.

“Ngươi có biết tại sao cả ta và phụ hoàng đều rất thích chơi cờ với thằng nhóc đó không?”

“Vì ngài ấy an phận.” – Tào Thức đáp.

Ứng Thiên mỉm cười – “Đúng vậy, vì nó biết khi nào cần ngốc thì ngốc. Làm người đôi khi tự phải hiểu không nên quá thông minh”. Chàng tin người đệ đệ này đủ thông minh để nhận thức được trên đường đi khi nào cần “mắt không thấy, tai không nghe” thì nó sẽ không để mắt thấy, tai nghe và giải quyết tốt Hồng Ngân Trúc và tiểu công chúa Nhật Nhật của đại sứ Đông Doanh kia.

“Thần hiểu rồi!”



Phương Thiên Bảo tay sắp xếp hành lý, trong lòng chàng ngổn ngang suy nghĩ. Chuyện gì mà Hoàng đế phải bí mật ra lệnh cho một người nằm ngoài triều đình như chàng đi giải quyết chứ? Mà chuyện gì đang xảy ra chàng cũng thật mơ hồ. Đồng hành với chàng là Tào Thức – một trong những Cẩm y vệ đứng đầu của triều đình, kẻ này quả thật chàng không có chút ấn tượng tốt nào cả, chỉ là nghe nói hắn là một tay chân – kẻ luôn xử lý ngầm những chuyện không hay của triều đình bằng thủ pháp rất độc ác. Tuy nhiên lệnh vua khó trái.

“Hy vọng hắn không làm gì tiểu muội của mình”. Hiện giờ chỉ còn cách giải quyết thật nhanh chuyện đương kim hoàng đế giao phó rồi bắt đầu tìm kiếm Kiều Mai. Mọi chuyện còn lại từ từ tính tiếp.

Tuy nhiên, không hiểu sao trong lòng Thiên Bảo lại có linh cảm không hay trong nhiệm vụ lần này mà đương kim hoàng đế giao phó.



“Phiền phức thật!” – Hoa Mộc Thủy cầm bức mật thư của Thập Tam – thuộc hạ cuả chàng lên – không khỏi nhíu mày, làm Minh chủ võ lâm quả là một nhiệm vụ rất khó nuốt. Chàng không chỉ phải giải quyết các môn phái tối ngày ăn no rảnh rỗi đứng lên chống đối hay gây sự nhau còn phải ngoại giao với những tên khốn của triều đình đến tìm mình hay tìm cách kiềm chế cái đám ma giáo nhiễu sự. Cái đám này chả lẽ ngồi bình lặng sống bình thường như người ta thì chịu không nổi sao? Giờ lại thêm nha đầu Tiểu Diệc tối ngày quấy rối.

“Vào đi!” – chàng lên tiếng.

Đại Thành ngập ngừng bước vào – “Tiểu Diệc cô nương ngủ rồi. Thuộc hạ nghĩ hiện giờ Kiều Mai tiểu thư tạm thời an toàn, có lẽ độc sẽ không phát tác.”

“Ngươi ổn chứ?”

“Vâng.”

“Đại ca Kiều Mai là Phương Thiên Bảo có lẽ sẽ có cách giúp nàng ta.”

Đại Thành ngập ngừng, thật không biết báo cáo từ đâu cho chủ nhân của chàng – “Thật ra…”. Nên bắt đầu từ nàng ta đột nhập cung tìm Thái hậu, đụng độ Tam Vương gia rồi được đương kim hoàng hậu cứu rồi lại bị Kiều Chi Thượng bắt cóc trong cùng một ngày. Lúc đó chàng cũng trúng độc đau dữ dội nên không thể cứu ý trung nhân của chủ nhân mình.

“Thật ra?” – linh tính báo cho Mộc Thủy biết tin sắp nhận không phải vui vẻ gì.

“Thuộc hạ nghĩ là Kiều Mai tiểu thư tạm thời không ở Tướng quốc phủ mà bị Kiều Chi Thượng mang đi rồi.”

“Cái gì?” – Mộc Thủy quát lên.

Đại Thành cố bình tĩnh tóm tắt diễn biến sự việc mà anh theo dõi được cho chủ nhân của mình. Đồng thời giải thích luôn nếu không phải vì trúng độc của Tiểu Diệc thì anh đã cứu được Tướng quốc tiểu thư.

Minh chủ cố bình tĩnh nghe hết câu chuyện, chàng không ngờ cô gái này chơi lớn tới mức này. Kiều Mai này nàng ta thật không biết tên khốn kia là kẻ không thể giao du quá nhiều sao? Nếu muốn vào cung thì chàng hoàn toàn có thể giúp nàng ta cơ mà.

“Mộc Thủy, huynh cứ tập trung giành chức Minh chủ và hoàn thành tốt nó” – Kiều Mai của năm mười ba tuổi mỉm cười nói – “Mọi chuyện của ta từ đây huynh đừng nhúng tay vào.”

“Không được, ta không thể để một tiểu cô nương như muội giao du với kẻ như Kiều Chi Thượng kia được.”

“Ta tự biết cân nhắc…” – cô chỉ mỉm cười – “…không phải tiểu cô nương như ta đã cứu huynh và đưa được huynh tới vị trí này rồi hay sao? Đâu phải ai cũng làm được chứ!”

“Ta sẽ bảo vệ muội như cách trả ơn cho muội.”

“Là ta nợ huynh…” – Kiều Mai nở một nụ cười đắng chát không nên có của một cô bé mười ba tuổi – “Ta đã làm một chuyện rất xấu xa mà huynh sẽ hận ta cả đời… Huynh là người mà ta nhất định không muốn liên lụy nhiều nhất.”

“Không được, ta không đời nào hận muội.”

“Đừng hứa những lời bản thân không biết chắc làm được.” – cô nói – “Nếu huynh muốn trả ta thì giờ chưa phải lúc…”

“Khi nào đến lúc đó.”

“Khi ta đến tìm huynh.”

Hoa Mộc Thủy thật rất hối hận vì ngày xưa đã giúp Phương Kiều Mai tiếp cận Kiều Chi Thượng, kẻ này không phải như huynh hay Ngao Thiếu Phong có thể biết dừng đúng lúc.

“Ngươi cho người gửi mật thư đến hắn đàm phán đòi người lại cho ta!”

Đại Thành cố trấn an lại chủ nhân mình – “Thuộc hạ nghĩ hắn sẽ không làm gì Phương tiểu thư đâu”. Thật tế quan hệ hai người đó đã mờ ám mấy năm nay rồi, có xảy ra chuyện gì thì chủ nhân chàng cũng mọc đủ sừng rồi nên… Với lại chí ít hắn ta bắt cóc còn quang minh chính đại hơn chủ nhân tối ngày bắt chàng theo đuôi cô gái đó.

“Vớ vẩn, ngươi nghĩ hắn là ai; những kẻ còn danh tiếng như ta thì mới sợ mất chứ hắn chả có cái quái gì cả, chỉ toàn tiếng xấu thì có làm gì nàng ta cũng chẳng ảnh hưởng gì. Chết tiệt!”

Đại Thành ngẫm nghĩ mội hồi rồi bạo gan nói tiếp – “Hình như hầu hết mấy cái tiếng xấu đó là do Lục đại phái chúng ta tung ra hết mà”. Đôi khi chàng thấy mình còn gian hơn đám tà giáo đó.

“Cấm trả treo.” – Mộc Thủy ra lệnh – “Ta không cần biết nhưng để nàng ta ở đó cực kỳ nguy hiểm.”



Ngân Trúc và biệt đội quái đản của mình ngồi trên khách điếm bình tĩnh nhìn diễn biến loạn xà ngầu bên dưới với ánh mắt như thể xem kịch. Cái Duyệt Lai khách điếm này đúng là nơi hội tụ anh hùng võ lâm, cứ canh ngay đây là oánh nhau. Từ sáng đến giờ chắc có hơn 4 nhóm đánh nhau ở đây rồi á, sáng là Võ Đan với Côn Luân, chiều là Nga My cùng Tiêu Dao, giờ là Thiếu Lâm và Cái Bang; hình như mấy môn phái của bác Kim Dung nó hẹn giờ đánh nhau ở đây ấy. Mà cuối cùng cô nhận ra hai sự thật. Thứ nhất người giàu nhất thời đại này không phải nhà cô mà là chủ tập đoàn khách sạn và nhà hàng này, tối ngày dân tình cứ kéo nhau ra đánh mà hình như quy mô càng ngày càng mở rộng chi nhánh. Thứ hai là thằng cha Minh chủ đúng là rất nhức đầu, tối ngày mở tòa án giải quyết ba cái này cũng hết mẹ nó ngày.

Cô đưa mắt nhìn biệt đội của mình. Giữa khung cảnh hỗn loạn này mà tên Vương gia vẫn có thể chơi cờ với thằng cha hòa thượng như thế éo có gì xảy ra bên dưới, tên đạo sĩ và ông cha xứ thì ngồi uống rượu và tên sát thủ đê tiện kia ngồi ăn hơn 1 canh giờ mà vẫn còn ăn.

Bất ngờ một tiếng hét vang lên “Giết chúng!” và một tên ăn mày rất quần chúng lấy đao xông tới Diệc Ưng. Anh không buồn quay lại chỉ lấy cây đũa trên bàn ném trúng chân tên kia và tiếp tụ ngồi ăn tiếp.

“Mấy tên giang hồ võ lâm trước khi đánh lén không im được hả?” – Ngân Trúc bình luận, mấy tên nhân sĩ võ lâm trong phim kiếm hiệp cứ ám sát hay đánh lén sợ người ta không biết hay sao mà chưa xuất kiếm đã hét lớn. Hỏi sao thị vệ trong cung phát hiện đột nhập truy sát còn dàn cast chính biết đường mà né.

Diệc Ưng đáp – “Nếu mai mốt ngươi có gia nhập ba cái môn phái này và chạy không được thì ta có cách chỉ cho ngươi cách an toàn né nè.”

Cô mỉm cười tự tin đáp - “Cái này thì ta khỏi cần dạy. Đầu tiên là mới nghe mùi đánh nhau thì chạy ngay vào nhà xí ngay. Nghe hỗn loạn kệ nó, ngồi trong đó chừng 1 đến 2 canh giờ thì ra coi như đã giải tán. Khi ra bị trách tội thì cứ nói bị nặng bụng ra không được, làm gì có sư phụ nào nỡ trách tội.”

Thiên Bình cố nhịn cười nghe cuộc đối thoại của hai người này.

Diệc Ưng nhìn cô kinh bỉ - “Cách của ngươi nghe thúi và mất mặt quá!”. Tuy nhiên cách này không tồi. Nha đầu này đúng là có tư chất!

“Ngươi có cao kiến sao?”

“Tất nhiên là có. Trốn và gầm bàn xa trung tâm nhất ngay cho ta rồi chút thấy tên nào bị giết cứ lấy máu trét lên người rồi chui ra cầm kiếm nằm giả chết. Để tránh bị đạp lên người thì tốt nhất chọn góc nào đó mà nằm ngủ. Tùy vào độ dài giấc ngủ của ngươi mà ta có hai phương án.”

Cô ráng dỏng tai nghe hai phương án của tên này.

“Thức đúng thời điểm tụi nó tàn cuộc thì đứng lên giơ kiếm lên đánh mấy đứa tàn dư còn lại và tỏ vẻ anh hùng cái thế. Kiểu này vừa lên danh tiếng vừa lập công với sư phụ” – Diệc Ưng gật gù chia sẻ - “Tuy nhiên để làm được cái này thì võ công ngươi cũng phải đủ xài mới hợp lý.”

Cách này còn đê tiện hơn cách của cô nữa. Tên này mà vào môn phái nào đúng là sỉ nhục cho môn phái đó mà.

“Còn thứ hai là gì?” – cô cũng tò mò phương án hai.

“Ngủ quá giờ sau khi tàn cuộc thì ngươi cứ về môn phái, trước đó làm đầu tóc bù xù và xé quần áo rồi về nói bị thương nên ngất xỉu khi tỉnh lại thì tàn cuộc. Cách này được cái mấy ngày sau ngươi trốn việc được và không yêu cầu võ công quá cao.”

Vô sĩ. Quá vô sĩ. Tên này sinh ra đúng là làm đê tiện nam mà. Thủ đoạn trốn việc hạ lưu như thế hắn cũng nghĩ ra được.

“Phụt!” – Thiên Bình không nhịn được mà cười trước chia sẻ giang hồ của hai người này. Vốn dĩ chàng cũng chả hy vọng gì ở chuyến đi này nhưng xem ra cũng không tồi. Tiếp xúc những người này huynh còn thấy thoải mái hơn những người thân thuộc của mình.



“Nếu nàng cần gì thì cứ căn dặn người của ta chuẩn bị.” – Chi Thượng liếc nhìn những món ăn trên bàn hầu như chưa đụng đũa mà thuộc hạ chàng chuẩn bị cho Phương Kiều Mai nói. Chàng cũng đoán được những món ăn giang hồ này vốn dĩ không dành cho những thiên kim như nàng ta.

Kiều Mai với mái tóc xõa dài trong trang phục của tiểu thái giám chỉ lịch sự đáp – “Không dám phiền Giáo chủ”. Nơi này quả thật rất bất tiện, từ thức ăn đến sinh hoạt đều không hợp với nàng. Cả hai ngày nay nàng đều giam mình trong gian phòng này, nếu người ta biết thân phận nàng kết giao cùng người tà giáo thì thật không hay cho danh tiếng của phụ thân.

“Ta sẽ cho người chuẩn bị trang phục cho nàng”. Từ trước đến nay, nơi này đều không phải là nơi dành cho phụ nữ đặc biệt dạng khó chiều chuộng như các tiểu thư nhà quan giống cô gái này.

“Ta nghĩ người chỉ cần chuẩn bị cho ta vài bộ trang phục nam trang là được. Ta không muốn ảnh hưởng danh tiếng của Giáo chủ.”

Chi Thượng mỉm cười đối đáp – “Nàng sợ ảnh hưởng danh dự ta hay là của nàng?”. Cô gái này không ngại đi cùng Ngao Thiếu Phong, Hoa Mộc Thủy hay Thượng Quan Phong nhưng khi đi cùng chàng thì chàng không dùng danh tính giả thì cô ta lại giả nam trang hay trốn biệt trong đây.

Kiều Mai nhìn thẳng người đàn ông đối diện hỏi lại – “Ta lo sợ vậy có sai chăng?”. Thật tế thân phận hai người khác biệt, mọi kế hoạch cô chu toàn không thể nào vì một chuyện nhỏ như thế này mà có sai sót được.

“Nếu ta kéo Tướng quốc tiểu thư xuống cùng đẳng cấp của ta thì nàng sẽ không còn sợ ảnh hưởng danh tiếng của bất kỳ ai đúng không?” – Chi Thượng tiến sát người nàng và nâng cằm nàng ngạo nghễ nói – “Một cô gái thông minh như Phương tiểu thư hẳn hiểu đạo lý không ai cho không ai cái gì. Thông tin nàng lấy từ Hoa Mộc Thủy hay Thượng Quan Phong hoàn toàn không tương xứng với cái giá ta làm cho nàng”. Cô gái này thật sự nghĩ tin tức một thanh bảo đao thật sự đáng để chàng phải giết vô số mệnh quan chọc giận triều đình giùm cô ta sao? Nó đáng để chàng làm người hậu thuẫn sau bóng tối của nàng ta sao?

“Ngươi thật sự nghĩ một Tướng quốc tiểu thư đã mất tất cả có thể đường hoàng làm đương kim Hoàng hậu của Ngao Thiếu Phong này sao? Ngươi nên an phận chấp nhận danh phận của một quý phi và không làm phiền Ngân Trúc thì tháng ngày sau này của ngươi và đại ca ngươi sẽ an lành.”

Giống quá! Từng hành động, ánh mắt giống đến đáng sợ.

Kiều Mai ngẩn người nhìn người đàn ông trước mặt nhớ đến hành động tương tự của phu quân trong kiếp trước của mình. Bất ngờ nàng không cầm được cảm giác buồn nôn trong người và bất chấp mọi thứ chạy ra ngoài nôn tháo nôn để dù trong bụng cô chẳng có gì trong đó. Cô không buồn nhìn những đường mật xanh pha lẫn máu tươi trong miệng mình tuôn ra ngoài mà chỉ cố gắng dùng hết sức mình nôn hết mọi thứ. Nàng muốn nôn cảm giác kinh khủng khi đó ra hết.

Kiều Chi Thượng ngẩn người nhìn phản ứng ý trung nhân của mình. Chàng nhìn những thứ mà nàng nôn ra không khỏi lo lắng, cuối cùng sức khỏe cô gái này tồi đến mức nào chứ? Nhưng chàng hiểu nếu buộc cô ngừng lại thì mọi thứ còn tồi tệ hơn nữa…



“Đúng vậy!” – hệ thống nhìn cảnh tượng của Kiều Mai đang nôn tháo nôn thốc – “Trên đời không ai cho không ai cái gì. Ngay cả Doraemon muốn quay ngược thời gian thì trước hết cũng phải bỏ tiền ra trang bị máy thời gian mà.”

Không có chuyện hoang đường là muốn cứu tất cả mọi người quan trọng với mình mà không trả bất kỳ cái giá nào. Trên đời này mọi thứ đều có giá của nó và mọi thứ phải được trả đúng giá của nó – không hơn không kém.
Bình Luận (0)
Comment