Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 113

Kiều Triều ngượng ngùng đáp: "Ách..."

Kiều Đại Sơn cười: "Có phải còn mệt chưa hồi phục không? Dạo trước bán rau vất vả quá mà."

Kiều Trần thị thương tình: "Vậy con nghỉ ngơi chút rồi làm tiếp." Nói xong, bà lại cúi lưng tiếp tục công việc, mồ hôi đã rịn đầy trán.

Mồ hôi chảy xuống trán, rồi lại rơi xuống đất. Những người nông dân cứ lặng lẽ cắm cúi làm việc, lưng cong về phía trời, chính là cuộc sống mưu sinh của họ.

Kiều Triều không nghỉ mà tiếp tục thử. Một lát sau, hắn cũng đã bắt đầu quen việc và cắt nhanh hơn.

Đến giữa trưa, Chân Nguyệt mang theo bánh màn thầu, đồ ăn và nước ra đồng. Cả buổi sáng, gia đình họ mới chỉ cắt được một mẫu ruộng.

Chân Nguyệt trải thức ăn ra bên bờ ruộng, gọi lớn: "Mọi người nghỉ ăn cơm thôi!"

Mọi người nghe thấy liền đứng dậy. Kiều Triều cúi lưng suốt buổi, giờ đứng lên cảm thấy xương cốt như đang kêu răng rắc... đau ê ẩm.

Hắn khập khiễng bước tới bờ ruộng, ngồi phịch xuống, thở hắt ra. Cuối cùng cũng được nghỉ ngơi.

Hắn nghĩ thầm, cắt lúa còn mệt hơn cả làm rau. Nhìn ra xa, những nhà khác cũng chẳng khá hơn. Có người còn phải cõng từng bó lúa về nhà. May mà nhà hắn có xe lừa, nếu không công việc sẽ càng vất vả hơn nhiều.

Kiều Triều đang suy nghĩ về việc liệu cuộc sống hiện tại có phải là tầng lớp thấp nhất của số phận. Đột nhiên, một chén nước được đặt vào tay hắn.

"Uống đi," giọng Chân Nguyệt vang lên.

Kiều Triều hoàn hồn, uống một ngụm nước, cảm nhận vị hơi mặn trong miệng. Sau đó, Chân Nguyệt đưa cho hắn cái màn thầu,"Ăn nhanh đi."

Hắn vừa ăn màn thầu vừa kẹp dưa muối, bỗng cảm thấy màn thầu hôm nay dường như ngon hơn bình thường.

Ở phía kia, Kiều Nhị và Tiền thị cũng đang ăn uống hăng say. Trong khi đó, Chân Nguyệt lặng lẽ ngắm nhìn ruộng lúa của nhà mình, cảm thấy hài lòng khi thấy lúa trĩu hạt, không uổng công sức đi kiểm tra hai lần trước.

Vừa nãy, trên đường tới đây, Chân Nguyệt nghe được có người ngồi bên bờ ruộng thở dài oán trách về việc năm nay mùa màng thất thu, sản lượng lúa trên một mẫu đất có vẻ không tốt.

Vuốt những bông lúa vàng, Chân Nguyệt thở dài: "Tứ hải vô nhàn điền, nông phu còn đói chết."

Ngồi bên cạnh, Kiều Triều ngạc nhiên nhìn Chân Nguyệt. Câu nói ấy quá đỗi chính xác, diễn tả nỗi vất vả của người nông dân một cách sâu sắc.

Nghĩ về việc mình tái sinh trong thân xác một nông phu, Kiều Triều thực sự cảm nhận được nỗi nhọc nhằn của cuộc sống này. Trong ký ức của nguyên thân, từ nhỏ đến lớn, rất ít khi được ăn no, đến khi mùa đông tới, thậm chí có những người trong thôn sẽ c.h.ế.t đói.

Những ngày qua, hắn cũng nghe nói rằng mùa đông năm nay sẽ khắc nghiệt hơn, nên chẳng biết sẽ có bao nhiêu người không thể qua khỏi nữa.

Sau khi ăn uống và nghỉ ngơi, mọi người lại quay trở lại làm việc. Chân Nguyệt mang đồ về nhà và dặn,"Ta sẽ bảo Tiểu Hoa mang nước ra sau."

"Được," Kiều Triều đáp.

Khi vừa về đến nhà, Chân Nguyệt nghe tiếng khóc lớn của Tiểu A Sơ. Tiểu Hoa cùng hai muội muội đang cố dỗ nhưng không thành công.

Chân Nguyệt vội đặt đồ xuống, chạy vào bế Tiểu A Sơ lên. Ba đứa nhỏ đứng bên cạnh áy náy,"Mợ cả, đệ đệ cứ khóc mãi, chúng con không dỗ được."

Chân Nguyệt cười nhẹ,"Không sao đâu, chắc thằng bé đói rồi. Các con ra bếp ăn cơm đi."

Ba đứa nhỏ vui vẻ rời đi, lòng nhẹ nhõm vì mợ cả dạo này hiền lành hơn hẳn, đã lâu không mắng các bé.

Khi mặt trời lặn, Kiều Triều và mọi người trở về.

Buổi chiều, một số người đã vận chuyển lúa về nhà bằng xe lừa. Cả nhà ăn tối xong rồi nghỉ ngơi, ai cũng mệt đến rã rời, buổi tối ai nấy đều ngủ ngáy vang cả nhà.

Gia đình Kiều bận rộn suốt mười ngày liên tục, có khi còn phải đốt đèn để giã lúa vào ban đêm. Ban ngày còn phải phơi thóc, nên Chân Nguyệt cũng phải giúp đỡ mọi người. Mỗi lần mệt lả người, nằm xuống là ngủ ngay, nhưng trong lòng nàng, khát vọng kiếm tiền lại càng mãnh liệt hơn.

Nàng tự nhủ: "Nhất định phải kiếm được nhiều tiền hơn nữa".
Bình Luận (0)
Comment