"Tỷ tỷ, chữ "Hoàng" kia muội không biết viết". Tiểu Thảo quay sang hỏi Tiểu Hoa.
Tiểu Hoa nghĩ một chút, rồi dùng nước viết chữ "Hoàng" lên bàn,"Đây là chữ "Hoàng", muội thử viết đi. Tiểu Niên, muội cũng viết thử nhé."
"Được ạ," Tiểu Niên đáp.
Sau khi dọn tuyết xong, Kiều Triều đi vào phòng Kiều Trần thị, nhìn thấy nhi tử nhà mình nằm trên giường đang xoay người không ngừng. Nhưng không thấy Chân Nguyệt đâu.
"Chân thị đâu rồi?" Kiều Triều hỏi.
Tiền thị ngẩng lên trả lời,"Đại tẩu cầm một túi đậu nành về phòng rồi."
Kiều Triều đáp: "Được." Thật ra, hắn muốn tìm nàng để bàn bạc chút việc.
Khi trở về phòng, Kiều Triều muốn đẩy cửa vào nhưng phát hiện cửa bị khóa. Bên trong vang lên giọng Chân Nguyệt,"Ai đó? Có việc gì không?"
"Là ta," Kiều Triều đáp.
"Chờ chút," Chân Nguyệt nói.
Đợi một lúc, nàng mới ra mở cửa cho hắn. Vào phòng, Kiều Triều thấy góc phòng có một thùng nước được phủ bằng vải.
Thấy Kiều Triều nhìn về phía thùng nước, Chân Nguyệt giải thích,"Ta đang giục đậu mọc mầm."
Kiều Triều "À" một tiếng rồi nói tiếp,"Ta muốn bàn với nàng, nếu mai trời không có việc gì, thì ta tính đi lên huyện thành tìm việc làm. Cứ ở nhà mãi thế này mà không kiếm ra tiền, ta thấy không yên tâm."
Hắn cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy, không biết khi nào mới có thể sống những ngày yên ổn, dù rằng cuộc sống bây giờ đã tốt hơn nhiều so với trước.
Chân Nguyệt liếc nhìn hắn,"Đúng lúc, ta cũng đang định nói với huynh. Nếu mai tuyết không rơi, huynh mang đồ ăn lên huyện thành bán luôn đi."
"Đồ ăn?" Kiều Triều hơi ngạc nhiên, bởi gần đây hắn chưa hề chú ý tới mảnh đất trồng rau phía sau nhà.
Chân Nguyệt dẫn hắn tới cửa sổ, mở cửa ra để hắn nhìn mảnh vườn phía sau. Trên mảnh đất, những luống rau xanh mướt vẫn tươi tốt, bất chấp trời đông lạnh giá.
Kiều Triều sững sờ,"Sao... sao rau này không c.h.ế.t lạnh à?"
Chân Nguyệt không để tâm đến sự kinh ngạc của hắn,"Ta hôm nay ủ mọc được một thùng giá đỗ. Ngày mai huynh cũng mang lên huyện bán cùng với đống rau này. Giá cả thì cứ theo đúng như ta đã nói với huynh mà bán."
Nghe đến giá cả mà Chân Nguyệt đưa ra, Kiều Triều không khỏi ngạc nhiên,"Có thể bán được chứ? So với trước đây, giá này cao gấp bốn, năm lần."
Chân Nguyệt đáp bình thản,"Nếu không bán được thì cứ mang về nhà ăn. Vào đông, rau tươi là quý, giá cao cũng là chuyện bình thường."
Kiều Triều suy nghĩ một chút rồi gật đầu,"Được."
Đến bữa cơm tối, Chân Nguyệt dặn mọi người sáng mai dậy sớm để thu hoạch rau ở vườn sau, để Kiều Triều đem rau đi bán ở huyện thành. Nàng quyết định không bán cho Tống phủ, bởi nàng nghĩ rằng vào mùa đông, các quán ăn trong huyện sẽ cần rau tươi nhiều hơn. Còn Tống phủ thì tự có thôn trang trồng trọt, mua rau của nhà họ Kiều chỉ là vì chất lượng tốt hơn một chút. Nhưng với giá cả cao như lần này, e rằng họ sẽ cho rằng nhà nàng quá tham lam.
Sáng hôm sau, Kiều Đại Sơn và những người khác ra vườn sau và đều ngỡ ngàng trước luống rau xanh tươi mơn mởn,"Tức phụ Lão đại trồng kiểu gì mà tuyết rơi như thế này mà rau vẫn tốt đến thế? Lại chẳng có cây nào bị đông cứng chết."
Kiều Trần thị hái một quả dưa leo, rửa sạch rồi cắn một miếng giòn rụm. "Răng rắc răng rắc" tiếng nhai vang lên trong không khí lành lạnh, bà bẻ một đoạn đưa cho Kiều Đại Sơn: "Ngon thật! Không biết sao nhưng rau do tức phụ lão đại trồng ăn ngon hơn hẳn."
Kiều Đại Sơn cũng ngạc nhiên: "Chắc là có thiên phú trồng trọt."
Kiều Trần thị gật đầu: "Chắc vậy, thôi làm việc đi."
Không lâu sau, Kiều Triều và Kiều Nhị cũng tới giúp. Sau một canh giờ, họ đã thu hoạch xong, chất đầy xe lừa. Khi tất cả đã được sắp xếp gọn gàng, Kiều Triều và Kiều Nhị lên đường tới huyện thành.
Con đường vào huyện trở nên khó khăn hơn sau trận tuyết đêm qua. Những đoạn đường lầy lội khiến bánh xe lún vào bùn, Kiều Triều và Kiều Nhị phải xuống xe, cùng nhau đẩy xe lừa ra khỏi bùn.
Sau khi vượt qua một đoạn khó khăn, đường đi có phần dễ chịu hơn, thì hai người lại ngồi lên xe. Sợ mất thời gian, Kiều Triều vỗ mạnh vào m.ô.n.g con lừa để nó chạy nhanh hơn.
Đi thêm một đoạn, họ lại gặp đoạn đường lầy lội hơn. Phía trước, có một chiếc xe ngựa cũng bị mắc kẹt trong bùn, hai người hầu đang cố sức đẩy xe, nhưng xe lún quá sâu khiến công việc trở nên vô cùng vất vả.