Khi rượu được mang tới, Chân Nguyệt bắt đầu dùng rượu lau người Kiều Triều để hạ nhiệt. Khi mọi việc gần hoàn tất, Kiều Đại Sơn và Kiều Nhị cũng trở về.
"Đại phu không thể tới vì quá muộn, nhưng ông ấy đã kê thuốc," Kiều Nhị nói.
Chân Nguyệt bảo: "Đi sắc thuốc trước đi."
Kiều Trần thị và Kiều Đại Sơn nhanh chóng đi sắc thuốc. Tiền thị, Kiều Nhị và Kiều Tam đứng bên cạnh, sẵn sàng giúp nếu cần.
Bỗng bên ngoài vang lên tiếng khóc của Tiểu A Sơ. Tiền thị vội vàng nói: "Ta sẽ lo cho Tiểu A Sơ, đại tẩu cứ chăm sóc đại ca đi."
Nhưng mà Tiểu A Sơ đang đói, nên Chân Nguyệt phải dừng lại một chút để cho bé bú. Khi Kiều Trần thị sắc thuốc xong và đưa thuốc cho Kiều Triều uống, cả nhà tiếp tục đợi thêm nửa canh giờ nữa. Cuối cùng, nhiệt độ trên trán của Kiều Triều bắt đầu hạ xuống.
Tiểu A Sơ uống no rồi cũng dần dần ngủ, Kiều Trần thị bế bé đi. Chân Nguyệt bảo mọi người về nghỉ ngơi trước: "Mọi người cứ nghỉ ngơi đi, có việc gì ta sẽ gọi."
"Được."
Sau khi mọi người rời đi, Chân Nguyệt nằm trở lại giường. Một lát sau, Kiều Triều cảm thấy lạnh nên ôm chặt lấy nàng, thân thể hắn run nhẹ.
Chân Nguyệt liền chỉnh lại chăn, ôm chặt hắn và dùng tay xoa nhẹ để truyền nhiệt. Mãi sau, Kiều Triều mới dần ổn định lại. Chân Nguyệt cũng kiệt sức và chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, khi Kiều Triều tỉnh dậy, nhận ra mình đang ôm chặt lấy Chân Nguyệt, hắn bối rối một lúc rồi nhanh chóng buông ra. Di chuyển một chút, hắn mới cảm thấy cơ thể mình vẫn còn rất mệt mỏi.
Chân Nguyệt lúc này cũng đã tỉnh, nàng đưa tay sờ lên trán Kiều Triều: "Không sao rồi."
Kiều Triều chợt nhớ lại đêm qua mình đã sốt, mơ hồ nhớ thấy Chân Nguyệt chăm sóc cho hắn.
Chân Nguyệt đứng dậy khỏi giường,"Huynh nghỉ ngơi đi, đêm qua huynh bị sốt cao."
Kiều Triều có thể cảm nhận rõ ràng cơ thể chưa khỏe lại: "Cảm ơn." Hắn nằm lại giường, nghỉ ngơi.
Không lâu sau, Kiều Trần thị và Kiều Đại Sơn đến thăm: "Không sao là tốt rồi, đêm qua con làm nương sợ lắm!" Kiều Trần thị lo lắng nói."May mà Chân thị phát hiện kịp, dậy kêu chúng ta. Nàng còn dùng rượu lau người và chăm sóc con suốt cả đêm. Con phải đối tốt với thê tử của mình."
Vừa nói xong, Chân Nguyệt cũng trở lại với bát cháo thịt trong tay: "Ăn trước đi, lát nữa còn phải uống thuốc." Sau đó nàng quay sang nói với Kiều Trần thị và Kiều Đại Sơn: "Cha nương, trong bếp còn cháo thịt, hai người đi ăn trước. Ở đây để con lo."
"Được".
Kiều Triều cầm bát cháo: "Cảm ơn."
Chân Nguyệt đáp: "Huynh cho ta bốn lượng bạc, chăm sóc huynh là việc nên làm. Huynh ăn đi, ta đi ăn rồi sẽ quay lại."
Kiều Triều: "..."
Sau bữa sáng, Kiều Đại Sơn mời đại phu đến khám lại cho chắc chắn.
Đại phu xem qua và nói: "Không sao, chỉ cần uống hết thuốc này là khỏi. Nhớ giữ ấm, không uống nước lạnh, tránh thức ăn cay. Nếu có gì bất thường thì lại tìm ta."
"Vâng, cảm ơn đại phu."
Đến tối, Kiều Triều không còn sốt nữa. Ngày hôm sau tinh thần Kiều Triều đã khá hơn, tuy sắc mặt vẫn còn nhợt nhạt. Vừa hồi phục, hắn đã muốn tiếp tục vẽ tranh, nhưng Chân Nguyệt nhanh chóng giật bút khỏi tay hắn: "Huynh còn chưa khỏe hẳn, nghỉ ngơi đi. Chữa bệnh tốn rất nhiều tiền."
Kiều Triều cười khổ: "Ta đã khỏe rồi mà."
Chân Nguyệt nhắc nhở: "Chờ huynh khỏi hẳn rồi hẵng tính. Vẽ tranh tốn sức lắm, lần trước huynh vẽ suốt ba ngày, lại còn đi mua chu sa, không đổ bệnh mới là lạ".