Tiền Giang thị sau khi lấy lại tinh thần, định lấy lại tiền nhưng đã bị Tiền thị đưa cho Kiều Nhị,"Nương, còn thiếu ba văn nữa."
Chân Nguyệt liền nói,"Thôi được rồi, năm văn thì năm văn, cũng không dễ dàng gì."
Tiền thị mỉm cười,"Cảm ơn đại tẩu."
Tiền Giang thị trong lòng bối rối:??? Cảm ơn nàng làm gì? Không phải nên cảm ơn ta sao?
Chân Dương thị không hài lòng: "Sao nàng chỉ cần đưa năm văn?"
Chân Nguyệt cười khẽ: "Chẳng phải vì nương thương cháu ngoại lớn của mình sao? Ngài quý mến Tiểu A Sơ nhà ta, nên cho thêm chút cũng có sao đâu?"
Chân Dương thị gật đầu,"Phải rồi, cháu ngoại của ta là tôn tử, khác với cháu gái."
Nghe vậy, Tiền thị trong lòng không khỏi phiền muộn, nhìn thoáng qua Tiểu Niên rồi xoa xoa bụng. Nàng thầm nghĩ: "Đúng là mình cũng cần sinh một nhi tử thôi. Nhi tử ơi, bao giờ con mới tới với nương?"
Chân Nguyệt tiếp tục hỏi,"Nương và thím thông gia đến đây có việc gì không? Hay hôm nay nhà không có việc gì làm?"
Chân Dương thị đáp: "Vừa rồi ta không phải nói rồi sao, đến để thăm cháu ngoại. Ta và thông gia muội muội chỉ tình cờ gặp nhau trên đường nên cùng tớ đây. Đúng rồi, gần đây nghe nói nhà con kiếm được khá nhiều tiền, các con làm cách nào vậy?"
Chân Nguyệt đáp thản nhiên,"Kiếm tiền gì đâu, chúng con chỉ xoay sở qua ngày thôi."
Tiền Giang thị thắc mắc: "Không kiếm được tiền thì sao mua nổi lừa, lại còn dùng than củi?"
Chân Nguyệt: "Lừa là vay tiền mua, than là người trong nhà của chúng con đi đốn củi, để lúc sau tự mình thiêu củi thành than."
Tiền Giang thị: "Chính là mọi người nói nhà các ngươi không có người tới thúc giục nợ."
Chân Nguyệt: "Đó là bởi vì nhà của chúng con không có mượn người đòi tiền, chúng con mượn chính là những nhà có tiền, nhà của chúng con thường xuyên đưa đồ ăn cho những nhà đấy để gán nợ."
Chân Dương thị: "Vậy các ngươi làm cái gì mà cần xe lừa?"
Chân Nguyệt: "Không có gì, liền trồng chút rau bán thôi."
Chân Dương thị không tin,"Có thể bán được ra ngoài sao?"
Chân Nguyệt: "Chúng con đi huyện thành bán. Đi rất xa, cho nên mới cần xe lừa."
Chân Dương thị: "Vậy là vẫn là kiếm được tiền đi."
Chân Nguyệt: "Là kiếm lời một chút, nhưng là còn phải trả nợ, tiền lừa này còn chưa có trả xong."
Chân Dương thị: "Đại khái còn phải trả bao nhiêu lâu nữa mới trả hết nợ?"
Chân Nguyệt: "Đến hai ba năm nữa, nếu nương có thể mượn một chút cho con, thì một hai năm hẳn là có thể trả xong."
Chân Dương thị: "... Này, nương cũng không có tiền. Đúng rồi, sắp hết năm, mấy tẩu tử của con cũng muốn về nhà mẹ đẻ, nhà này cũng không có đồ vật gì để cho bọn họ mang về, cho nên thông gia, bà thông gia a, có thể cho chúng ta mượn chút tiền cho để mua cho con dâu chút đồ vật mang về."
Kiều Đại Sơn và Kiều Trần thị đều lúng túng, nhìn nhau rồi quay sang Chân Nguyệt,"Này... chuyện này..."
Chân Nguyệt liền lên tiếng,"Thế này nhé, nương, trong nhà ta cũng không có gì đặc biệt để mang về, nhưng nếu nương cho con mượn hai mươi văn tiền, con sẽ mua món gì đó thật tốt để mang về vào dịp Sơ Nhị, khi đó các tẩu tử đến nhà, con sẽ có quà cho bọn họ mang về."
Mọi người đều ngạc nhiên, chẳng lẽ còn có cách làm như vậy sao?
Chân Dương thị mở to miệng,"Nhưng mà... ta không có tiền."
Chân Nguyệt không để yên,"Vừa rồi con thấy nương còn có tiền trong túi mà. Đưa ra đây, con hứa sẽ mua về thứ đáng giá hơn hai mươi văn tiền."
Chân Dương thị nghi ngờ,"Thật sao?"
Chân Nguyệt gật đầu chắc nịch,"Đương nhiên là thật, chắc chắn sẽ là món đồ tốt."
Cuối cùng, sau khi do dự, Chân Dương thị cũng móc ra hai mươi văn tiền. Lúc này, Chân Nguyệt lại quay sang Tiền Giang thị, bà lập tức xua tay: "Ta... ta không có việc gì."