Kiều Triều suy nghĩ một chút rồi nói: "Nếu có thể, ta hy vọng nhà có thể mua thêm sách, giấy, bút mực để học hành."
Nghe vậy, Kiều Tam rất vui mừng nhìn Kiều Triều. Chân Nguyệt cũng thấy hợp lý: "Được, cái này cũng đáng đầu tư. Hoặc, nếu có thể, tam đệ có thể hỏi xem ở hiệu sách có cần người chép sách không. Nếu có, đệ có thể sao chép lại sách về nhà dùng, tiết kiệm được giấy mà nhà mình cũng có thêm sách."
Kiều Tam phấn khởi: "Được, đại tẩu! Đệ sẽ đi hỏi ngay khi có dịp."
Chân Nguyệt quay sang hỏi cả nhà: "Còn ai có điều gì muốn nói nữa không?"
Mọi người đều lắc đầu.
Sau đó, Chân Nguyệt bảo Kiều Tam đọc lại những điều đã ghi chép, rồi kết luận: "Từ giờ, chúng ta sẽ làm việc theo kế hoạch này. Mọi người cùng nỗ lực, tương lai chắc chắn sẽ tươi sáng."
Nghe xong, ai nấy đều cảm thấy phấn chấn, như thể chỉ cần kiên trì làm việc là sẽ có núi vàng núi bạc chờ đón ở phía trước. Từ đó, ai nấy đều hăng hái làm việc hơn.
Ngày hôm sau là ngày về nhà mẹ đẻ, Chân Nguyệt dậy sớm, nhưng Tiền thị còn dậy sớm hơn. Khi Chân Nguyệt còn đang chuẩn bị, thì Tiền thị và Kiều Nhị đã dẫn theo Tiểu Niên ra cửa.
"Đại tẩu, chúng ta đi trước nhé."
"Được."
Sau đó, Chân Nguyệt và Kiều Triều chuẩn bị xong, Kiều Triều ôm nhi tử, Chân Nguyệt đeo gùi và cả hai cùng lên đường. May mắn là hôm nay không có tuyết rơi, đường đi cũng dễ dàng hơn.
Hai người đi hơn nửa canh giờ mới đến thôn Chân gia. Trên đường, họ gặp một nam tử đang đánh xe bò.
"A, ngươi là con út của Đại Vĩ phải không? Đang về nhà mẹ đẻ à?"
Chân Nguyệt nhìn thoáng qua người nam tử, không quen biết lắm, nhưng vẫn cười đáp: "Phải."
"Ngươi chắc không nhớ ra ta, ngươi gả đi đã lâu không về mà. Ta là Bát thúc của ngươi, còn nhớ Tiểu Lệ không? Ngày xưa ngươi hay chơi cùng nó lắm."
Thôn Chân gia toàn họ Chân, cả thôn đều là bà con xa gần, mọi người thường gọi nhau là thất thúc, bát thúc, tam thúc,...
Chân Nguyệt nghĩ thầm: Ta làm sao mà nhớ nổi Tiểu Lệ nào?
Nàng cười nhẹ, giữ phép lịch sự: "Ha ha."
"Lên xe đi, hôm nay trời lạnh, ta cho ngươi đi nhờ về nhà."
Chân bát thúc có vẻ là người nhiệt tình. Chân Nguyệt và Kiều Triều cùng lên xe. Suốt quãng đường, bát thúc cứ trò chuyện rôm rả, hai vợ chồng bọn họ nghe được không ít chuyện thú vị trong thôn.
"Đúng rồi, lần trước mẹ ngươi về còn bảo là lần này mùng hai ngươi về nhà mẹ đẻ mang theo thứ tốt, là cái gì vậy? Bát thúc cũng muốn coi thử," chân bát thúc hỏi.
Chân Nguyệt đáp: "Không có gì đâu, chỉ là ít rau củ, gạo và mì thôi."
Chân Bát thúc gật gù: "Lương thực là quý rồi, có lương thực thì quan trọng lắm." Nhưng trong lòng lại nghĩ, không có gì đặc biệt lắm.
Chẳng bao lâu, xe đến trước nhà mẹ đẻ Chân Nguyệt."Đến rồi," Chân Bát thúc nói.
Chân Nguyệt và Kiều Triều xuống xe, nàng rút ra hai văn tiền đưa cho Bát thúc."Cảm ơn thúc."
"Ôi, làm gì phải trả tiền, ta tiện đường thôi mà."
Chân Nguyệt vẫn kiên quyết đưa: "Phải trả chứ. Cảm ơn Bát thúc."
Thấy nàng không chịu lấy lại, Chân Bát thúc đành nhận lấy, thầm nghĩ: Tiểu Nguyệt nhà Đại Vĩ bây giờ thay đổi nhiều quá.
Chân Nguyệt gõ cửa, cốc cốc cốc.
Không bao lâu, Chân Dương thị ra mở cửa. Thấy Chân Nguyệt, bà ta nở nụ cười rạng rỡ: "Ôi trời, cuối cùng cũng tới rồi! Ta cứ ngóng xem các con đến lúc nào."
"Để nương xách giúp cho." Nhìn thấy Chân Nguyệt cõng gùi lớn, Chân Dương thị mắt sáng lên, vội bước tới đỡ lấy.
Cái gùi làm từ rơm rạ, nhìn bên ngoài không rõ bên trong là gì, nhưng nhớ đến những lời Chân Nguyệt nói trước đó, bà ta chắc mẩm bên trong chắc chắn có thứ tốt.