Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 186

Kiều Triều và nhóm người chạy đến nhà Đinh nhị, phát hiện hắn ta nằm trên giường, đã không còn thở. Nhà Đinh nhị vốn đã tồi tàn, hắn ta cũng không có cha nương, chỉ có một mình. Trong nhà, sàn nhà vẫn còn những khúc gỗ đang cháy dở, không khí trong phòng ngột ngạt đến mức ai vào cũng cảm thấy khó chịu và phải ra ngoài ngay.

Trưởng thôn mấy ngày nay đã vất vả không ngừng vì trong thôn liên tục có người chết. Giờ đây lại có thêm một cái c.h.ế.t khó hiểu.

Sau khi mời đại phu tới kiểm tra, phát hiện nguyên nhân cái c.h.ế.t là do Đinh nhị đốt lửa sưởi ấm trong phòng nhưng lại đóng kín cửa, khiến hắn ta c.h.ế.t ngạt vì khí độc.

Đại phu nói: "Trong phòng nhóm lửa mà đóng kín cửa sổ rất nguy hiểm, dễ bị ngạt khí độc mà chết."

"A? Đốt củi trong phòng cũng có độc à?" Có người tỏ ra lo lắng, vì nhà họ thường hay làm vậy.

Đại phu đáp: "Tốt nhất là nên mở cửa sổ, không nên đóng kín phòng khi đốt lửa."

Đinh Nhị không có người thân, sau khi qua đời cũng không ai lo liệu hậu sự, cuối cùng trưởng thôn đành phải tìm người đào hố chôn cất sơ sài, không thể phong quan như Lương lão gia tử.

Khi Kiều Triều và mọi người trở về thì trời đã khuya, cả ngày toàn chuyện rắc rối, ai cũng mệt mỏi và lạnh cóng.

"Đại phu nói không thể nhóm lửa trong phòng đóng kín, sẽ c.h.ế.t người đấy," Kiều Nhị vừa về đến nhà liền nói.

Kiều Triều bổ sung: "Ý là không được đóng kín cửa sổ khi nhóm lửa."

"A, đúng rồi, đúng rồi."

Tiền thị nói: "Đại tẩu đã nói điều này từ trước rồi mà, còn bảo để một chén nước trong phòng nữa."

Kiều Nhị tiếp tục: "Có vẻ nhiều người không biết, như Đinh Nhị, hắn ta nhóm lửa trong phòng để sưởi ấm, cuối cùng bị ngạt khí mà chết. Trưởng thôn phải đi từng nhà nhắc nhở mọi người không nên đóng kín cửa sổ khi sưởi ấm. Dạo này nhiều chuyện quá, còn có người nói Lương gia lão gia tử c.h.ế.t không yên tâm, nên mới đem Đinh Nhị đi cùng."

Tiền thị ngạc nhiên: "Sao lại kéo cả Đinh Nhị vào? Lương lão gia tử với Đinh Nhị có liên quan gì đâu? Chuyện của Đinh Nhị rõ ràng chỉ là tai nạn."

Kiều Nhị đáp: "Đó là mấy người kia đồn thổi thôi."

Chân Nguyệt ngồi một bên suy nghĩ, chắc là do ngộ độc khí CO2 mà chết. Có vẻ như người ở đây không hiểu điều này.

Nàng hỏi: "Trước đây không ai nhắc đến chuyện này sao? Chưa từng xảy ra tai nạn thế này à?"

Kiều Trần thị đáp: "Chắc cũng đã có nhưng chúng ta không biết. Trước kia trong thôn chẳng ai nhóm lửa trong nhà cả, vì mọi người sợ cháy nhà. Nhưng năm nay lạnh quá, ai cũng làm vậy. Trước kia trời không rét như thế này, cũng không có tuyết rơi không ngừng như bây giờ."

Tuyết dày đọng lại một lớp ngoài sân, sau khi Kiều Triều và mọi người trở về nghỉ ngơi, họ lại phải ra dọn tuyết.

Tuyết chỉ ngừng rơi vào buổi tối, nhưng sáng hôm sau trưởng thôn lại đến gọi mọi người. Huyện thái gia đã phái người tới, yêu cầu mỗi thôn cử tráng niên ra dọn tuyết trên đường, nếu không muốn đi thì phải nộp tiền.

Kiều gia không nộp tiền, nên Kiều Đại Sơn, Kiều Triều, Kiều Nhị đều cầm xẻng ra ngoài dọn tuyết. Kiều Tam còn nhỏ nên ở nhà dạy Tiểu Hoa và các bé khác học chữ.

Hiện tại Tiểu Hoa và các muội muội đã có thể nhận biết nhiều chữ, thậm chí các bé còn biết cách tập viết trên mặt đất hoặc dùng nước viết trên bàn. Dùng giấy để luyện chữ thì không thể, vì như vậy quá tốn kém, mà Kiều gia hiện tại chưa đủ giàu để dùng giấy một cách phung phí.

Việc đi xúc tuyết không có cơm nước cung cấp, mọi người phải tự mang theo. Nhưng trời lạnh thế này, đồ ăn mang đi từ sáng đến trưa đã lạnh ngắt. Ban đầu, Kiều Trần thị dự định để Kiều Tam mang cơm và nước cho Kiều Đại Sơn cùng những người khác vào buổi trưa, nhưng Kiều Tam bị tiêu chảy. Chân Nguyệt liền nói: "Để con đi, nương chỉ cần trông Tiểu A Sơ giúp con là được."
Bình Luận (0)
Comment