Kiều Trần thị thở dài: "Hy vọng đêm nay không có tuyết nữa, nếu không sinh bệnh thì biết làm sao."
Đêm đó, khi Chân Nguyệt và con đang mơ màng ngủ, cửa phòng bỗng bị mở ra. Một bóng người bước vào thật cẩn thận.
Chân Nguyệt mở mắt, giọng vẫn còn ngái ngủ: "Kiều Đại?"
Kiều Triều đáp: "Là ta. Nàng cứ ngủ tiếp đi."
"Ừ." Nàng đáp rồi tiếp tục chìm vào giấc ngủ. Kiều Triều nhẹ nhàng sắp xếp đồ đạc rồi nhanh chóng chui vào giường, quá mệt mỏi nên chỉ một lát sau đã ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau, khi Chân Nguyệt thức dậy thì Kiều Triều đã rời khỏi giường. Chân nàng vẫn còn hơi đau nhưng không nghiêm trọng. Nàng mặc quần áo, chăm sóc Tiểu A Sơ rồi mới đi ra ngoài. Kiều Trần thị đang giặt quần áo trong sân.
"Kiều Đại và mọi người đâu rồi?" Chân Nguyệt hỏi.
Kiều Trần thị đáp: "Sáng sớm họ đã đi cào tuyết rồi." Bà thở dài,"Cả đêm làm việc chưa được nghỉ bao lâu đã phải dậy sớm đi tiếp."
Chân Nguyệt hỏi tiếp: "Đã chuẩn bị thức ăn cho họ chưa?"
Tiền thị từ trong bếp bước ra, nói: "Ta nấu mì cho họ ăn sáng, còn làm thêm mấy cái bánh bao để mang theo. Nước ấm cũng đã cho vào ống trúc để họ mang đi."
"Vậy thì tốt rồi."
Ở phía bên Kiều Triều, sau hai canh giờ lao động vất vả, họ cuối cùng cũng hoàn thành công việc. Khi đang chuẩn bị dọn dẹp để trở về, bỗng dưng họ nghe thấy tiếng vó ngựa. Một viên quan mặc áo giáp cưỡi ngựa phi như bay về phía trước, theo sau là đội binh lính, một số cưỡi ngựa, một số chạy theo vội vã.
Lúc đầu, những người đang dọn tuyết hoảng sợ chạy trốn vào rừng, chỉ riêng Kiều Triều đứng yên bên lề đường, không nhúc nhích. Mấy trăm binh lính nhanh chóng chạy qua trước mặt hắn.
Đây là lần đầu tiên hắn chứng kiến quân đội của triều Đại Chu.
Hắn nhận thấy trang bị của binh lính tốt hơn nhiều so với thời Đại Hạ, ít nhất là họ đều mặc áo giáp.
Khi đội quân đi qua, những thôn dân khác mới dám ló ra khỏi rừng."Có chuyện gì xảy ra vậy? Sao lại có quân đội xuất hiện?"
"Thảo nào họ bắt chúng ta dọn tuyết nhanh thế, hóa ra là để quân đội qua."
"Không lẽ sắp có chiến tranh à?"
"Nhưng chỗ này xa biên giới, không thể nào có chiến tranh ở đây được."
"Có thể họ đang trên đường ra biên giới, nhưng dường như quân số không nhiều lắm."
Mọi người bàn tán xôn xao. Kiều Nhị và Kiều Đại Sơn cũng đến bên Kiều Triều.
"Đại ca, sao lúc nãy huynh không chạy?" Kiều Nhị hỏi.
Kiều Triều nắm chặt cái xẻng, đáp: "Chúng ta có phạm tội gì đâu mà phải chạy?"
Kiều Nhị gãi đầu,"Nghe cũng đúng."
Kiều Đại Sơn nói: "Chúng ta mau về nhà thôi, không thì Lão Tam lại phải mang cơm ra."
"Được."
Trên đường về, họ gặp Kiều Tam đang chuẩn bị mang cơm đi. Nhìn thấy ba người về, Kiều Tam vui mừng hỏi: "Cha, đại ca, nhị ca, sao mọi người đã về rồi?"
Kiều Nhị đáp: "Làm xong rồi thì về thôi. Hôm nay có món gì ngon vậy?"
Kiều Tam hớn hở: "Nương làm lạp xưởng với trứng gà."
Kiều Nhị xoa bụng,"Ta đói quá, về nhanh thôi."
"Được."
Về đến nhà, Kiều Trần thị vui mừng: "Mọi người đã về rồi à? Buổi chiều có phải đi nữa không?"
Kiều Đại Sơn đáp: "Không cần nữa."
Kiều Nhị tiếp lời: "Vừa dọn xong tuyết thì gặp quân đội đi qua. Không biết chuyện gì xảy ra."
Kiều Trần thị lo lắng: "Quân đội không làm khó mọi người chứ?"
Kiều Nhị cười xua tay: "Chúng con có làm gì đâu mà lo."
Kiều Triều sau khi cất đồ xong liền nhìn vào bếp, rồi hỏi: "Chân thị đâu?"