Dù đã để lại lời dặn, Kiều Đại Sơn vẫn không khỏi lo lắng. Ông nói với Kiều Nhị và Kiều Tam,"Sáng mai, lão nhị và lão tam cùng ta vào rừng tìm đại ca và đại tẩu của các ngươi."
Kiều Nhị gật đầu đáp,"Được."
Kiều Tam cũng đồng ý theo.
Đêm đó, Kiều Trần thị không thể yên lòng, lo lắng suốt cả ngày khi không thấy bóng dáng Chân Nguyệt và Kiều Triều. Tiểu A Sơ khóc rất nhiều lần, mãi mới chịu nín mà ngủ thiếp đi.
"Lão đại và tức phụ lão đại chắc sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?" Kiều Trần thị lo lắng hỏi.
Trong lòng Kiều Đại Sơn cũng thấp thỏm, nhưng ông vẫn cố trấn an,"Không sao đâu, lão đại còn g.i.ế.c được cả hổ, nó biết tự lo liệu. Tức phụ lão đại cũng rất có chừng mực."
"Ừ, mong là vậy."
Kiều Nhị và Tiền thị cũng lo lắng. Tiền thị nắm lấy tay Kiều Nhị,"Nếu lỡ mà đại ca và đại tẩu..."
Kiều Nhị ngắt lời ngay,"Đừng nói gở."
Tiền thị thở dài,"Ta chỉ là lo lắng thôi mà." Càng nghĩ, nàng ấy càng sợ hãi. Nàng ấy tưởng tượng đến cảnh không có đại ca và đại tẩu ở nhà, cuộc sống của họ sẽ quay về những ngày khốn khó trước kia.
Kiều Nhị an ủi,"Sáng mai ta sẽ đi tìm đại ca và đại tẩu, nàng ở nhà trông nom bọn trẻ"
Tiền thị nói,"Hôm nay Tiểu A Sơ khóc rất dữ, ta chưa từng thấy nó khóc nhiều như vậy, ta thật sự lo lắm."
Kiều Nhị trấn an,"Đại ca và đại tẩu nàng hiểu mà, đại ca lợi hại như vậy, chắc chắn sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu."
Tiền thị chỉ biết cầu mong,"Hy vọng là thế."
Đêm đó, Tiền thị mơ thấy một giấc mơ kinh hoàng: Chân thị và Kiều Đại bị quái vật khổng lồ ăn mất, cả nhà ai cũng khóc thương. Sau đó, gia đình họ lại phải quay về cuộc sống khốn khó như xưa. Trong giấc mơ, Tiền Giang thị, nương nàng luôn đến than vãn và vay tiền, nàng ấy chẳng còn cách nào khác ngoài việc phải đi vay mượn. Đồ đạc trong nhà cũng bị người ta đến lấy sạch.
Bọn trẻ trong nhà trở lại gầy yếu và đáng thương như trước kia, còn nàng ấy thì quá mệt mỏi. Trong giấc mơ, nàng ấy đến bên giếng nước và bị c.h.ế.t đuối.
Tiền thị giật mình tỉnh giấc, lúc đó trời vẫn còn tối. Nàng ấy vội vàng đánh thức Kiều Nhị dậy,"Kiều Nhị! Mau đi tìm đại ca đại tẩu!"
Kiều Nhị ngơ ngác: "Hả?" Cảm giác như vừa mới chợp mắt được một canh giờ.
Bên này, Chân Nguyệt và Kiều Triều sau khi ăn uống đơn giản xong, hai người may mắn đã mặc thêm áo ấm trước khi vào núi nên dù trời hơi lạnh, nhưng họ vẫn cảm thấy ổn.
Chân Nguyệt dựa vào vách đá để ngủ tạm một chút, còn Kiều Triều ngồi canh lửa. Chẳng bao lâu sau, ánh mắt của Kiều Triều dần dần rời khỏi đống lửa và chuyển sang nhìn Chân Nguyệt. Trên mặt nàng có vết bẩn nhẹ, nhưng không hề làm giảm đi nét thanh tú của nàng.
Kiều Triều nhẹ nhàng đưa tay chạm vào mặt nàng để lau vết bẩn, nhưng ngay lập tức Chân Nguyệt tỉnh giấc, nắm lấy tay Kiều Triều,"Có chuyện gì vậy?"
Kiều Triều nói: "Mặt nàng bị dính bẩn một chút."
Chân Nguyệt thả lỏng, cứ tưởng có chuyện gì nguy hiểm."Huynh cũng nghỉ ngơi một chút đi," nàng nói. Họ đã đi suốt cả ngày, Kiều Triều chắc chắn cũng mệt mỏi.
Kiều Triều ngồi xuống bên cạnh Chân Nguyệt, dựa vào vách đá. Hắn đưa tay ôm nhẹ Chân Nguyệt,"Ừ, nghỉ ngơi một lát."
Chân Nguyệt do dự một chút nhưng rồi cũng dựa vào lòng Kiều Triều, cảm thấy thoải mái hơn. Cả hai nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Không lâu sau, đống lửa dần nhỏ lại và bên ngoài bỗng vang lên tiếng tru dài của sói. Chân Nguyệt và Kiều Triều lập tức tỉnh dậy. Kiều Triều nhanh chóng nắm lấy khảm đao bên cạnh, còn Chân Nguyệt cầm cái cuốc, thêm củi vào lửa để tăng ánh sáng.