Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 312



Lúc này tay Chân Nguyệt đều đang cầm đồ, nên nàng chỉ có thể an ủi Kiều Triều bằng lời nói,"Ta không sao, chỉ là ra ngoài tìm nước thôi mà."

Kiều Triều dần bình tĩnh lại, thở phào nhẹ nhõm,"Lần sau đừng làm ta lo lắng như thế."

Chân Nguyệt gật đầu,"Ừ, chúng ta về nhà thôi. Ăn chút gì rồi xuống núi."

"Được."

Sau khi ăn xong, hai người dập lửa, dùng bùn đất phủ lên rồi mới khoác sọt lên vai, chuẩn bị xuống núi.

Bên kia, Kiều Đại Sơn cùng Kiều Nhị và Kiều Tam cũng vào núi tìm hai người. Chân Nguyệt và Kiều Triều đi một đoạn thì bất ngờ gặp họ trên đường. Kiều Nhị là người nhìn thấy trước, liền hớn hở chạy tới, nhưng do vội quá mà vấp ngã, rồi lại nhanh chóng đứng dậy tiếp tục chạy.

Kiều Triều lên tiếng,"Đừng chạy vội, ta và đại tẩu đệ không sao."

Kiều Đại Sơn cùng Kiều Tam cũng tiến lại gần, nhanh chóng đỡ lấy hai cái sọt. Kiều Triều hỏi,"Sao ba người lại vào đây?"

Kiều Nhị đáp,"Tối qua hai người không về, bọn ta lo lắng nên vào tìm." Đêm qua Tiền thị còn đánh thức Kiều Nhị hai lần để bảo đi tìm.

Kiều Triều gật đầu,"Chúng ta không sao, chỉ vì trễ quá nên đành ở lại trong núi qua đêm."

Lúc này Kiều Nhị mới để ý đến hai sọt củ mài, ngạc nhiên hỏi,"Nhiều củ mài thế này sao? Để ta mang một sọt." Nói rồi, hắn lấy một cái sọt cõng lên, còn Kiều Đại Sơn cõng cái còn lại.

Kiều Triều và Chân Nguyệt giờ có thể nghỉ ngơi một chút."Chúng ta về nhà thôi, ngoài củ mài, chúng ta còn hái được mấy thứ khác nữa."

"Tốt."

Ở nhà, Tiền thị thỉnh thoảng ra ngoài cửa ngóng trông. Trong nhà, Tiểu A Sơ vừa thức dậy không thấy Chân Nguyệt đâu, liền khóc toáng lên. Kiều Trần thị dỗ dành mãi, còn Tiểu Hoa và Tiểu Thảo cũng chơi đùa với Tiểu A Sơ để dỗ em, cuối cùng cũng làm em nín khóc.

Tuy vậy, Tiểu A Sơ vẫn không vui, hàng lông mi dài còn đọng nước mắt. Kiều Trần thị nhẹ nhàng lau đi, an ủi,"Cha nương cháu sắp về rồi, không khóc nữa nha."

Tiểu A Sơ nhìn ra ngoài, liên tục chỉ tay đòi đi ra.

Kiều Trần thị ôm cháu ra ngoài, Tiền thị thấy vậy liền đón lấy,"Để con ôm cho." Giấc mơ đêm qua đã dọa Tiền thị hoảng sợ, nên nàng ấy lo lắng vô cùng.

Vừa lúc đó, từ xa, Tiền thị và Kiều Trần thị thấy Kiều Đại Sơn cùng Kiều Nhị và Kiều Tam đã về, cả hai thở phào nhẹ nhõm, vì nghĩ rằng đại ca đại tẩu cũng về cùng. Quả nhiên, ngay phía sau họ, Kiều Triều và Chân Nguyệt cũng đang đi tới.

Mọi người trong nhà đều vui mừng khi thấy hai người trở về an toàn. Trịnh nương tử, người cũng lo lắng suốt, giờ mới yên tâm. Nàng ấy biết hôm qua Kiều Triều và Chân Nguyệt vào núi, không ngờ đêm qua họ không về, nên sáng nay đã đến nhà hỏi thăm.

Giờ khi hai người đã trở về, Trịnh nương tử liền tất bật chuẩn bị cơm nước, nghĩ rằng chắc hẳn mọi người đều đã đói bụng.

Chân Nguyệt rửa tay, sau đó thay quần áo mới rồi ra ngoài ôm lấy Tiểu A Sơ. Nhìn thấy đôi mắt con sưng húp, chắc hẳn bé đã khóc rất lâu trước đó.

Tiểu A Sơ dụi đầu vào vai Chân Nguyệt, giọng mềm mại,"Nương, nhớ."

Chân Nguyệt dịu dàng đáp,"Ừ, biết con nhớ nương. Nương cũng nhớ con nhiều lắm."

Kiều Triều cũng vừa thay xong quần áo, tiến lại gần,"Cho cha ôm một cái nhé?"

Tiểu A Sơ bám chặt lấy áo của Chân Nguyệt, quay đầu đi, không thèm nhìn Kiều Triều. Ý tứ rõ ràng, bé chỉ muốn nương, mới không cần cha.

Kiều Triều không giận, chỉ xoa đầu con, mỉm cười: "Nhãi ranh."
Bình Luận (0)
Comment