Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 314

Chân Nguyệt bế con lên, bước qua cửa rồi thả con xuống,"Đi nào."

Kiều Triều vừa bước vào, nhìn thấy Tiểu A Sơ đang loay hoay leo lên ghế, hắn lập tức bế con lên đặt ngồi ngay ngắn,"Đừng nghịch ngợm nhé?"

Tiểu A Sơ ngoảnh lại nhìn Kiều Triều, rồi gọi "Cha!" khiến Kiều Triều vui vẻ xoa đầu con.

Lúc này, Chân Nguyệt bưng canh gà tới, trong tay cầm hai bát. Nàng đưa cho Kiều Triều một bát nhỏ,"Huynh đút cho con uống một chút canh, lát nữa cho con ăn thêm bột củ sen."

Kiều Triều nhận lấy,"Ừ, để ta lo."

Mọi người dần dần ngồi vào bàn ăn. Tiền thị lên tiếng hỏi,"Đại tẩu, sao hôm nay hai người về muộn vậy? Có phải tại đám củ mài kia không?" Tiền thị cảm thấy không đáng để chậm trễ vì mấy củ mài như vậy.

Chân Nguyệt lắc đầu,"Không phải. Chuyện này lát nữa ăn xong ta sẽ kể cho mọi người." Dù sao việc mua núi sau này mọi người cũng sẽ biết, tiền kia cũng không giữ được, chi bằng nói rõ ngay từ đầu.

Mặc dù nàng cùng Kiều Triều đã vất vả, nhưng chuyện tiền bạc sau này cũng sẽ phụ thuộc vào việc bán đồ ăn và nuôi gia súc của cả nhà, Chân Nguyệt không muốn để Kiều Nhị và những người khác chỉ dựa dẫm vào mình và Kiều Triều.

Kiều Triều đút canh gà cho nhi tử, bên kia Kiều Trần thị bế Tiểu A Sơ vào lòng và bắt đầu đút bột củ sen cho cậu bé. Nhưng Tiểu A Sơ không thích ăn bột củ sen, cứ chỉ vào mâm đồ ăn trên bàn đòi ăn.

Kiều Trần thị nhẹ nhàng dỗ dành: "Những món này con chưa ăn được đâu, đợi con lớn thêm chút nữa đã."

Tiểu A Sơ bắt đầu cáu kỉnh, liên tục chỉ vào bàn và kêu: "Ăn, ăn!"

Kiều Trần thị cố gắng đút bột củ sen cho bé nhưng bị Tiểu A Sơ hất tay ra. Thấy vậy, Kiều Triều nghiêm giọng gọi: "Kiều Quân Lân!"

Nghe tiếng cha, Tiểu A Sơ giật mình co rúm lại, ngoan ngoãn há miệng ăn hết thìa bột củ sen mà Kiều Trần thị vừa đút. Bé sau đó nép mình vào lòng bà nội, len lén nhìn về phía Kiều Triều đầy cẩn thẩn.

Tiểu A Sơ giờ đã biết tên đầy đủ của mình là Kiều Quân Lân, vì trước đây cha nương thường dạy cậu tên của chính mình.

Kiều Trần thị cười khẽ: "Tiểu gia hỏa biết sợ cha rồi à? Khi nào con lớn, muốn ăn gì thì cứ nói với nãi, nãi sẽ mua cho con."

Kiều Đại Sơn ngồi bên cạnh cũng hiền từ nhìn cháu,"Gia gia cũng sẽ mua cho con, lớn lên muốn ăn gì, gia gia nhất định sẽ làm cho con."

Chân Nguyệt ngồi một bên nói: "Cũng không thể chiều như vậy được, nếu lớn lên mà bướng bỉnh như vậy, thì phải đánh đòn mới được."

Kiều Trần thị cười xòa,"Sao mà hư được, Tiểu A Sơ của ta ngoan lắm, đúng không? Nào, nãi nãi đút thêm nhé, ăn nhanh nào."

Chân Nguyệt không nói gì thêm, nhưng trong lòng nàng thực sự nghiêm túc. Nàng nghĩ rằng trẻ con phải được dạy dỗ cẩn thận, không thể giống như con cái nhà Mã thị, được nuông chiều quá mức.

Trong khi đó, Tiền thị lại suy nghĩ m.ô.n.g lung. Nàng ấy cảm thấy cần phải sinh một đứa nhi tử, nếu không thì sau này cha nương có thể chỉ để lại tài sản cho Tiểu A Sơ. Mặc dù đã đi khám và đại phu nói không có vấn đề gì, nhưng đến giờ vẫn chưa mang thai, khiến Tiền thị không khỏi lo lắng. Tiền thị vô thức đặt tay lên bụng mình.

Sau bữa cơm, cả nhà thu dọn xong xuôi, rồi cùng ngồi lại trong phòng khách. Chân Nguyệt mang nhân sâm, linh chi và hai cây trọng lâu ra cho mọi người xem.

Kiều Trần thị nhìn thấy những thứ này, đôi mắt mở to kinh ngạc,"Đây... đây là nhân sâm sao?"

Bình Luận (0)
Comment