Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 316

Chân Nguyệt đáp: "Trước tiên tới hiệu thuốc, còn nữa, linh chi chia ra làm mấy phần, biếu Tống gia và Chu gia mỗi nhà một phần." Dù sao đây cũng là hai khách hàng lớn, cần phải suy tính cẩn thận.

Kiều Triều gật đầu: "Được."

Sáng hôm sau, Chân Nguyệt và Kiều Triều không vội vàng, cả hai ăn sáng xong mới chuẩn bị lên đường. Chỉ có điều, Tiểu A Sơ thấy cha nương sắp đi thì bắt đầu khóc lớn, chạy đến níu lấy ống quần Chân Nguyệt không chịu buông,"Nương - oa oa - nương, muốn nương -"

Kiều Trần thị đến bế mà Tiểu A Sơ cũng không chịu, thậm chí còn dọa lăn lộn trên đất. Có lẽ vì hôm trước Kiều Triều và Chân Nguyệt không về nhà khiến thằng bé sợ cha nương lại đi mà không trở về.

Chân Nguyệt bế Tiểu A Sơ lên, lau nước mắt cho con,"Để cha đánh xe, con cùng đi với cha nương nhé. Nương sẽ mang con theo."

Kiều Trần thị lo lắng: "Liệu có gặp bọn buôn người không? Hôm trước bọn chúng làm ta sợ hết hồn."

Chân Nguyệt cười: "Nếu nương lo lắng thì đi cùng chúng con. Càng đông người thì bọn chúng cũng không dám làm gì đâu."

Kiều Trần thị đáp: "Vậy được, để nương chuẩn bị một chút."

Chân Nguyệt bảo: "Không cần vội, con rửa mặt cho thằng bé trước." Nói rồi, nàng cầm khăn lau mặt cho Tiểu A Sơ, nhẹ nhàng gãi gãi mũi con,"Nhưng nhớ là không được khóc nữa. Khóc thì nương sẽ không cho đi đâu."

Tiểu A Sơ rúc đầu vào lòng nương, đôi tay nhỏ bám chặt lấy áo Chân Nguyệt.

Khi mọi người chuẩn bị xong, Kiều Đại Sơn đánh xe, Kiều Triều ngồi phía trước, còn Chân Nguyệt cùng Kiều Trần thị bế Tiểu A Sơ ngồi trong xe.

Trên đường, Tiểu A Sơ tò mò nhìn ngắm xung quanh, liên tục đòi vén tấm bạt lên để nhìn ra ngoài. Kiều Trần thị chiều ý, giúp thằng bé vén bạt lên cho nó ngắm cảnh.

Thấy thứ gì thú vị, Tiểu A Sơ liền chỉ vào: "Nương, nhìn kìa."

Chân Nguyệt đáp: "Ừ, con nhìn đi."

"Nương, con thấy con trùng bay kìa!"

"Ừ, con trùng, bay."

"Nương, hoa -!"

"Ừ, hoa."

Nhìn một lúc, Tiểu A Sơ bắt đầu thấm mệt, rúc đầu vào lòng Chân Nguyệt, mắt díp lại, mơ màng sắp ngủ.

Khi tới huyện thành, Tiểu A Sơ đã ngủ say. Kiều Trần thị bế thằng bé vào lòng, trong khi Chân Nguyệt và Kiều Triều xuống xe đi vào hiệu thuốc. Kiều Đại Sơn và Kiều Trần thị ở lại trên xe lừa, trông chừng đứa nhỏ.

Vào trong hiệu thuốc, dược đồng đang bận rộn gói thuốc ở trước quầy. Khi thấy hai người bước vào, hắn ngẩng đầu lên nhìn rồi lại cúi xuống tiếp tục công việc, nói: "Tới lấy phương thuốc thì ngồi đợi một lát."

Chân Nguyệt đáp: "Chúng ta không đến mua thuốc, mà là để bán dược liệu."

Dược đồng ngẩng đầu nhìn kỹ họ rồi hỏi: "Bán dược gì?"

Chân Nguyệt lấy từ trong túi ra vài cây trọng lâu, nói: "Còn có thêm vài thứ nữa."

Thấy vậy, dược đồng vội đáp: "Các vị ngồi chờ một lát, để ta gọi sư phụ ra xem, phiền chờ một chút."

"Được, phiền ngươi." Chân Nguyệt và Kiều Triều ngồi xuống ghế. Không lâu sau, một lão đại phu đi ra, hỏi: "Các ngươi có trọng lâu? Cho ta xem một chút."

Chân Nguyệt lấy ra hai cây trọng lâu, đưa qua cho lão đại phu. Ông ta không ngờ là có tới hai cây, liền cẩn thận xem xét kỹ càng, sau đó hỏi: "Các ngươi muốn bán phải không?"

Chân Nguyệt gật đầu: "Đúng vậy, ông xem giá thế nào?"

Lão đại phu vuốt râu, suy nghĩ rồi nói: "Một cây bảy lượng, các ngươi thấy sao?"

Chân Nguyệt gật đầu đồng ý: "Không thành vấn đề. Chúng tôi còn có vài thứ khác nữa." Sau đó nàng nhìn quanh,"Nhưng ta nghĩ nên vào bên trong thì hơn."

Lão đại phu cho rằng có thứ gì tốt hơn, liền đưa họ vào trong phòng kín và dặn dược đồng mang trà ra.

Khi đã vào trong, Chân Nguyệt lấy ra thêm ba đóa linh chi, nói: "Đây là linh chi, chúng ta hái trong núi."
Bình Luận (0)
Comment