Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 331

Kiều Đại Sơn phẩy tay, nhìn nhi tử có vẻ định làm gì đó, nên ông liền cảnh báo,"Lão đại, con đừng vội phá hỏng nguyên liệu gỗ, chờ ta về rồi hãy động tay."

Kiều Triều có chút ngượng ngùng. Hắn nghĩ mình cũng đã thành thạo nghề mộc rồi chứ? Thôi được, trong mắt Kiều Đại Sơn, có lẽ hắn vẫn chưa đủ tay nghề.

Kiều Triều đứng dậy,"Con đi chẻ củi đây. À, còn nguyên liệu làm cung tiễn, con đã nhờ lão nhị mua giúp rồi."

Kiều Đại Sơn đáp,"Ừ, chờ lão nhị về rồi tính."

Sau khi chẻ xong củi, Kiều Triều trở vào phòng, tỏ vẻ oán giận với Chân Nguyệt về việc cha hắn vẫn ghét bỏ tay nghề mộc của hắn. Chân Nguyệt bình thản nói,"Mỗi người có điểm mạnh, điểm yếu khác nhau, ai cũng có ưu điểm riêng. Huynh không cần quá để tâm."

Kiều Triều nhìn nàng,"Lời này nói nghe hay lắm, ai dạy nàng vậy?"

Chân Nguyệt cười nhẹ,"Ta thông minh, tự nghĩ ra thôi."

Kiều Triều:...

Chân Nguyệt tiếp lời,"Huynh có thể làm cái ná, chỉ cần tìm một chạc cây, cột một đoạn dây thừng vào giữa là xong. Sau này con chúng ta lớn có thể chơi, hoặc huynh làm cho bọn Tiểu Hoa. Nhưng nhớ đừng để chúng dùng để b.ắ.n người đấy."

Kiều Triều nghĩ việc làm ná có vẻ đơn giản, liền đi tìm một chạc cây và buộc dây thừng vào. Hắn nhanh chóng hoàn thành chiếc ná và thử dùng đá b.ắ.n thử, không ngờ lại thấy khá hiệu quả.

Sau đó, Kiều Triều cầm chiếc ná ra sau nhà, nơi có hai con gà trong chuồng để nhà họ ăn dần. Hắn nhặt một viên đá sắc bén, thử b.ắ.n vào một con gà để xem sức mạnh của ná. Nhưng không biết có phải do hắn dùng lực quá mạnh hay không, mà con gà bị b.ắ.n trúng liền c.h.ế.t ngay tại chỗ...

Nhìn con gà đã chết, Kiều Triều có chút hoảng hốt. Hắn vội đi tìm Chân Nguyệt,"Ta làm sai một chuyện lớn rồi."

Chân Nguyệt nghi hoặc nhìn hắn,"Chẳng phải huynh chỉ đang làm ná thôi sao?"

"Huynh b.ắ.n trúng ai à?" nàng hỏi tiếp.

Kiều Triều lắc đầu,"Không, thật sự không có."

"Vậy là gì? Hay là huynh b.ắ.n c.h.ế.t con gà rồi?" Chân Nguyệt chỉ nói đùa, rồi tiếp tục cúi xuống cho Tiểu A Sơ mặc thử bộ quần áo Trần Kiều thị may..

Kiều Triều cứng đờ người, gật đầu,"... Ừ, đúng vậy."

Chân Nguyệt ngẩng đầu lên, bế Tiểu A Sơ trên tay, vừa định đi đến chuồng gà thì đã nghe tiếng Trịnh nương tử la lên từ xa,"A! Sao con gà c.h.ế.t rồi!"

Trịnh nương tử chạy tới sân trước, thấy Chân Nguyệt và Kiều Triều liền áy náy nói: "Ta không hiểu sao nữa, vừa định đem mấy lá cải thừa ném cho gà ăn, thì bỗng nhìn thấy một con đã chết. Chắc do ta không để ý kỹ."

Kiều Triều lập tức lùi lại đứng sau lưng Chân Nguyệt. Nàng nhìn hắn, không hiểu tại sao hắn lại phải trốn. Rồi nàng quay sang Trịnh nương tử, thấy vẻ áy náy của nàng ấy, liền nhẹ nhàng nói: "Không phải lỗi của ngươi đâu. Không liên quan gì đến ngươi cả, là Kiều Triều b.ắ.n c.h.ế.t gà. Gà đã c.h.ế.t rồi thì thôi, tối nay g.i.ế.c rồi ăn."

Lúc này, Kiều Trần thị chạy ra,"Sao vậy? Ta nghe nói gà c.h.ế.t rồi?"

Kiều Triều cúi đầu ngượng ngùng,"Con lỡ tay làm con gà chết."

Kiều Trần thị nhìn hắn,"Sao con mạnh tay thế? Cũng may là ta đang định làm thịt một con để tế bái. Trịnh nương tử, mau đun nước nóng, chúng ta g.i.ế.c con gà này."

"Vâng" Trịnh nương tử đáp.

Chân Nguyệt nhìn Kiều Triều, cười nhẹ,"Ta cứ tưởng chuyện gì lớn lắm. Nhưng mà cái ná này uy lực mạnh thế sao?"

Kiều Triều gật đầu,"Là ta dùng sức quá mạnh. Hơn nữa còn rất chính xác."

Chân Nguyệt trêu chọc,"Lần sau đi vào núi săn thử, đừng mang gà nhà ra làm thí nghiệm."

Kiều Triều đáp,"... Ta chỉ muốn xem thử có thể săn b.ắ.n được không mà."

Chân Nguyệt cùng hắn về phòng,"Giết một con gà thì lần sau nhớ bắt một con gà rừng mang về nhé."

"Được, ta sẽ làm vậy."

Bình Luận (0)
Comment