Chân Nguyệt lắc đầu: "Hương liệu đắt quá, không có lãi đâu. Ví dụ, mỗi quả trứng gà đã mất hai văn tiền, nếu đem bán thì phải bán bao nhiêu mới thu lại được tiền hương liệu?" Chưa kể còn tiền củi lửa và công sức nữa.
Tiền thị thở dài: "Ừ, nghĩ lại thấy cũng đúng. Hương liệu đắt thật."
Chân Nguyệt đề xuất: "Nếu nhà mình có thể trồng được thì còn tốt. Thật ra, mấy thứ như hoa hồi, quế... chúng ta có thể thử trồng được."
Kiều Đại Sơn vốn thông thạo việc trồng trọt, nhận xét: "Những loại này hình như vùng mình không ai trồng bao giờ."
Hương liệu đúng là quý, nhưng không dễ trồng chút nào.
Chân Nguyệt gợi ý: "Cứ thử xem sao. Ta sẽ trồng thử ở vườn sau, nếu không được thì bỏ."
Mọi người đồng ý. Dù biết trồng hương liệu không dễ nhưng họ vẫn muốn thử xem sao.
Ngày tháng cứ thế êm đềm trôi qua, heo nuôi ở Háo Tử Sơn cũng đã được nhiều người đặt trước, chủ yếu là từ Tống gia, Chu gia, và một số gia đình giàu có ở huyện thành – những người mà trước đây Kiều gia thường cung cấp thực phẩm.
Ngoài ra, Hướng đồ tể còn giới thiệu thêm vài khách mua khác: "Nhà này nuôi heo còn tốt hơn nhà ta. Các huynh có muốn mua không?"
Khách hàng là một người buôn thịt heo, sau khi nhìn thấy heo của Kiều gia liền đặt mua ngay hai con. Hắn ta còn nói thêm: "Nếu các người vẫn nuôi tốt thế này, về sau ta sẽ đặt mua thường xuyên."
Cả nhà Kiều gia rất vui mừng, đặc biệt là Hồ Đại và Hồ Nhị – những người trực tiếp chăm sóc heo. Họ cảm thấy công sức của mình được đền đáp xứng đáng và càng làm việc hăng hái hơn khi biết sẽ được thưởng thêm tiền.
Đàn thỏ lại sinh thêm hai lứa, hiện giờ đã có hơn hai mươi con thỏ, một số do mua về nuôi, một số do Kiều Triều bắt được. Gà vịt thì ngày càng nhiều, cũng đã bắt đầu đẻ trứng đều đặn. Hồ Đại và Hồ Nhị mỗi ngày đều nhặt được một hai quả trứng.
Trứng nhiều quá sợ để lâu hỏng, Chân Nguyệt cho muối vào ướp làm hột vịt muối và trứng gà muối.
Rồi mồng tám tháng chạp đến, trong thôn bỗng có tin tức từ một gia đình, rằng nhi tử của họ gửi thư báo bình an, thậm chí còn gửi cả tiền về. Tin tức này lập tức lan ra khắp thôn, ai nấy đều xôn xao. Gia đình đó vui mừng rơi nước mắt, ít nhất họ cũng biết người thân mình vẫn an toàn.
Nghe được tin này, Trịnh nương tử có chút bồn chồn vì nhà nàng ấy vẫn chưa nhận được tin gì từ Trịnh Đại Phúc.
Tiền thị an ủi: "Trịnh nương tử, có lẽ thư nhà ngươi sẽ đến sau thôi. Bây giờ mới chỉ có một nhà nhận được tin tức mà, biết đâu mấy hôm nữa sẽ có thêm."
Trịnh nương tử gật đầu: "Ừ, hy vọng là vậy."
Những ngày gần đây, rất nhiều phụ nhân trong thôn hay ra đầu thôn ngóng tin từ người thân nhưng vẫn chưa thấy gì.
Trong khi đó, Kiều gia lại bận rộn chuẩn bị cho hôn lễ của Kiều Tam. Chỉ còn chưa đầy một tháng nữa, mọi người đang tất bật lo liệu nhiều thứ cho chuyện thành thân.
Kiều Đại Sơn trước đó đã nói sẽ làm đồ nội thất, nên ngoài công việc ngoài đồng, ông thường xuyên vào rừng tìm gỗ. Kiều Tam thường đi cùng cha để chọn gỗ vì phần lớn đồ dùng sẽ được làm cho hắn và Chung Mạn Châu.
Những món như tủ quần áo, bàn ghế, Kiều Đại Sơn có thể làm được, nhưng với bàn trang điểm thì ông không thành thạo lắm, cuối cùng đành phải mua một chiếc từ bên ngoài.
Sân nhà chất đầy gỗ, công việc lại quá nhiều nên Kiều Triều và Kiều Nhị cũng ra tay giúp đỡ, còn Kiều Tam ngoài việc quản lý công việc ở Háo Tử Sơn cũng hỗ trợ làm đồ nội thất và chuẩn bị những thứ cần thiết khác.
Ở Háo Tử Sơn, hiện họ đã thuê thêm bốn người để giúp tưới nước và làm cỏ. Mỗi người được trả 300 văn mỗi tháng, đây lại là một khoản chi phí không nhỏ.