Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 347

Trong khi đó, nhà Trịnh nương tử lại tràn đầy niềm vui sau khi nhận được tin tức từ Trịnh Đại Phúc. Sáng hôm sau, dù là ngày cuối năm, nhưng nàng ấy vẫn đến nhà Kiều gia để giúp đỡ.

Kiều Trần thị ngạc nhiên: "Không phải ta nói mấy hôm nay ngươi không cần đến sao? Sao ngươi lại đến?"

Trịnh nương tử cười: "Hôm qua xin phép, hôm nay ta đến bù lại. Nhà ta vừa nhận được thư của Đại Phúc, trong lòng ta vui lắm."

Kiều Trần thị cười đáp: "Nhà ngươi cũng cần chuẩn bị ăn Tết, ngươi về đi."Trịnh nương tử: "Ta tới cũng tới rồi, ta làm nửa ngày rồi về."

"Cũng được."

Trịnh nương tử vẫn quyết định ở lại giúp một buổi sáng. Nang ấy giúp giặt quần áo, dọn dẹp sân và lấy nước từ giếng, còn g.i.ế.c một con gà cho bữa tối.

Đến trưa, trước khi rời đi, Kiều Trần thị tặng nàng ấy vài quả trứng gà, hai quả hột vịt muối và một ít trứng kho đã chuẩn bị từ hôm trước.

Hôm nay là ngày cuối năm, một dịp quan trọng, nên rất nhiều món ăn phải được chuẩn bị. Những món kho được mọi người ưa thích, vì vậy chúng đều được kho từ trước.

Thời tiết lạnh lẽo, tuyết còn rơi mấy ngày trước, nên bếp lửa luôn được giữ lửa. Kiều Đại Sơn đã mua về một con cá lớn để nấu canh chua cải. Đậu giá nảy mầm cũng được làm món xào, trong nhà cũng chuẩn bị rau hẹ xào trứng, hột vịt muối và thêm thịt kho tàu. Bên cạnh đó, còn có thịt kho, trứng kho, đậu que xào lòng gà với ớt cay.

Tiền thị nghe Chân Nguyệt nói về các món ăn mà đã thèm chảy nước miếng, vội hỏi: "Tẩu tử, hôm nay tẩu nấu hay để ta nấu?"

Chân Nguyệt: "Muội làm đi, ta sẽ chỉ dẫn."

Tiền thị hào hứng đáp: "Tốt quá!" Nàng ấy không nghĩa là mình phải làm nhiều việc, nàng ấy chỉ cảm thấy đại tẩu muốn dạy nấu ăn cho nàng ấy, nấu ăn ngon cũng là một nghề đấy.

Tiểu Hoa phụ trách giữ lửa, còn Kiều Triều và các huynh đệ thì lo việc ngoài sân: dán câu đối đỏ, chặt củi, lấy nước.

Cả nhà ai nấy đều tươi cười. Tiểu A Sơ với vẻ hiếu động thường ngày, cứ chạy lon ton theo Chân Nguyệt. Khi nàng vào bếp, bé cũng theo vào; nàng ra ngoài sân, bé cũng lon ton theo sau, không rời một bước.

Thi thoảng, Chân Nguyệt dừng bước, quay đầu lại chờ Tiểu A Sơ. Nhìn thấy nương đợi, bé cười tươi rồi chạy tới, dù đôi khi vấp ngã cũng chẳng sao. Vì mặc nhiều lớp quần áo ấm, nên Tiểu A Sơ vẫn tự mình đứng dậy rồi tiếp tục chạy về phía nương.

Tiểu A Sơ tròn trịa do mặc nhiều quần áo dày cộm, lại đội mũ che kín tai, trên mũ thêu hình đầu hổ. Mũ này do Kiều Trần thị làm cho bé. Vì gió lạnh, làm đôi má Tiểu A Sơ ửng đỏ, miễn bàn có bao nhiêu đáng yêu.

"Ai nha, đây là tiểu khả ái nào đây?" Mỗi khi Chân Nguyệt nói thế, Tiểu A Sơ thường xấu hổ che mặt lại thẹn thùng.

"Tiểu A Sơ, tiểu khả ái."

"Đúng rồi, tiểu khả ái!"

Nghe vậy, Tiểu A Sơ phấn khích reo lên: "Tiểu khả ái - Tiểu khả ái!"

Buổi tối, cả nhà quây quần bên chiếc bàn ăn mới. Bàn này lớn hơn nhiều so với cái cũ, không còn là hình vuông mà đã đổi thành bàn tròn. Ở giữa bàn đặt một bếp lò nhỏ, bên trên là chảo sắt với canh gà bốc hơi nghi ngút.

Xung quanh bàn bày đủ món ăn đã chuẩn bị sẵn, còn có thêm rượu cho bữa tiệc. Khi gia chủ Kiều Đại Sơn bắt đầu gắp đồ ăn, mọi người cũng nhanh tay chọn món yêu thích. Những món quá xa, ai gắp không tới thì nhờ người khác giúp, vì hôm nay ai cũng muốn nếm thử tất cả các món ít nhất một lần.
Bình Luận (0)
Comment