Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 469

Kiều Triều đã bị đưa đi lính, mà từ ngày đó, Chân Dương thị chẳng buồn ghé thăm hay nói lời gì. Chỉ khi đem măng bán, bà ta mới ghé qua, nhưng cũng chỉ để đòi tiền.

Theo lời bà ta, Kiều gia giờ có tiền, Chân Nguyệt nên nhớ kỹ mà giúp đỡ nhà mẹ đẻ nhiều hơn. Chân Dương thị thậm chí còn nói: "Kiều Triều chắc không về được, ta chưa từng thấy ai ra trận mà còn trở về lành lặn. Có về cũng thiếu tay thiếu chân, con có thể tái giá, còn nhi tử thì để lại Kiều gia, nương sẽ tìm chỗ tốt cho con."

Nghe mẹ ruột nguyền rủa Kiều Triều, Chân Nguyệt chẳng còn muốn nói chuyện với bà ta nữa. Nhưng vì bà ta là mẹ ruột, nàng không thể ra tay đánh mắng, đành hạn chế qua lại.

Hơn nữa, để Kiều Nhị một mình đi ra ngoài cũng lo, lỡ trên đường xảy ra chuyện thì không biết phải làm sao.

Kiều Tam liền đi gặp trưởng thôn để hỏi thăm tình hình, còn Kiều Nhị và Kiều Đại Sơn thì ở nhà rèn nông cụ, đề phòng bất trắc.

Kiều Trần thị cùng Mạn Châu và Tiền thị vào phòng thu dọn đồ đạc. Ai cũng cảm thấy thứ này cần, thứ kia cũng quan trọng, cuối cùng thu gom được một đống lớn. Chân Nguyệt cũng vào phòng thu dọn, mang theo vài bộ quần áo, chút lương khô, và ống trúc đựng nước.

Những món đồ chơi của Tiểu A Sơ thì không mang theo, còn quần áo của Kiều Triều... Thôi thì mang một bộ, coi như giữ lại chút kỷ niệm.

Chờ Chân Nguyệt chuẩn bị xong, nàng đi xem nhóm Kiều Trần thị, phát hiện họ đã gom một đống lớn đồ đạc, đủ thứ lỉnh kỉnh như nồi, chén, gáo, bồn... Ngay cả hai chiếc xe trong nhà cũng không chứa hết.

"Mọi người nghĩ thử xem, khi chạy trốn, liệu có mang nổi từng ấy đồ không?"

Kiều Trần thị cùng mấy người kia nhìn đống đồ vật to trước mặt. Chân Nguyệt mở thùng ra."Cái nồi đá này ném đi, cảm thấy chưa đủ nặng sao? Còn mang theo bếp lò làm gì? Chẳng lẽ chạy trốn còn có thể ăn nồi?"

"Thứ này, thứ này, cả cái này nữa, bỏ hết đi!"

"Nên mang theo những thứ giữ mạng, quần áo cũng không cần mang nhiều, lương thực thì mang càng nhiều càng tốt, cất vào túi cho gọn."

"Đồ chơi thì bỏ hết, giấy bút cũng không cần mang theo. Giữ được mạng thì sau này về học lại cũng chưa muộn. Mấy thứ này cứ giấu đi."

Sau khi loại bớt những thứ không cần thiết, Kiều Trần thị và mọi người đành để lại phần lớn đồ đạc, tuy rằng cảm thấy rất tiếc, nhưng không còn cách nào khác.

Lúc đó, Kiều Tam vội vã chạy về nhà, vừa đến nơi thì thấy một nam nhân đang gõ cửa xin ăn. Kiều Tam vội đẩy người kia ra: "Đi đi, nhà ta không có gì ăn đâu!"

Kiều Tam vừa chạy đường xa, mồ hôi đầm đìa, hơn nữa gần đây Kiều gia toàn mặc quần áo cũ nát, trông rất nghèo khó, khiến người xin ăn tin lời, vội vàng rời đi.

Kiều Tam gõ cửa lớn tiếng: "Ta về rồi, mau mở cửa."

Kiều Nhị nhanh chóng ra mở cửa, hỏi ngay: "Thế nào rồi?"

Kiều Tam uống vội ngụm nước, rồi chạy vào phòng, thở hổn hển: "Có chuyện lớn không hay rồi!"

Kiều Trần thị hốt hoảng chạy lại: "Làm sao? Có phải lại có loạn gì kéo đến thôn Đại Nam chúng ta không?"

Kiều Tam lắc đầu: "Không, không phải vậy."

Tiền thị thở phào nhẹ nhõm: "Làm ta sợ muốn chết, cứ tưởng có chuyện gì ghê gớm lắm." Nếu có loạn thật, nàng ấy bụng to thế này... thật vất vả mới có được nhi tử, nàng ấy sợ không giữ nổi hài tử.

Chân Nguyệt cau mày: "Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"

 
Bình Luận (0)
Comment