Kiều Phong gật đầu: "Vậy mọi người ai đồng ý thì giơ tay."
Kiều Nhị và bà Trịnh là những người đầu tiên giơ tay, Kiều Phong cũng giơ tay theo, rồi đến Nghiêm đại thúc ... Chân Nguyệt cũng nhìn chằm chằm những người không giơ tay, có thể là dưới áp lực từ ánh mắt Chân Nguyệt, một số người dù ngần ngại cũng từ từ giơ tay lên, không dám phản đối.
"Ta... ta không muốn c.h.é.m đầu," một người nói, giọng run run.
"Ta cũng vậy, thật là kinh khủng khi phải làm chuyện đó," một người khác tiếp lời.
Vân Mộng Hạ Vũ
Chân Nguyệt cười lạnh: "Không muốn c.h.é.m đầu thì treo cả xác lên, chỉ có điều sẽ càng bốc mùi hơn."
Kiều Nhị nuốt khan, lòng cũng không khỏi sợ hãi, hắn cũng không dám c.h.é.m đầu.
Kiều Phong thống kê và nhận thấy đa số đều đồng ý với đề xuất của Chân Nguyệt. Trong khi đó, những kẻ bị trói, cũng chứng kiến sự thảo luận của dân làng, sợ hãi van xin:
"Xin hãy tha cho chúng ta, chúng ta không dám nữa!"
"Ta không g.i.ế.c người! Đó là Đinh lão đại và bọn họ ép buộc ta!"
"Ta chỉ là nạn dân". Hắn vốn là nạn dân, chỉ là hắn không có đồ ăn nên không thể không gia nhập vào đám người cướp bóc, lúc này mới có đồ ăn để ăn.
Chân Nguyệt không tin vào những lời biện minh đó, nếu mọi người đã đồng tình thì những việc kế tiếp nàng cũng không quản nữa. Nàng chỉ cùng Kiều Phong nói một câu: "Muốn c.h.é.m đầu, chẳng phải đã có sẵn người đây sao? Để bọn chúng tự c.h.ặ.t đ.ầ.u đồng bọn, sau đó treo lên. Tha mạng cho kẻ nào làm được."
Đột nhiên, một phụ nhân trong nhóm đứng lên nói: "Ta sẽ làm! Ta sẵn sàng c.h.é.m đầu bọn họ và giúp các ngươi treo lên."
Phụ nhân này vốn cũng là nạn dân bị Đinh lão đại và băng nhóm bắt ép, không những thế, gia đình nàng ấy còn bị chúng chiếm đoạt, bản thân nàng ấy thì bị vũ nhục, nhưng là không có cách nào, nàng ấy phản kháng không được, hơn nữa thế đạo không tốt, đi theo đinh lão đại ít nhất có thể tồn tại, tuy rằng sống một cuộc sống rất là khuất nhục.
Hiện tại người cuối cùng cũng đã chết, nàng ấy cũng được giải phóng, trong lòng nàng ấy vẫn luôn rất mâu thuẫn, đối với việc chiếm đồ vật của người khác khiến nàng ấy cũng sợ hãi, nhưng mọi người đều nói cá lớn nuốt cá bé, không đoạt thì bản thân họ sẽ chết, cho nên nàng ấy chậm rãi cũng bị đồng hóa.
Giờ đây, Đinh lão đại đã bị g.i.ế.c c.h.ế.t một cách dễ dàng như vậy, hơn nữa do chính tay một phụ nhân giết, thì ra nữ nhân cũng có thể lợi hại như vậy.
Chân Nguyệt nhìn người phụ nhân: "Thả nàng ấy ra, đưa cho nàng ấy một thanh đao."
Kiều Nhị có chút lo lắng: "Nhưng nếu nàng ta bỏ trốn thì sao?"
Chân Nguyệt bình thản giương cung lên: "Nàng ấy có thể chạy, nếu nghĩ mình nhanh hơn mũi tên của ta."
Kiều Nhị tiến lên tháo dây trói, đưa thanh khảm đao cho người phụ nữ kia. Sau đó, hắn đứng qua một bên. Nắm chặt lấy đao trong tay, biểu cảm trên khuôn mặt phụ nhân thay đổi từ sợ hãi sang kiên định, rồi cuối cùng là tràn đầy hận thù.
Phụ nhân hét lên một tiếng lớn, rồi lao tới những t.h.i t.h.ể kia, vung đao c.h.é.m xuống. Đầu người bị chặt rời khỏi cổ, m.á.u tươi b.ắ.n lên mặt nàng ấy, biến nàng ấy trông như một la sát từ địa ngục trở về. Một số người đứng gần không chịu nổi cảnh tượng đó liền quay mặt, thậm chí có người nôn mửa, một số khác sợ hãi lùi lại vài bước.
Chân Nguyệt vẫn giữ nét mặt bình thản, không mảy may d.a.o động. Còn Kiều Nhị thì nổi hết da gà, hắn quay sang nhìn Chân Nguyệt thấy vẻ mặt nàng vẫn như thường liền cảm thấy bản thân hắn dường như quá yếu đuối, không bằng nổi đại tẩu.