"Chuyện gì nữa đây?" Kiều Phong sốt ruột hỏi.
"Thôn Hoa Lê bị cướp rồi! Chúng còn phóng hỏa! Hiện giờ không biết tình hình thế nào!" Người vừa chạy tới thông báo, thở hổn hển.
"Cái gì?!" Mọi người đang xếp hàng lấy nước nghe thấy tin đều kinh hãi.
Người đưa tin gạt mồ hôi trên trán, nói tiếp: "Đại tỷ ta chạy thoát về, nói rằng có một đám thổ phỉ đã cướp thôn, chúng đi từ thôn này qua thôn khác mà cướp bóc. Đám cướp đó đông lắm, chắc có gần trăm người, toàn đại nam nhân!"
Vân Mộng Hạ Vũ
"Bọn chúng còn mang theo vũ khí, giống như trước đây đã cướp nhiều thôn khác, giờ lại cướp thôn bên cạnh của chúng ta!"
"Ông trời muốn g.i.ế.c chúng ta đây mà! Tiểu tam nhà ta sẽ không xảy ra chuyện gì đi. Nó vừa mới gả về thôn Hoa Lê hơn một năm." Một phụ nhân ngã khuỵu xuống đất, khóc lóc.
"Một số người đã chạy thoát, nhưng nhiều người bị giết. Trưởng thôn, liệu chúng có đến cướp thôn ta không? Chúng ta phải làm sao đây?"
"Ông trời muốn tiệt đường sống chúng ta, vốn trong nhà đã không có gì ăn, giờ còn bị g.i.ế.c chóc thì chịu sao nổi!"
"Ta không muốn chết! Ta muốn chạy trốn! chúng ta trốn đi, trưởng thôn! Thôn Hoa Lê cách đây không xa lắm a!"
Kiều Phong đầu óc trống rỗng trong giây lát, nhưng ông ấy cũng không biết phải làm sao bây giờ: "Đúng, trốn, đi trốn! Mọi người mau về nhà thu dọn đồ đạc, chúng ta sẽ chạy vào núi!"
"Mau lên, báo cho những nhà khác biết, thu dọn nhanh rồi cùng nhau chạy!" Nói rồi, Kiều Phong vội vã chạy về nhà mình, những người khác cũng bỏ cả việc lấy nước, hấp tấp chạy về chuẩn bị trốn.
Tiếng đập cửa dồn dập lại vang lên ở Kiều gia. Kiều Nhị mở cửa, thấy Hồ lão nhị hốt hoảng: "Có chuyện gì vậy?"
Hồ lão nhị nói trong cơn hoảng loạn: "Không xong rồi, thôn Hoa Lê bị cướp! Bọn cướp còn đốt nhà, cháy, cháy, tất cả đều cháy rụi." Hồ Nhị mặt đầy hoảng sợ,"Trưởng thôn bảo mọi người nhanh chóng thu dọn đồ đạc để chạy trốn."
Chân Nguyệt từ trong nhà bước ra: "Bọn cướp có bao nhiêu người?"
Hồ lão nhị lắc đầu: "Ta không biết rõ, nhưng chắc khoảng trăm người, còn có vũ khí. Tóm lại là phải chạy ngay. Ta đi báo cho các nhà khác, các ngươi nhanh chóng chuẩn bị đi."
Hồ lão nhị đi vội vàng, Chân Nguyệt và Kiều Nhị nhìn nhau. Chân Nguyệt nói: "Mau thu dọn, chúng ta chạy trốn!"
Kiều Nhị lưỡng lự: "Thật sự phải chạy sao?"
"Phải chạy, không còn cách nào khác!" Chân Nguyệt nhấn mạnh,"Mọi người nhanh chóng chuẩn bị! Những đồ ta đã bảo trước kia để sẵn, giờ mang hết lên xe lừa và xe bò!"
Cả nhà lập tức hành động. Tiền thị đỡ bụng bầu to ngồi một bên trông mấy hài tử, dặn dò: "Không được khóc lóc, đi theo chúng ta, hiểu chưa? Tiểu Hoa, cháu phải trông muội muội và đệ đệ cho cẩn thận."
"Vâng, cháu biết rồi."
Kiều Trần thị thì lo lắng vò đầu bứt tai: "Chỗ lương thực dưới hầm phải làm sao bây giờ? Mang đủ ăn không?"
Chân Nguyệt đáp nhanh: "Chỉ có thể mang được như vậy, mọi người ăn ít một chút. Cờ lúc sau trở về lại nói tiếp."
Hai chiếc xe được chất đầy đồ đạc. Tiền thị ngồi trên xe bò, còn Kiều Nhị và Kiều Đại Sơn dẫn đầu đánh xe. Một đoàn người gồm hơn mười người từ Kiều gia rời khỏi nhà, vừa ra đến cổng thì gặp những người trong thôn cũng đang chuẩn bị chạy trốn. Mọi người nhanh chóng tụ họp lại và cùng hướng về phía ngọn núi gần đó.
Người lớn kéo theo hài tử, tay ai cũng ôm theo những gói đồ nặng trĩu, mặt mày lo lắng và mệt mỏi và mê mang. Họ không biết vì sao mọi chuyện lại xảy ra như thế này, ông trời chính là không cho bọn họ con đường sống mà.