Trong hoàn cảnh khó khăn, Chân Nguyệt không cho Tiểu A Sơ được cái gì khác, chỉ bẻ một mẩu bánh bột ngô và đút cho nhi tử. Tiểu A Sơ ngoan ngoãn ngồi trong lòng nương, cái miệng nhỏ nhấm nháp bánh bột ngô mà không làm loạn, biết rõ tình cảnh hiện tại không dễ dàng.
Bên cạnh, có một hài tử khác khóc toáng lên: "Ô ô ô, con không ăn cái này! Con không muốn ăn!"
"Cháu ngoan của ta, giờ chỉ có cái này thôi. Khi về nhà, nãi nãi sẽ làm món ngon cho cháu. Nãi có tiền mà, nhanh ăn đi, nhanh ăn đi, nếu không nương cháu sẽ ăn hết đấy."
" Cháu không ăn" Hài tử vẫn không chịu, giận dữ ném chiếc bánh màn thầu xuống đất. Nãi nãi hài tử đó vội nhặt lên, dỗ dành: "Được rồi, để nương cháu nấu cháo cho cháu ăn, tôn tử ngoan, đừng nóng giận."
Cuối cùng, không biết nãi nãi hài tử kia nói gì, mà lúc sau hài tử kia cũng chịu nghe lời. Tiểu A Sơ nhìn thấy cảnh đó, khẽ nói với Chân Nguyệt: "Hắn hư." Rồi tự vỗ vào n.g.ự.c mình, hãnh diện nói: "A Sơ ngoan!"
Chân Nguyệt mỉm cười, véo nhẹ mũi Tiểu A Sơ: "Con ngoan, nhưng trước đây con cũng từng nháo lắm. Nếu giờ con mà làm loạn, nương sẽ đánh đòn đấy!"
Tiểu A Sơ lập tức lấy tay che mông, hứa hẹn: "Ngoan, nương đừng đánh!"
Chân Nguyệt gật đầu,"Con ngoan thì nương không đánh, mau ăn đi."
Tiểu A Sơ há miệng cắn một miếng bánh bột ngô to, nhưng thiếu chút nữa thì nghẹn. Chân Nguyệt nhanh chóng đưa cho nhi tử uống nước.
Ở phía bên kia, một hài tử khác cũng bị nghẹn, người nhà hoảng loạn: "Đào nhi, con làm sao vậy? Mau nhổ ra! Nhổ ra!"
Nhưng tiểu hài nữ kia không thể phun ra được, mặt nó đỏ bừng, mắt trợn trừng. Nương tiểu hài nữ cố vỗ lưng nhưng không ăn thua, những người xung quanh cũng không biết làm sao.
Chân Nguyệt nhanh chóng chạy tới, ôm tiểu nữ hài lên và ấn mạnh vào bụng nó. Chỉ trong vài giây, tiểu nữ hài ho mạnh và nôn ra miếng bánh bị nghẹn, hơi thở dần trở lại bình thường.
"Khụ khụ khụ!" Tiểu nữ hài cuối cùng cũng sống lại.
Chân Nguyệt thấy không có chuyện gì nữa thì trở về chỗ ngồi của mình. Nương tiểu hài nữ vừa trải qua cơn hoảng hốt ôm nữ nhi vào lòng, suýt nữa thì bật khóc: "Con làm nương sợ đến muốn chết!"
Chân Nguyệt quay sang nhắc nhở Tiểu A Sơ: "Ăn chậm thôi, không được ăn vội như thế."
Tiểu A Sơ gật đầu, bé chỉ biết nương mình quả thật rất giỏi.
Không lâu sau, nương tử kia mang theo nữ nhi đến quỳ lạy cảm tạ Chân Nguyệt. Dù trong thôn có người nói Chân Nguyệt đanh đá và dữ dằn, nhưng không ai ngờ rằng người cứu nữ nhi nàng ấy lại chính là Chân Nguyệt. Lam thị vô cùng biết ơn.
"Cảm ơn ngươi nhiều lắm."
Chân Nguyệt chỉ đáp nhẹ: "Hài tử không sao là tốt rồi, các ngươi về đi."
Lam thị cúi đầu cảm tạ không ngừng rồi dẫn nữ nhi ròi khỏi, chỉ biết hứa hẹn báo đáp sau này, bởi lúc này họ không có gì để đền đáp.
Lúc này, có người hỏi: "Trưởng thôn, chúng ta trốn đến đây liệu đã an toàn chưa? Bọn cướp có thể đuổi theo vào núi không? Nơi này cũng không xa lắm."
Một số người khác cũng phụ họa theo, sợ rằng bọn cướp sẽ đến truy lùng.
Kiều Phong nghe vậy, liền hỏi: "Vậy các ngươi muốn làm thế nào?"
Có người đề xuất: "Hay chúng ta vào sâu hơn trong núi?"
Rồi lại có người nói: "Nhưng biết đâu bọn cướp không biết chúng ta trốn vào núi thì sao?"
Bỗng nhiên Kiều Nhị lên tiếng: "Không đâu, bọn chúng chắc là sẽ biết, vì khi chúng ta vào núi, chúng ta vẫn còn để lại dấu chân ở đó."