Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 495

Kiều Phong lên tiếng khích lệ: "Cố gắng đi đến bờ sông, có lẽ sẽ tìm được nước uống."

Mọi người chỉ còn bám vào hy vọng đó mà tiếp tục đi, nhưng dù đã đi suốt cả ngày, họ vẫn chưa đến được bờ sông. Cuối cùng, tất cả phải dừng lại để nghỉ.

Chân Nguyệt lấy chút nước cuối cùng trong bình đút cho Tiểu A Sơ. Chiếc bình đã cạn khô, còn môi nàng cũng đã nứt nẻ, khô đến mức đau rát. Tiền thị với cái bụng bầu nặng nề cũng đang rất khó chịu, nhưng không có cách nào khác.

Kiều Nhị an ủi: "Nếu chúng ta đi nhanh hơn, giữa trưa mai có thể tới bờ sông. Khi đó sẽ có nước uống, mọi người cố gắng chịu đựng thêm một chút."

Dù không đành lòng nhưng cũng chẳng có lựa chọn nào khác. Ngay cả đàn bò và lừa cũng đã khát khô, không muốn di chuyển, Kiều Đại Sơn phải liên tục vung roi mới khiến chúng di chuyển chậm chạp.

Sáng sớm hôm sau, Chân Nguyệt kiểm tra chiếc bình nước của mình. May mắn thay, tối qua nàng đã kiên nhẫn gom chút sương sớm bằng cách đào hố và đặt đá lên đó, khiến nước từ sương nhỏ giọt vào bình.

Dù chỉ là một ít, nàng cũng nấu lên, để nguội rồi đút cho Tiểu A Sơ uống. Tiểu hài tử cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Bọn Tiểu Hoa cũng tràn đầy thèm khát, nhưng không có cách nào, chỉ có một chút nước.

Tiểu A Sơ uống cũng không đủ, chỉ có vài giọt làm ướt môi, Chân Nguyệt sờ sờ đầu bé: "Chờ đến giữa trưa thì sẽ tốt hơn, chúng ra đi nhanh một chút là sẽ tới."

Đoàn người tiếp tục xuất phát từ sáng sớm, trời không quá nóng nên mọi người cũng bớt khát hơn.

Mọi người kéo lê thân thể mệt mỏi, bọn họ cuối cùng cũng đi được đến bờ sông kia vào tầm giữa trưa, nhưng mặt sông đã khô cạn hoàn toàn.

Nhìn thấy cảnh này, có người ngã quỵ xuống đất, bật khóc: "Không có nước, không có nước, chúng ta c.h.ế.t mất, ai cũng không trốn thoát, ha ha ha, chúng ta đều phải chết!"

Một người khác tức giận đạp lên kẻ đang khóc: "Ngươi nói bậy bạ gì thế? Đoạn sông này vốn dĩ khô rồi, chúng ta phải đi ngược lên thượng nguồn thì mới có nước!"

Những lời này khiến mọi người tỉnh táo trở lại, liền nhanh chóng tiếp tục di chuyển về phía thượng nguồn.

"Chúng ta đi nhanh lên!" Mọi người lại tiếp tục hướng đầu nguồn con sông đi.

Sau hơn một canh giờ, họ rốt cuộc tìm thấy chút nước. Mọi người lao đến uống như điên dại, uống xong sinh bệnh thì sao? Bọn họ mặc kệ, bọn họ cũng sắp c.h.ế.t khát rồi.

Ngay cả trên đường còn xảy ra xô xát, tranh giành nước uống. Chân Nguyệt không tham gia, nàng đưa Tiểu A Sơ tới một vũng nước nhỏ hơn, gom nước vào bình để nấu sôi. Kiều Tam và những người khác cũng làm như vậy, cẩn thận hứng nước để mang về cho cả nhà.

Lúc sau lại có những người khác cùng lại đây, cũng chạy nhanh hứng lấy nước, nhưng là nước trong vũng rất ít, không bao lâu lại không còn nước, những người tiếp theo phải đi xa hơn, đi rất lâu mới nhìn thấy vũng nước.

Nước rất dơ, đều là bùn sa, người Kiều gia tuy rằng đều rất khát nhưng cũng không dám uống, Chân Nguyệt cũng không cho mọi người uống, cần phải nấu rồi mới có thể uống.

"Nếu uống nước bẩn mà sinh bệnh, nơi này không có đại phu, mọi người chỉ còn nước chờ c.h.ế.t thôi." Lời nói này làm những người đang vội vàng uống nước cũng dừng lại, nước đã có ở trong tay, bớt một chút thời gian cũng không .

Sau khi đun sôi nước, mọi người chia nhau uống từng ngụm. Tiền thị uống hai ngụm, dù vẫn còn khát nhưng đã đỡ hơn phần nào.

Kiều Nhị bảo mọi người: "Nghỉ ngơi một chút, rồi chúng ta quay về thôn. Giếng nước nhà chúng ta vẫn còn chút nước, và..." Kiều Nhị ngập ngừng, nhỏ giọng nói với Chân Nguyệt và người thân: "Hầm lương thực hình như vẫn chưa bị phát hiện."

Mọi người nghe vậy đều mừng rỡ, chỉ cần còn lương thực và nước, họ vẫn còn cơ hội sống sót.

Kiều Nhị tiếp tục: "Nhưng nhà cửa bị thiêu sạch rồi. Nếu trời lạnh hơn..."

Kiều Tam: "Không sao, sau này đệ sẽ lên núi đốn củi." Dù sao gỗ trong rừng vẫn còn nhiều.

Chân Nguyệt hỏi thêm: "Tường nhà còn không?"

Kiều Nhị gật đầu: "Còn, nhưng bị cháy đen hết."

Bình Luận (0)
Comment