Trong nhà nhàn rỗi, việc xây nhà cũng dần được hoàn tất. Sau hơn nửa năm, cuối cùng một gian nhà mới đã được xây xong. Sợi gai cũng đã dệt thành vải, miếng vải được chia ra, một phần để may áo cho Tiểu A Sơ, phần còn lại làm đồ lót cho Tiểu A Trọng. Phần vải thừa được khâu lại thành vài chiếc khăn.
Mùa đông năm đó lại đến, cả nhà Kiều gia quây quần sưởi ấm. Kiều Nhị đang làm gà để chuẩn bị đón tết, mấy con gà nuôi cũng đã lớn.
Trong bếp, Chân Nguyệt nướng vài củ khoai tây, dùng que lật trở cho đều lửa.
"Nương, khoai chín chưa?" Tiểu A Sơ l.i.ế.m môi, bé muốn ăn khoai.
"Chờ thêm chút nữa, khi chín nương sẽ gọi con," Chân Nguyệt nói.
"Vâng," Tiểu A Sơ ngoan ngoãn đáp.
Bên kia, Kiều Triều râu ria xồm xoàm, đã cả tháng không tắm. Hắn cắn một miếng bánh bao cứng ngắc, đôi mắt luôn nhìn về phía trước, lòng nặng trĩu lo lắng.
Hồ lão đại ẩn núp bên cạnh, thì thào: "Phản tặc đã tiến vào phủ An Bình, có lẽ chúng ta sắp được trở về đó."
Kiều Triều càng thêm lo lắng. Hắn sợ phản tặc tàn sát thôn dân, nếu trong số đó có Chân Nguyệt và Tiểu A Sơ thì sao? Tuy rằng lúc trước hắn có nghe được tin tức kia, lại cảm thấy cơ hội sống sót của bọn họ xa vời, nhưng hắn không có tận mắt nhìn thấy, hắn liền cảm thấy bọn họ còn sống!. Bọn họ đang đóng quân tại Hàm Châu, lúc bọn họ đến đây chẳng khác gì địa ngục trần gian. Kiều Triều nhìn thấy những t.h.i t.h.ể chưa kịp phân hủy ven đường, lòng hắn se lại khi nghĩ đến bọn Chân Nguyệt.
Điều duy nhất khiến Kiều Triều kiên trì suốt thời gian qua chính là hy vọng được gặp lại thê tử và nhi tử. Trước đây, hắn không bao giờ nghĩ mình sẽ là người quyến luyến tình cảm như thế, nhưng sau bao tháng ngày nơi chiến trường, Chân Nguyệt và Tiểu A Sơ đã trở thành hai người quan trọng nhất trong cuộc đời hắn.
Vân Mộng Hạ Vũ
Bọn Kiều Triều không biết là, nhờ cơn mưa lớn làm sạt lở núi, khiến đường ra bị chặn, nên người Kiều gia không ra được mà bọn phản tặc cũng không vào được thôn, người Kiều gia vẫn an toàn.
Khoai tây đã chín, Chân Nguyệt phát cho mấy tỷ muội Tiểu Hoa, mỗi người một củ. Mấy hài tử ngồi quanh đống lửa sưởi ấm, ăn khoai tây rất vui vẻ.
Sau khi ăn xong, bọn hài tử liền ngồi xuống đất để tập viết chữ. Chân Nguyệt đã dạy Tiểu A Sơ viết một số chữ, và cũng dạy bé cách viết tên mình. Ba chữ "Kiều Quân Lân" khá phức tạp, nhưng sau nhiều ngày học, cuối cùng Tiểu A Sơ cũng viết thành thạo.
Tên của Tiểu A Trọng cũng đã được đặt, gọi là "Kiều Quân An," vì Tiền thị mong con mình luôn được bình an.
Tiểu A Sơ: "Tên đệ đệ dễ viết hơn tên của con."
Mọi người bật cười: "Con là ca ca, sau này con dạy đệ đệ sẽ dễ một chút."
Tiểu A Sơ chớp mắt hỏi: "Nhị thẩm không dạy sao?" Hắn là nương dạy, đệ đệ không phải là nương của đệ ấy dạy sao?
Nghe Tiểu A Sơ nói, Tiền thị chợt động lòng: "Đúng vậy, con nói đúng. Chờ nhị thẩm mấy ngày nay sẽ học cách viết tên đệ đệ con như thế nào."
Tiền thị biết đọc và viết vài chữ đơn giản, nhưng một số chữ phức tạp hơn thì nàng ấy không biết.
Tiểu A Sơ ôm lấy cánh tay Chân Nguyệt, trong lòng nghĩ rằng nương mình thật giỏi, chỉ cần một lúc là có thể viết tên của cậu bé. Trong lòng Tiểu A Sơ vô cùng tự hào.
Mùa đông năm đó trời rất lạnh, nhưng trong nhà có lửa, lũ trẻ được ăn no, ngày tháng trôi qua yên bình và ấm áp.