Chân Nguyệt nói thêm: "Muốn có đồ dùng riêng thì không thể chỉ ngồi chơi, phải giúp gia gia làm việc đấy."
Tiểu A Sơ nghiêm túc đáp: "Con có thể giúp gia gia giặt quần áo."
Kiều Trần thị cười: "Con làm sao biết giặt quần áo? Con cứ đi đào giun cho gà ăn là được."
Tiểu A Sơ vui vẻ đáp: "Vậy cháu sẽ đào thật nhiều giun!" Rồi bé nhanh chóng chạy ra ngoài.
Nửa tháng sau, chiếc rương nhỏ của Tiểu A Sơ được đặt ngay bên cạnh chiếc rương lớn của Chân Nguyệt. Tiểu hài tử tự mình gấp quần áo gọn gàng và bỏ vào rương, còn cẩn thận để mấy món đồ chơi nhỏ Kiều Đại Sơn làm cho bé vào đó. Cả ngày, Tiểu A Sơ cứ mân mê chiếc rương của mình, làm Chân Nguyệt còn đùa rằng có khi thằng bé muốn chui vào rương mà ngủ.
Vụ xuân năm nay cũng đã đến, Chân Nguyệt trồng thêm nhiều dưa hấu, củ cải đường và khoai tây. Củ cải đường năm trước đã được chế biến thành đường, giúp gia đình có chút ngọt ngào trong cuộc sống khốn khó. Thỉnh thoảng, họ còn hái quả dại về làm kẹo hồ lô, đám hài tử rất thích, còn người lớn cũng thấy ngon miệng.
Nhưng trong nhà muối đã không có, vốn dĩ đã sớm hẳn là đã không có, là Chung gia trong nhà chứa đựng rất nhiều, phía trước bọn họ lấy đồ vật đi đổi.
Không có muối thì rất nhiều đồ ăn trong nhà đều không làm được, việc làm tương ớt hay đậu tương cũng phải tạm dừng vì thiếu muối.
Vân Mộng Hạ Vũ
Kiều Nhị nói: "Ngày mai ta sẽ ra ngoài, có thể leo qua ngọn núi bên kia để hỏi thăm tin tức."
Kiều Tam muốn đi cùng: "Đệ cũng đi."
Kiều Nhị lắc đầu: "Không được, đệ ở nhà." Nếu có chuyện xảy ra với hắn, ít nhất trong nhà vẫn còn có Kiều Tam. Rồi Kiều Nhị nhắc thêm: "Tam đệ muội không phải vừa mới mang thai sao? Đệ không nên rời đi."
Đúng vậy, Mạn Châu cuối cùng cũng mang thai. Một buổi sáng nọ, nàng ấy ói ra sau khi ăn, ban đầu mọi người tưởng nàng ấy bị trúng thực, nhưng không có đại phu, Tiền thị hỏi: "Bao lâu rồi nguyệt sự không đến?"
Mạn Châu mới nhận ra đã hai tháng chưa thấy. Đợi thêm một tháng nữa, các dấu hiệu mang thai càng rõ ràng. Vì không có đại phu, nên mọi người đều đoán chắc rằng nàng đã mang thai.
Tiền thị thở dài: "May mà con không mang thai lúc phải chạy nạn trước đây."
Mạn Châu cũng thấy mình may mắn.
Cuối cùng, Kiều Nhị cùng mấy nam nhân trong thôn ra ngoài. Họ vượt qua ngọn núi lớn, định đi đến huyện thành để thăm dò tình hình. Nhưng khi đi qua mấy ngọn núi, họ nhìn thấy một đoàn binh mã di chuyển dưới chân núi.
Trước đó đã có tin đồn về phản tặc, nên họ không biết đoàn người kia là quân triều đình hay phản tặc. Dù là bên nào, bị phát hiện cũng không hay, vì vậy họ quyết định không đi đến huyện thành nữa mà vòng đường khác để đến thành Khánh Vĩnh bên cạnh xem.
"Không phải nói bên đó có loạn sao?" có người hỏi.
Kiều Nhị đáp: "Đã hơn một năm rồi, chắc hẳn đã có thay đổi. Chúng ta không vào thành, chỉ đứng từ xa nhìn xem thế nào."
Cuối cùng, họ tiếp tục vượt qua vài ngọn núi lớn để đến gần thành Khánh Vĩnh. Trên đường, họ gặp phải lợn rừng và thú dữ, suýt nữa thì ngã xuống núi, nhưng may mắn là tất cả còn bình an.
Sau hơn hai tháng đường đi, họ đến được thành Khánh Vĩnh. Vương Nhị Thụ trong đội bị ngã khi leo núi, khiến vết thương ở chân nhiễm trùng và mưng mủ. Tình hình khẩn cấp nên họ cũng không quản được nhiều, khi thấy cổng thành Khánh Vĩnh vẫn còn yên bình nên họ quyết định khiêng người bệnh qua cổng.