Bọn Kiều Nhị đã ở lại thành Vĩnh Khánh hơn nửa tháng, trong nhà còn có người chờ bọn họ, ngày mai bọn họ sẽ khởi hành trở về.
Vương Nhị Thụ ngồi trên chiếc xe đẩy, những người còn lại thay nhau kéo xe. Trên đường, họ thấy vài nhóm người chạy nạn đang đi về phía Khánh Vĩnh, nhưng số lượng không nhiều.
Vân Mộng Hạ Vũ
Kiều Nhị nhớ lại thời gian trước khi phủ An Bình còn yên ổn, cũng có những người chạy nạn đến chỗ họ, nhưng sau này tất cả trở nên hỗn loạn.
Liệu Khánh Vĩnh có lại loạn một lần nữa không?
Khi bọn Kiều Nhị vừa rời Khánh Vĩnh, một đội quân lớn tiến vào trong thành, trong đó có Kiều Triều. Họ chuẩn bị tấn công phủ An Bình, tiến hành từ hai phía, Hàm Châu và Khánh Vĩnh, để giáp công.
Bên kia, tại Kiều gia, mọi người đều bận rộn với công việc nhà. Phòng thứ ba trong nhà cũng đang được chuẩn bị xây dựng. Thời tiết oi bức, dưa hấu đã chín mọng, mọi người đặt chúng vào giếng nước để làm lạnh rồi lấy ra ăn, cảm giác mát lạnh sảng khoái vô cùng.
Tuy nhiên, Tiểu A Sơ vì tham ăn mà sau đó bị tiêu chảy. Chân Nguyệt phải nấu thuốc cho tiểu nhi tử uống, nhìn nhi tử sắc mặt tái nhợt nằm trên giường cũng đau lòng, vừa xoa bụng cho nhi tử vừa dặn dò: "Lần sau đừng tham ăn như vậy, cái gì cũng phải vừa phải thôi."
Tiểu A Sơ biết sai rồi, trời nóng, bé lại cảm thấy dưa hấu quá ngon nên bé không thể kiềm lòng được. Chân Nguyệt không muốn cho nhi tử ăn nhiều, nhưng hai lão nhân trong nhà lại quá thương cháu, nên khi Chân Nguyệt vắng mặt, Tiểu A Sơ đã ăn thỏa thích.
Hậu quả là bị lạnh bụng và tiêu chảy.
Tiểu A Sơ nói khẽ mình sai rồi, Chân Nguyệt lau mồ hôi cho nhi tử: "Khi khỏe lại, mỗi ngày con phải tập chạy bộ nhiều hơn để rèn luyện thân thể, mới không bị bệnh."
Dưa hấu trong nhà nhiều đến mức ăn không hết, nên đem đổi với dân làng lấy lương thực, vải dệt và những thứ cần thiết khác.
Trong khi đó, bọn Kiều Nhị đã vượt qua rất nhiều núi non và gần tới nơi giáp ranh giữa phủ An Bình và Khánh Vĩnh. Họ không dám tiến sâu hơn và quyết định tìm đường vòng.
Họ cẩn thận chuyển đồ vào các sọt, Vương Nhị Thụ cần người đỡ một bên, cả nhóm luân phiên khiêng đồ. Cả nhóm tiếp tục tiến vào rừng núi, lo sợ gặp phải quân phản loạn, nhưng may mắn là khu vực núi sâu này ít có người qua lại.
Bỗng nhiên, Vương Nhị Thụ chỉ vào một đám khói phía xa,"Chỗ kia có khói!"
Kiều Nhị lập tức cảnh giác: "Không ổn rồi, chắc gần đây có người tuần tra. Chúng ta phải rẽ sang hướng khác."
Cả nhóm vội vã chuyển hướng về phía ngược lại. Tầm khoảng một canh giờ sau có đội tuần tra đi đến chỗ bọn Kiều Nhị từng đi qua, trên mặt đất vẫn để lại dấu chân.
"Chắc không phải người của Cố tướng quân đi?,"
"Cho người đi điều tra một chút"
Bọn Kiều Nhị đã sớm chạy đến một ngọn núi khác và ẩn náu trong một hang động nhỏ nhỉ ngơi, bọn họ sợ đốt lửa sẽ lộ vị trí nên cả đám chỉ dám ăn bột ngô khô không khốc. Sau khi nghỉ ngơi một lát, cả nhóm tiếp tục lên đường, sợ sẽ có người phát hiện bọn họ.
May mắn thay, những người tuần tra không tìm thấy bọn Kiều Nhị, trong lúc đám người tuần tra đi theo dấu chân trên mặt đất thì bọn họ nhận được tin binh lính đang tiến tới đây, đám phản loạn phải quay về để chuẩn bị đối phó.
Trên đường về, nhóm Kiều Nhị di chuyển nhanh hơn rất nhiều, chỉ mất một nửa thời gian so với lúc đi. Họ mất hơn một tháng để về đến gần thôn, mà Vương Nhị Thụ đã có thể tự mình đi bộ, không cần xe đẩy nữa. Nhờ có thuốc men, họ cũng tránh được côn trùng và các loài động vật nguy hiểm.
Dù gặp phải vài con lợn rừng trên đường, họ đều cố gắng né tránh để tránh xung đột với dã thú.