Sau khi tắm rửa, cạo râu và thay đồ sạch sẽ, Kiều Nhị trông đã tươm tất hơn nhiều. Tuy nhiên, trên người hắn vẫn có nhiều vết thương, từ tay chân cho đến bụng. Tiền thị nhìn thấy mà lòng đau như cắt, suýt nữa bật khóc.
Trong khi đó, Chân Nguyệt và Kiều Trần thị sắp xếp lại số hàng hóa mà Kiều Nhị mang về, bao gồm cả một hũ muối lớn. Kiều Trần thị nhìn hũ muối và nói: "Thê tử lão đại à, nhà mình giờ có thể làm tương và nhiều món khác rồi, phải không?"
Chân Nguyệt đáp lại: "Đúng vậy, giờ thì có thể làm được rồi."
Vải dệt được chia một ít, giữ lại một chút để sau này cho hài tử của tam đệ muội. Chân Nguyệt nhận được một ít, nhưng không đủ để làm một bộ quần áo, chỉ có thể làm áo ngắn. Tuy nhiên, nàng không biết may vá, nên nhờ Kiều Trần thị làm giúp.
Lúc này, bên ngoài thôn, Kiều Triều cưỡi ngựa dẫn người tới."Thiên phu trưởng, phía trước không có đường. Đất lở đã chặn mất lối đi, nhìn dấu chân kia, họ hẳn là đã vào núi."
Kiều Triều quan sát một lúc rồi nói: "Vào núi, tiếp tục truy đuổi!"
Vân Mộng Hạ Vũ
"Rõ."
Hồ lão đại chạy theo bên cạnh, đột nhiên cảm thấy con đường này sao mà quen thuộc, như thể đã từng thấy qua, nhưng hắn không thể nhớ ra được nên cũng không nghĩ nữa.
Kiều gia không chỉ mua đồ cho riêng mình mà còn giúp Chung gia mua một ít, sau đó lại mua thêm cho nhà Trịnh nương tử một ít.
Kiều Trần thị nói: "Ta sẽ mang đồ qua cho Chung gia."
Chân Nguyệt đáp: "Để con đi đưa cho nhà Trịnh nương tử, nhà nàng ấy gần hơn."
"Được."
Chân Nguyệt cầm đồ định ra cửa, Tiểu A Sơ liền chạy theo ngay,"Nương, nương đi đâu, con cũng muốn đi."
Chân Nguyệt đáp: "Ta đi nhà Trịnh nương tử, nếu muốn đi thì theo sát ta, đừng kéo áo nương."
"Được ạ."
Hai người ra khỏi nhà, Tiểu A Sơ bước đi chậm, còn nhảy nhót. Chân Nguyệt liền đi chậm lại một chút để chờ bé.
"Nương, nhị thúc có vẻ như đã mua thịt khô về, tối nay chúng ta có thịt ăn sao?"
Chân Nguyệt trả lời: "Lát nữa về nương sẽ cho con một ít, nhưng thịt khô không phải để ăn liền. Nhưng mà nãi nãi con bảo sẽ g.i.ế.c gà để bồi bổ cho nhị thúc con, nên tối nay có thịt gà ăn."
"Con thích ăn thịt gà! Nương, tối nay chúng ta có thịt ăn rồi!"
"Ừ..."
"A a a! Không! Cứu ta!" Chân Nguyệt đang trò chuyện với Tiểu A Sơ, chuẩn bị bước vào nhà Trịnh nương tử thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng thét chói tai của Trịnh nương tử.
Chân Nguyệt lập tức bế Tiểu A Sơ, chạy lui về phía một bụi cây, dùng cỏ che kín: "Ngàn vạn lần đừng ra ngoài, dù có chuyện gì cũng không được ra, đợi nương trở lại. Nếu không nghe lời, nương sẽ không cần con nữa."
Tiểu A Sơ gật đầu, ngoan ngoãn trốn trong bụi cỏ.
Chân Nguyệt cầm lấy một cây gậy chạy vào nhà Trịnh gia, vừa vào đã thấy hai gã nam nhân đang định cưỡng bức Trịnh nương tử. Bà Trịnh thì đã ngất xỉu nằm một bên, trán chảy máu, còn A Phúc nằm im bất động, không rõ sống chết.
Chân Nguyệt lao tới, dùng cây gậy đánh mạnh vào đầu một tên. Khi chuẩn bị đánh tên thứ hai, thì tên kia vội vàng lùi lại và cầm lấy con d.a.o bên cạnh.
Nhìn thấy Chân Nguyệt, hắn ta cười cợt: "Lại thêm một người, vừa vặn chúng ta mỗi người một nữ nhân."
Cả hai tên nam nhân cười dâm đãng: "Không ngờ ở đây lại có người nấp, có được lại không cần lãng phí công sức!"
Chân Nguyệt nhìn quần áo rách rưới của bọn chúng, ban đầu tưởng là nạn dân, nhưng thấy d.a.o găm trong tay chúng, nàng nhớ tới lời Kiều Nhị: "Các ngươi là phản tặc!"