Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 576

Lập tức cả nhà đều lo lắng. Kiều Trần thị đi mua ít rượu từ nhà Nghiêm gia về, trong khi Tiền thị dùng nước lạnh đắp lên trán Chân Nguyệt để hạ sốt.

Vì trong nhà không có thuốc, khi Kiều Trần thị về, bà dùng rượu để lau người cho Chân Nguyệt, còn Tiền thị thì nấu thêm canh gừng cho nàng uống.

Tiểu A Sơ vẫn luôn ở bên cạnh nắm tay nương, thỉnh thoảng ngước lên nhìn Kiều Trần thị với đôi mắt lo lắng: "Nương có khỏi không nãi nãi?"

Vừa hỏi xong thì miệng thằng bé đã mếu máo, nước mắt lưng tròng.

Kiều Trần thị xoa dịu: "Không sao đâu, nương con sẽ khỏi mà, đừng lo."

Sau một hồi chăm sóc, cuối cùng nhiệt độ trên trán Chân Nguyệt cũng giảm xuống, nhưng mọi người vẫn lo sợ bệnh sẽ tái phát, nên Kiều Trần thị ở lại trong phòng trông nom nàng. Tiểu A Sơ thì được Kiều Đại Sơn đưa đi, sợ lây bệnh từ Chân Nguyệt.

Sáng hôm sau, Chân Nguyệt tỉnh lại, cảm thấy cổ họng khô rát và toàn thân mệt mỏi. Tiền thị mang nước ấm đến: "Đại tẩu, uống chút nước đi. Kiều Nhị đã ra ngoài mua thuốc, chờ khi mua về sẽ sắc cho tẩu uống."

Chân Nguyệt uống xong, cảm thấy đỡ hơn chút: "Cảm ơn."

Tiền thị cười: "Có gì đâu, hôm qua tẩu làm mọi người sợ gần chết."

Chân Nguyệt cười nhẹ: "Ta không sao, chắc là do hôm qua dầm mưa quá lâu." Thật ra, ngoài việc mắc mưa, lúc đối diện với con hổ, tinh thần nàng cũng căng thẳng quá độ. Giờ về nhà, buông lỏng tinh thần, cơ thể nàng liền đổ bệnh.

Buổi chiều, Kiều Nhị mua thuốc trở về, Tiền thị sắc thuốc xong mang vào phòng cho Chân Nguyệt uống. Tiểu A Sơ đứng thập thò ngoài cửa, lo lắng nhìn vào, nhưng Kiều Trần thị không cho bé vào vì sợ lây bệnh.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tiểu A Sơ vẻ mặt đầy lo lắng, Chân Nguyệt nhẹ giọng nói: "Nương không sao đâu, con đừng vào, ra ngoài chơi với tỷ tỷ đi."

Tiểu A Sơ lắc đầu, vẫn đứng ở cửa. Kiều Trần thị ở bên ngoài nói: "Vừa nãy nó còn đòi chạy ra ngoài tìm cha về để gọi người chữa bệnh cho con đó. Đúng là đứa trẻ ngoan, làm ta xúc động quá." Nói rồi bà lau nước mắt, tiếp tục: "Tiểu A Sơ nhà ta thật hiếu thảo."

Chân Nguyệt dịu dàng nói: "Ngoan ngoãn giúp đỡ việc trong nhà, con càng ngoan thì nương sẽ mau khỏi bệnh."

Tiểu A Sơ gật đầu: "Con sẽ ngoan." Bé xoa nước mắt, trong lòng cảm thấy sợ hại, lúc trước bé đã nghe người trong thôn kể rằng một cô nương bị bệnh, sau đó không bao giờ tỉnh lại.

Một lát sau, Kiều Trần thị dẫn Tiểu A Sơ ra ngoài,"Đi với nãi nãi chọn đậu nành, con lựa hết những hạt hư ra nhé, cũng đem bệnh của nương con lấy ra luôn."

Tiểu A Sơ gật gù,"Con sẽ cẩn thận chọn hết."

"Hài tử ngoan."

Trong thôn, mọi người đã bàn bạc xong về con hổ. Cuối cùng, quyết định g.i.ế.c hổ, da hổ thuộc về Kiều gia vì Chân Nguyệt là người phát hiện, thịt hổ sẽ chia cho những người đã giúp mang hổ về, và phần còn lại chia cho cả thôn, mỗi hộ một ít.

Còn về việc vì sao lại không báo quan phủ, trưởng thôn cho biết hiện tại Huyện thái gia vẫn chưa nhậm chức, mọi việc vẫn do huyện thừa tạm quản, nên cũng không có ai quan tâm đến chuyện này. Trước đây báo quan phủ cũng chỉ được chút bạc, không báo quan phủ thì họ cũng không biết.

Cuối cùng, Kiều gia nhận được một bộ da hổ lớn và một cái chân sau. Da hổ rất tanh, Chân Nguyệt không rành xử lý nên giao cho Kiều Trần thị làm.

Chân Nguyệt dưỡng bệnh vài ngày thì hồi phục. Trong những ngày đó, mọi người trong nhà đều chăm sóc nàng rất chu đáo.

Tiểu A Sơ cuối cùng cũng được ngủ lại bên nương. Trước khi ngủ, thằng bé còn không quên sờ trán nương rồi sờ trán mình, lo lắng nương lại bị sốt: "Không còn nóng nữa."

Chân Nguyệt mỉm cười: "Nương khỏi rồi, ngủ đi."

"Ưm, nương ngủ ngon."

 
Bình Luận (0)
Comment