Trong khi đó, Kiều Nhị và Kiều Tam không ngừng tăng nhanh tốc độ để trở về, rốt cuộc trước khi trời tối bọn họ cũng về đến nhà. Một phần vì những người mới không có sức lực, đi chậm, mà xe bò thì không thể chở nhiều người như vậy.
Khi về đến nhà, hai gia đình mới được mua nhìn thấy ngôi nhà của Kiều gia cũng cảm thấy yên tâm hơn. Họ đã nghĩ rằng mình sẽ bị đưa đến một nơi xa xôi hẻo lánh để làm những công việc nặng nhọc.
Trong nhà đã dậy mùi cơm thơm phức, có người từ trong gọi ra: "Các huynh về rồi à? Chuẩn bị ăn cơm thôi."
Kiều Nhị dẫn những người mới vào, nói: "Ta đã mua người về rồi, đại tẩu đâu?"
"Đại tẩu đang ở hậu viện, để ta gọi tẩu ấy ra. Sao huynh lại mua nhiều người vậy?" Tiền thị cứ tưởng chỉ mua một hai người, nhìn thấy cả một đoàn người, còn có cả hài tử, nàng ấy sợ ngây người: "Sao lại có cả hài tử nữa?"
Kiều Nhị hơi ngượng, giải thích: "Đây là hai gia đình, nàng gọi đại tẩu ra để xem sắp xếp thế nào nhé."
"Được rồi."
Chân Nguyệt nhanh chóng từ hậu viện bước ra tiền viện, Tiểu A Sơ cũng đi theo phía sau. Khi thấy nhị thúc đang đứng cùng một nhóm người lạ, thằng bé cũng rất tò mò nhưng chỉ dám lén lút quan sát.
Ở phía bên kia, bọn Tiểu Hoa cũng lén nhìn, ba tiểu nha đầu thì thầm to nhỏ điều gì đó với nhau.
Hai gia đình người hầu đứng cúi đầu, vẻ mặt đầy lo lắng chờ đợi sự sắp xếp. Trong lòng họ vẫn còn tương đối sợ hãi.
Chân Nguyệt nhìn thấy hài tử và lão nhân già yếu thì khẽ nhíu mày. Nhưng dù sao họ cũng đã mua về, giờ không còn cách nào khác.
"Mua hết bao nhiêu tiền?" Nàng đoán rằng hai mươi lượng có lẽ không đủ.
Kiều Nhị đáp: "Mẹ mìn ban đầu đòi 27 lượng, nhưng đệ ép giá xuống còn 23 lượng. Bà ta nói họ đều biết làm ruộng, hơn nữa hai phụ nhân kia còn biết nấu cơm."
"Không ai có bệnh chứ?" Chân Nguyệt hỏi tiếp.
"Không có. Chỉ có lão nhân già yếu nên mắc vài bệnh vặt của người già, nhưng không ảnh hưởng gì nhiều."
Tiền thị tỏ vẻ không hài lòng: "Có bệnh, sao huynh dám đưa về?"
Ngay lập tức, một đại nam nhân trong nhóm quỳ xuống: "Ta sẽ chăm chỉ làm việc, xin đừng trả cha ta về."
Cả hai gia đình đều vội vã quỳ xuống van xin. Gia đình còn lại cũng quỳ theo, lo sợ rằng nếu không cần lão nhân, liệu có thể Kiều gia cũng không cần hài tử luôn không?
Chân Nguyệt cau mày: "Người đông cũng đồng nghĩa với ăn nhiều, trước hết hãy sắp xếp chỗ cho họ. Giờ cũng đã muộn, để họ qua căn nhà cũ ở tạm. Bên đó có bếp và củi, phát ít lương thực cho họ tự nấu ăn."
Rồi nàng quay sang Kiều Trần thị: "Nương, lát nữa nương xem nhà mình có cái chăn cũ nào không dùng thì mang qua cho họ. Tạm thời như vậy đã."
Kiều Trần thị gật đầu: "Được, lát nữa ta sẽ xem."
Kiều Nhị nói: "Vậy để đệ dẫn họ qua bên đó trước. Ở nhà cũ cũng có giếng, họ có thể tự lấy nước."
Kiều Nhị dẫn cả nhóm đến nhà cũ bên cạnh, nơi này có một cánh cửa nhỏ thông với nhà mới. Nhà cũ có hai gian phòng, vừa đủ cho hai gia đình ở tạm. Còn họ sắp xếp thế nào thì tuỳ họ.
Sau đó, Kiều Nhị ra sau nhà hái một ít rau xanh và hai củ cải mang đến cho họ, Kiều Trần thị cũng đưa cho họ vài chiếc chăn. Thật ra, trời đang nóng nên có chăn hay không cũng chẳng quan trọng.
Sắp xếp xong chỗ ở cho người mới, Kiều gia trở về nhà ăn cơm. Sau bữa cơm, họ bàn bạc tiếp về cách sắp xếp công việc cho nô bộc.