Không lâu sau, mùi thơm ngọt ngào lan tỏa, khi nấu xong, họ đổ vào khuôn đúc. Tay hai người vô tình dính chút đường, nên nếm thử thấy ngọt lịm.
Cả hai đều ngạc nhiên, từ khi đến Kiều gia, họ luôn cảm thấy bất ngờ trước mọi thứ: nào là làm tương đậu nành, tương ớt, rồi nghe nam nhân trong nhà kể chuyện cho heo... Giờ lại còn làm ra thứ ngọt như thế này.
Nghe nói loại đường này ngoài chợ bán rất đắt.
Tiền thị dặn dò: "Thứ này các ngươi phải giữ bí mật, không được nói lung tung ra ngoài. Đại tẩu ta nói, ai mà tiết lộ thì sẽ bị phạt đòn đến chết."
Khi Chân Nguyệt nói đến phạt đòn đến chết, Tiền thị lúc đó còn nghĩ là hơi nghiêm trọng quá, nhưng sau khi nghe Chân Nguyệt giải thích rằng đường này quý giá, nếu gia đình giàu có biết được và đến cướp đoạt, có thể gây ra họa sát thân,
Tiền thị nghe xong cũng sợ hãi, cảm thấy phạt đòn là cần thiết. Vì vậy, bây giờ nàng ấy nhắc nhở rất kỹ.
Nghe xong, Giản nương tử và Ngô nương tử lập tức xua tay, lắc đầu: "Bọn tiểu nhân không dám nói, không dám đâu."
Họ biết rằng khế ước bán thân đang nằm trong tay chủ tử, nếu chủ tử muốn bán họ đến những nơi dơ bẩn, thì coi như họ mất mạng. Hiện giờ cuộc sống đã khá hơn, dù phải làm việc, nhưng chủ tử hòa ái, lại cùng làm việc với họ.
Nhà nào có nô bộc mà vẫn phải làm nông và thủ công như Kiều gia chứ?
Tuy Giản nương tử lo phần lớn công việc thủ công, nhưng khi thiếu người, Chân Nguyệt và những người trong nhà cũng ra tay giúp đỡ.
Khi làm xong đường, Tiền thị còn ban thưởng cho mỗi gia đình một mấu đường để nếm thử hương vị. Đường có thể pha nước uống hoặc ăn riêng, hai gia đình nếm thử xong miệng đều ngọt ngào, không biết cảm ơn thế nào cho đủ. Trước đó, họ từng được thưởng chè đậu xanh, vị cũng ngọt lịm như vậy.Ngô Tuyết nhỏ giọng nói với nương: "Con mong cả đời được ở đây làm việc, để được ăn đồ ngọt như thế này."
Ngô thị xoa đầu nữ nhi, nói: "Khi con lớn hơn một chút, có lẽ sẽ được theo hầu Tiểu Niên tiểu thư."
Nàng ấy biết Tiểu Hoa và Tiểu Thảo chỉ là biểu tiểu thư trong nhà, muốn nói là tiểu thư thì chỉ có Tiểu Niên. Tam phu nhân đang mang thai, nhưng chưa rõ là nữ hài hay nam hài.
Giản nương tử cũng mong nữ nhi Giản Nguyệt sau này có thể hầu hạ Tiểu Niên. Tuy nhiên, mọi việc trong nhà đều do đại thiếu phu nhân quyết định. Nếu Chân Nguyệt sinh nữ nhi thì sẽ tốt hơn nhiều.
Không lâu sau, tin Kiều gia mua thêm người hầu lan truyền trong thôn, nhiều người hiếu kỳ kéo đến xem.
Bà Hồ thậm chí còn đến cười đùa với Kiều Trần thị nói về sau được hưởng phúc. Bà Hồ cười ha hả, nói việc gọi Kiều Trần thị là "lão phu nhân" trước đây là chính xác, bây giờ thực sự Kiều Trần thị đã trở thành lão phu nhân.
Kiều Trần thị nghe vậy đương nhiên là rất vui, nắm tay bà Hồ: "Ta thấy bà cũng sắp thành lão phu nhân rồi đấy."
"Haha, mượn lời cát tường của bà, ta cũng mong thế. Haha!"
Tiền thị đứng bên cạnh, khóe miệng cũng không giấu nổi nụ cười. Cuối cùng, nàng ấy cũng toại nguyện, trở thành nhị thiếu phu nhân! Haha!
Chung mẫu cũng đến thăm Kiều gia. Bà ấy vui mừng không kể xiết vì nữ nhi mình đã trở thành Tam thiếu phu nhân, bà ấy cảm thấy thật may mắn khi trước đây đã chọn Kiều Tam.
"Lần trước ta nghe thông gia nói là thích ăn rong biển? Bạch thúc nhà ta đi biển trở về, lần này có mang theo một ít đồ biển, trong đó có rong biển và cá biển. Ông ấy gặp chúng ta cũng rất mừng, nên mang tặng chúng ta nhiều thứ ngon. Ta đem đến đây chia cho các người một ít."