Bà ấy lúc trước mua nhiều như vậy cũng không phải để nhà mình dùng, mà là mua cho thiếu gia nhà bà ấy, thiếu gia nhà bà ấy ở thư viện Hoàng Sơn học tập, lúc trước bà ấy gửi tương đậu nành cùng tương ớt cho thiếu gia, lúc sau thiếu gia nói muốn gửi thêm một ít cho hắn, thiếu gia nói nhũng bạn họ trong trường cũng muốn.
Cho nên bà Thái mới mua nhiều như vậy, bà ấy sợ thiếu gia cần lại không có, hơn nữa mua để trong nhà dùng cho xào nấu cũng không tồi.
Lúc đầu, tương đậu nành và tương ớt không dễ bán, nhưng dần dần, người mua về nếm thử thấy ngon nên quay lại mua thêm, tiếng lành đồn xa, bán càng lúc càng tốt.
Trong nhà, Giản nương tử và Ngô nương tử thường ngồi trong sân chọn đậu để làm đậu tương. Hai cái lu lớn được dùng để làm tương, hơn nữa Kiều gia cũng đặc biệt làm ra các lọ đựng mới có khắc chữ "Kiều" trên đó, để đánh dấu thương hiệu, họ phân biệt giữa tương đậu nành và tương ớt bằng màu sắc nắp lọ.
Tiền thị lo lắng: "Trong nhà tuy trồng nhiều đậu nành, nhưng gần đây muội thấy lượng tiêu thụ lớn quá, sợ không đủ đậu nành để dùng lâu dài."
Thỉnh thoảng bọn họ cũng làm giá từ đậu nành, lại làm ít sữa đậu nành uống, nghĩ một chút thì đậu nành cũng có rất nhiều công dụng.
Chân Nguyệt: "Ta sẽ nói với cha mua thêm vài mẫu đất nữa để trồng đậu nành và ớt. Ta cũng bảo cha hỏi trưởng thôn xem có nhà nào dư đậu nành hay ớt thì chúng ta sẽ thu mua."
Nhà Kiều gia còn thu gom nhiều nấm, rau dại, trứng gà, trứng vịt. Khi bán không hết trứng, họ làm trứng muối để bảo quản.
Trứng vịt muối lột ra béo ngậy, rất ngon, Tiểu A Sơ chỉ thích phần lòng đỏ, nhưng vì sợ bị Chân Nguyệt la, bé vẫn cố ăn hết cả lòng trắng.
Công việc buôn bán ngày càng ổn định, Kiều Nhị phải liên tục bận rộn. Do Mạn Châu sắp sinh nên Kiều Tam cũng ở nhà nhiều hơn, sợ có chuyện gì xảy ra thì không kịp.
Một buổi sáng, từ phòng của tam phòng vang lên tiếng rên đau đớn của Mạn Châu khi chuyển dạ. Giản nương tử nấu nước sôi trong bếp, Ngô nương tử thì nấu trứng gà và mì sợi để mang vào cho sản phụ.
Bên ngoài phòng, mọi người trong nhà đều đứng chờ, lo lắng. Chung mẫu cũng đến, vừa đi lại vừa lo âu.
Chân Nguyệt ngồi ở một bên, Tiểu A Sơ nằm trong lòng nàng, hỏi: "Đệ đệ có sao không nương?" Có lẽ vì mọi người luôn nói rằng trong bụng tam thẩm là nam hài, nên thằng bé luôn cho rằng trong bụng tam thẩm là nam hài.
Chân Nguyệt: "Tam thẩm sẽ không sao đâu." Còn việc hài tử có phải là nam hài hay không, nàng cũng không chắc.
Tiếng rên đau đớn từ trong phòng tiếp tục vang lên. Kiều Tam cố ngó qua cửa nhưng không thấy gì, chỉ càng thêm lo lắng khi thấy m.á.u loãng từ trong phòng được đưa ra liên tục.
Chân Nguyệt nhanh chóng che mắt Tiểu A Sơ lại, không để thằng bé nhìn thấy.
Vân Mộng Hạ Vũ
Mọi người đợi đến mức sốt ruột.
Cuối cùng, sau một thời gian dài, tiếng khóc của trẻ sơ sinh vang lên, khiến tất cả thở phào nhẹ nhõm.
Không lâu sau, bà đỡ bước ra, trên tay bế một tiểu hài tử: "Chúc mừng, chúc mừng, là một tiểu thư!"
Kiều Tam nghe tin sinh nữ nhi vẫn vui mừng khôn xiết, liền hỏi: "Nương tử ta thế nào? Ta có thể vào thăm nàng chưa?"
Bà đỡ đáp: "Từ từ đã, để họ dọn dẹp trong phòng xong đã."
Kiều Trần thị bế tiểu tôn nữ, vui vẻ nói: "Ngoan ngoãn, giống hệt lão tam nhà ta."
Chung mẫu nhìn ngoại tôn nữ, dù không phải nam hài nhưng "trước nở hoa, sau kết trái", chỉ cần bà thông gia không ghét bỏ là tốt rồi.