Mọi người lập tức nhìn về phía Lâm Tiểu Hổ, tiểu tử chột dạ, lắp bắp: "Không phải ta! Không phải ta! Ta không làm!"
Chân Nguyệt nhìn quanh rồi nói: "Cứ tìm quanh nhà họ, xem có hố đào giun không là rõ ngay."
Nghe vậy, Mã thị lập tức đứng dậy phản bác: "Ngươi vu oan! Con ta không liên quan gì cả! Chính các ngươi muốn hại c.h.ế.t gà nhà ta!"
Chân Nguyệt lạnh lùng đáp: "Ta còn chưa nói ngươi trộm giun nhà ta đâu. Được thôi, ta sẽ báo quan! Mã thị ăn trộm, phải bắt ngay đưa vào ngục!"
Mã thị hét toáng lên: "Không được báo quan! Không được báo quan!"
Chân Nguyệt liền lớn tiếng cảnh báo mọi người: "Ta nói cho các ngươi nghe, từ nay về sau phải cẩn thận đấy! Mã thị là đồ trộm cắp, đặt gì ở cửa cũng phải trông coi kỹ, không là nàng sẽ đến mà trộm hết!"
Thật ra, khi Tiểu Hoa phơi giun ngoài cửa, Chân Nguyệt không ngờ Mã thị sẽ lấy trộm, lại còn dùng để cho gà ăn. Ban đầu, nàng chỉ nghi ngờ đám giun đó có vấn đề và muốn kiểm tra xem Lâm Tiểu Hổ có dính líu gì không, nhưng cuối cùng Mã thị lại là kẻ trộm, đúng là "tự làm tự chịu".
Mọi người xì xào bàn tán: "Mã thị xưa nay vốn tay chân không sạch sẽ, chẳng khác gì bà Chu."
Nghe thế, bà Chu tức giận cãi lại: "Cái gì mà giống ta! Ta lấy thì là quang minh chính đại, đâu phải như nàng ta đi trộm cắp!"
Bà Trương lập tức châm biếm: "À, đúng rồi, bà lấy của người khác là đoạt công khai, chứ không phải là trộm đúng không?"
Bà Chu phản pháo: "Đoạt cái gì mà đoạt? Ta đâu có đoạt gì, mà có đoạt cũng còn hơn bà, suốt ngày ngược đãi con dâu. Đến bữa cơm, dưa muối của nó mà bà cũng không cho ăn!"
Bà Trương chẳng chịu thua: "Bà hơn gì ta? Nhà bà có bao giờ cho con dâu miếng thịt nào đâu!"
Bà Chu bĩu môi: "Thịt hả? Nhà ta thì thịt cũng chẳng đủ cho cháu trai ta ăn, nó là mẹ thì cần gì phải ăn!"
Lúc này, thấy cuộc cãi vã bắt đầu vượt khỏi tầm kiểm soát, trưởng thôn Kiều Phong quát lớn: "Đủ rồi! Tất cả im lặng!"
Ông nhìn Mã thị, rồi nói tiếp: "Ta đã hiểu rõ chuyện này. Mã thị, ngươi tự mình trộm giun của người ta, cho gà ăn rồi làm c.h.ế.t gà. Đó là do lỗi của ngươi!"
Mã thị liền phản ứng gay gắt: "Tại sao? Bọn họ phải bồi thường cho ta!" Nàng chỉ tay vào Chân Nguyệt và Tiền thị.
Trưởng thôn nói thẳng: "Ta chưa nói hết! Ngươi còn bóp cổ Tiền thị, khiến nàng bị thương, phải bồi thường tiền thuốc men cho nàng."
Tiền thị nhanh chóng phụ họa: "Đúng đúng! Đại phu, mau đến xem cho ta, suýt nữa nàng g.i.ế.c c.h.ế.t ta rồi, cổ ta còn bầm tím đây!"
Đại phu đứng xem náo nhiệt nãy giờ, tiến đến kiểm tra Tiền thị rồi nói: "Chỉ cần bôi thuốc ngoài da thôi, yết hầu không bị tổn thương, nhưng cần kiêng các món cay và độc."
Tiền thị hào hứng nói: "Tốt lắm, tính tiền thuốc đi, để Mã thị trả là được rồi."
Mã thị cứng đầu đáp: "Ta không trả!"
Chân Nguyệt nhếch mép: "Không trả thì ta báo quan!"
Mã thị lúng túng, ngẩng cổ cố cãi,"Ta... ta..." nhưng cuối cùng cũng phải cúi đầu chịu thua.
Chân Nguyệt lúc này quay sang nhìn Lâm Tiểu Hổ, nói lớn: "Ta muốn báo quan bắt Lâm Tiểu Hổ, hắn đúng là một đứa trẻ hư! Hôm nay hắn dám bỏ thuốc độc vào giun, ngày mai có khi lại đầu độc người khác qua thức ăn."
Mã thị nghe thế liền phản đối: "Nhi tử của ta không có hạ độc!"
Chân Nguyệt đáp lại: "Nhà ta không có thuốc diệt chuột, nếu muốn chứng minh, lục soát nhà ngươi xem có không. Nếu tìm thấy thuốc diệt chuột, thì chính nhà ngươi đã hạ độc."