Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 89

Không bao lâu sau, từ trong rừng vang lên những tiếng rên rỉ nhỏ.

"Về nói lại với Mã thị, không biết nàng còn nhớ lần trước ta đã cảnh báo chưa? Bảo nàng ra đường phải cẩn thận, và cả đứa con quý tử của nàng nữa. Hừ! Còn ngươi, nếu không dạy được người nhà, lần sau Kiều Đại sẽ làm cho ngươi không thể làm đàn ông nữa!" Chân Nguyệt lạnh lùng lên tiếng.

Kiều Triều liền tiếp lời: "Hay là làm ngay bây giờ?"

Lâm Thạch bị trói chặt, mắt trợn to đầy sợ hãi, miệng bị bịt kín chỉ có thể phát ra những tiếng "ưm ưm" yếu ớt, cố sức lắc đầu.

Chân Nguyệt cười nhạt: "Lần sau đi, bây giờ không có dụng cụ."

Kiều Triều vẻ mặt tiếc nuối: "Thôi được, nghe nàng vậy."

Sau khi đá Lâm Thạch thêm một cú, Kiều Triều mới thả hắn ta ra, lạnh lùng nói: "Cứ việc đi mách trưởng thôn, nhưng phải xem nhà ngươi có đủ may mắn hay không để tránh chuyện xảy ra với người nhà." Kiều Triều nhe răng cười một cách đáng sợ, khiến Lâm Thạch vội vàng gật đầu lia lịa vì sợ.

Sau đó, Kiều Triều cùng Chân Nguyệt rời khỏi khu rừng. Khi họ quay lại ruộng rau, Kiều Nhị trông thấy liền thắc mắc: "Hai người đi đâu vậy? Đại tẩu chẳng phải nói sẽ về trước sao?"

Chân Nguyệt thản nhiên đáp: "À, ta nghĩ nên đợi các ngươi xong rồi cùng về luôn. Người ta hơi mệt, nên ngồi nghỉ một lát. Lát nữa Kiều Đại cõng ta về."

Kiều Nhị vội nói: "Vậy đại tẩu ngồi nghỉ đi, chúng ta sắp xong rồi."

"Ừ."

Lúc Lâm Thạch về đến nhà, toàn thân bầm tím, Mã thị vừa thấy đã bật khóc: "Quá đáng thật! Nhất định phải báo với trưởng thôn!"

Lâm Thạch vội vàng ngăn nàng ta: "Đừng đi, Kiều Đại nói nếu ta báo cáo, sẽ gây bất lợi cho cả nhà ta... Còn Chân thị cũng nhắc đến chuyện lần trước ngươi bị cảnh cáo."

Nghe đến đây, Mã thị đột nhiên nhớ lại lần bị Chân Nguyệt đánh ở sườn núi khi đi hái rau dại. Khi đó, Chân Nguyệt đã cảnh báo về nhi tử của nàng ta.. Mã thị run rẩy, cảm giác sợ hãi dâng lên: "Giờ phải làm sao đây? Chân thị là loại người điên rồ, cái gì cũng dám làm. Liệu nhi tử chúng ta có sao không..."

Lâm Thạch nói: "Ngươi mau đem Tiểu Hổ về nhà mẹ đẻ ở vài ngày, tạm tránh mặt. Sau này... đừng chọc vào bọn họ nữa."

Mã thị vội vàng gật đầu: "Được, ta sẽ thu dọn đồ đạc ngay bây giờ."

Giờ đây, Chân thị trở nên thật đáng sợ.

Kiều Triều cõng Chân Nguyệt về đến nhà, Kiều Trần thị vừa thấy liền vội hỏi: "Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?"

Chân Nguyệt cười nhẹ: "Không có gì đâu, chỉ là hơi mệt thôi."

Kiều Trần thị thở phào: "Vậy con cứ nghỉ ngơi đi. Hài tử để ta trông, việc nhà con không cần lo."

Chân Nguyệt gật đầu: "Vâng." Thực ra, việc nhà nàng vốn cũng không phải làm nhiều.

Vì chuyện với Lâm Thạch, khiến Kiều Triều lo lắng hắn ta sẽ còn bày trò gì khác nên mấy ngày liền không dám đi huyện thành. Nhưng sau khi nghe tin Mã thị đã mang con về nhà mẹ đẻ, Kiều Triều biết Lâm Thạch cuối cùng cũng hiểu ra lời cảnh cáo của họ và có lẽ sẽ không gây chuyện nữa. Hắn thấy không cần đề phòng như trước nữa.

Trong nhà, việc làm cối xay đã hoàn thành, nhưng vì chưa tới mùa thu hoạch, nên mọi người cảm thấy chưa cần sử dụng ngay.

Đậu nành mà Chân Nguyệt trồng cũng chưa thu hoạch xong, nhưng nàng bảo Kiều Triều và Kiều Nhị khi đi huyện thành mua thêm ít đậu nành về.

Lần này, họ mang theo một sọt rau hẹ, củ cải lớn, cùng một ít cải bẹ xanh rồi xuất phát. Chuyến đi lại mang về cho họ mấy trăm văn tiền lời. Điều bất ngờ là Tống phủ dặn lần sau mang thêm nhiều hơn vì hàng xóm của họ: Chung phủ và Hoàng phủ cũng muốn đặt hàng.

Hóa ra, lần trước sau khi Kiều Triều mang đồ ăn đến, thiếu gia Tống Ngôn Đình của Tống phủ đã dẫn bạn học về nhà ăn cơm. Mọi người đều khen củ cải rất ngon. Khi về nhà, họ nhận ra rau củ mình ăn không thể ngon bằng, liền hỏi Tống Ngôn Đình, rồi quyết định đặt mua từ Kiều gia.
Bình Luận (0)
Comment