Sử sách ghi lại, Đại Bình năm thứ 13, lúc đó Vua Kiều Định hơn 55 tuổi bất ngờ truyền ngôi cho thái tử A Sơ, gọi là Hữu Thiên đế tiếp tục cái trị Đại Bình.
Kiều Định đế được lưu danh sử sách, tiếng khen muôn đời, mở ra một triều Đại Bình hưng thịnh, rộng lớn, dù xuất thân nông phu nhưng các quyết sách ngài đưa ra đều khiến đất nước phát triển, đi đúng hướng, là tấm gượng noi theo của các đời sau.
Không chỉ thế, cả đời ngài chỉ có một Hoàng Hậu khiến không biết bao hậu thế sau này bàn về mối tình này. Các cuộc thảo luận về hai người luôn rất thu hút mọi người trên mạng bởi về sau họ phát hiện hai người được chôn chung một lăng mộ, thể hiện sự yêu thích Chân Nguyệt của hoàng đế đến nhường nào. Sự tò mò về Hoàng hậu Thần An càng được quan tâm.
Lúc đó có rất nhiều đại thần phản đối nhưng Kiều Triều dùng uy quyền của mình để khiến họ im lặng.
Trong sử sách thường được viết nhiều về hoàng thượng và nam tử nhiều hơn nhưng riêng hoàng hậu Thần An lại được ghi chép lại rất nhiều. Đây cũng là do Kiều Triều đặc biệt ra lệnh ngự sử ghi lại sự thật về công lao của Chân Nguyệt vì hắn muốn A Nguyệt nhà hắn sẽ được đời sau nhớ đến công lao của nàng và tiếng thơm ngàn đời.
Vẫn sẽ có sử sách vẫn coi thường nàng là nữ nhân nên bảo nàng mê hoặc hoàng thượng, muốn mình được ca ngợi. Nhưng khen vẫn nhiều hơn chê.
Từ nữ y quán giúp đỡ biết bao nữ nhân thời cổ đại cũng như việc chữa trị trong quân y, từ một số điều luật hay các cải cách nông nghiệp, thương mại... đều được Kiều Triều ban thưởng và nói trước các quan đại thần.
Các quan đại thần cũng càng ngày khâm phục sự khâm phục sự cơ trí của nàng, vừa có thể đánh trận giúp phụ quân, lại có thể đưa ra các kiến nghị tốt, là nữ anh hùng!
Lại nói về chuyện nhường ngôi.
Thật ra chuyện này hắn đã bàn trước với Chân Nguyệt. Lúc bọn họ đi Lương Châu, hắn đã nói đợi sau khi đất nước ổn định, hắn sẽ truyền ngôi cho thái tử, thời gian còn lại sẽ dành phần đời còn lại của hắn chỉ ở bên A Nguyệt.
"Ta định truyền ngôi cho thái tử"
"Chàng nghĩ kĩ chưa" Từ bỏ quyền lực nắm trong tay không phải chuyện dễ.
“Rồi, ta muốn ở bên cạnh nàng nhiều hơn, lúc trước ta quá bận rộn rồi, A Sơ cũng trưởng thành, giao lại cho A Sơ ta rất yên tâm”.
Hắn thấy nên để A Sơ bận rộn đi, còn hắn già rồi, chỉ nên bận rộn với một mình A Nguyệt nhà hắn thôi.
A Sơ ở một nơi khác: hắc xì, ai nhớ thương mình vậy.
Hai người bọn họ ở trong cung một thời gian liền thu dọn đồ đạc làm lão thái thái, lão thái gia đi du ngoạn khắp nơi sau khi đã chán khung cảnh trong cung.
Trước khi đi họ chỉ để lại một bức thư cho A Sơ nói rõ về ý định.
A sơ sau khi đọc xong: ... Ta cũng muốn nghỉ ngơi, ta cũng muốn ở bên nương tử, phụ hoàng lại mang mẫu thân đi mà không báo trước rồi, hắn cũng phải để Hành nhi học tập dần dần a.
Hai người mang theo nha hoàn và cận vệ đi dọc theo Đại Bình từ Nam chí Bắc, đến các nơi thăm thú cảnh vật.
Cứ mỗi độ xuân về, Kiều Triều và Chân Nguyệt lại trở về kinh thành, thăm con cháu. Kinh thành giờ đây đã phát triển thịnh vượng hơn, những tòa thành cao sừng sững, đường phố tấp nập và hân hoan hơn bao giờ hết.
A Sơ giờ đã là một vị hoàng đế uy nghiêm, còn Mộ Khanh Thơ trở thành một hoàng hậu nhân từ, đức độ.
Mỗi lần trở về, họ lại thấy hoàng thái tôn, hoàng thái nữ của mình lớn thêm, từ chập chững tập đi đến khi biết chạy nhảy, hồn nhiên gọi bọn họ "Hoàng tổ phụ, hoàng tổ mẫu" đến tuổi thành thân.
Thời gian thấm thoát thôi đưa, hai lão nhân ngồi tựa vào nhau dưới giàn nho trĩu quả, cả hai đã đầu đầy tóc bạc cùng nếp nhăn trên mặt nhưng ánh mắt thì vẫn có thần, yên bình ngắm cảnh. Ánh nắng chiếu rọi từ đằng sau đổ bóng người trên mặt nước.
"Cũng đã đến lúc chúng ta nên quay về rồi" Bọn họ đã đi hơn 10 năm, cũng đã chứng kiến nhiều cảnh đẹp, vật lạ, cũng đã già rồi, không cong sức để đi nữa.
"Được, đời này ta rất mãn nguyện, có A Nguyệt nàng bên cạnh thật hạnh phúc"
"Ta cũng rất mãn nguyện" Đời này nàng được thử thứ tình cảm này, thật không tệ chút nào.
"Kiếp sau ta sẽ tìm nàng, chờ ta"
"Được".
Dù không biết kiếp sau thế nào nhưng nàng nguyện ý chờ, chỉ vì đó là hắn.
HOÀN