Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 93

"Nghe cũng có lý."

Mặc dù phần đông người trong thôn không mấy lạc quan về chuyện trồng rau của Kiều gia, nhưng cũng có người cho rằng chắc hẳn Kiều gia phải có lý do gì đó mới dám làm như thế. Dù sao đi nữa, họ cũng không tin Kiều gia lại ngu ngốc đến mức mạo hiểm như vậy mà không tính toán kỹ. Trong khi những lời đồn đại lan rộng, Kiều gia vẫn bận rộn làm việc trên cánh đồng. Ai nấy đều mệt nhoài, cơm nước xong là nằm lăn ra nghỉ.

Chỉ có Chân Nguyệt và Kiều Triều là vẫn giữ thói quen sạch sẽ, luôn phải rửa ráy cẩn thận trước khi đi ngủ. Dù không tắm được, nhưng họ cũng lau qua người.

Chân Nguyệt khá hài lòng với thói quen sạch sẽ của người trượng phu này. Ít nhất, nàng không phải chịu đựng mùi mồ hôi hay mùi chân khó chịu mỗi khi đi ngủ.

Vì sợ Chân Nguyệt vay tiền, gần đây không ai dám đi ngang qua Kiều gia, kể cả chó cũng tránh xa, trừ phi đó là trưởng thôn.

Trưởng thôn biết rõ tình hình nên không ngại ghé qua, nhưng nhà ông ấy lại ở hướng khác, nên nếu không có việc cần, thì ông ấy cũng ít khi tới.

Nhà gần nhất với Kiều gia là Lâm gia, nhưng cũng chẳng thấy ai ló mặt ra.

Chân Nguyệt cũng không thấy Lâm Tiểu Hổ xuất hiện nữa, mà Tiền thị cũng bận rộn đến mức không còn thời gian ra cây đa nghe ngóng chuyện trong thôn.

Vì vậy, Kiều gia cũng không biết rằng họ đã bị cả thôn xa lánh.

Dù có biết, Chân Nguyệt cũng chẳng mấy bận tâm. Với nàng, như vậy càng tốt, khỏi phải tiếp chuyện ai cả ngày.

Tiểu A Sơ giờ đã biết lật người.

Chân Nguyệt để ý rằng thời tiết dạo gần đây không còn nóng nữa, thậm chí sáng sớm còn se lạnh. Mặc dù nhờ dị năng, rau củ có thể chịu được lạnh giá, nhưng nếu vào ngày tuyết rơi dày, mà rau vẫn tươi tốt thì cũng thật khó hiểu. Vì vậy, nàng dự định khi đông đến sẽ không trồng rau ngoài đồng nữa.

Lý do nàng trồng đậu nành là để mùa đông có thể làm giá đậu đem bán, chắc chắn sẽ kiếm được lời, ngoài ra còn có thể làm đậu hũ và sữa đậu nành.

Ban đầu, Chân Nguyệt muốn trồng khoai tây và khoai lang, nhưng khi hỏi mua hạt giống thì không có. Có lẽ những giống cây này chưa được phổ biến ở vùng này, hoặc nếu có, dân làng cũng chưa biết tới.

Vào mùa đông, không có nhiều loại rau trồng số lượng lớn, ngoài củ cải và cải trắng, còn lại tạm thời nàng quyết định không trồng.

Nhìn qua chuồng heo, Chân Nguyệt thấy hai con heo đã béo tốt, chờ đến mùa đông là có thể g.i.ế.c thịt bán. Gà trong chuồng cũng đã đến lúc có thể ăn thịt.

Chân Nguyệt xoa cằm, nghĩ rằng nên nuôi thêm vài con heo, gà và vịt. Nhưng rồi nàng lại nhìn ngôi nhà cũ kỹ, cảm thấy lo lắng mùa đông này, nếu tuyết rơi lớn, thì nhà họ có thể bị sập.

Trước tiên, có lẽ phải tu sửa nhà cửa.

Có quá nhiều việc cần làm, Chân Nguyệt thầm tính toán nhưng tiếc rằng không có giấy bút để ghi lại. Nghĩ tới việc cần mua giấy bút, nàng nhớ ra gần đây đã học chữ cùng Kiều Triều, hẳn cũng biết đôi chút. Chắc cũng không quá ngạc nhiên nếu nàng bắt đầu viết lách, vì nàng vốn thông minh!

Sau khi gieo hết hạt giống xuống ruộng, mọi người trong nhà đều thở phào nhẹ nhõm. Những ngày qua ai cũng vất vả. Kiều Trần thị bảo Kiều Đại Sơn đi mua một con gà và một cân thịt, buổi tối cả nhà được ăn một bữa thịnh soạn để bồi bổ sau những ngày làm việc mệt mỏi.

Kiều Triều nhìn cánh tay đen sạm của mình, cảm thấy có chút trầm ngâm. Trước đây da nguyên chủ đã đen, giờ lại càng đen hơn. Hắn liếc nhìn Chân Nguyệt, chỉ có nàng là cánh tay vẫn trắng như trước.
Bình Luận (0)
Comment