Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Chương 101

Quý Dương xụ mặt không vui: “Rõ ràng là quả đào trên cây mà.”

“Vậy sao? Xem ra sau này Dương Dương nhà chúng ta sẽ trở thành họa sĩ phái trừu tượng rồi.”

Tống Thời Hạ đúng lúc nghe được câu này, hiệu trưởng Hồ không hổ là người làm công tác văn hóa, đúng là biết cách khen trẻ con.

Khách tới nhà, Tống Thời Hạ bèn nói mẹ chồng cứ ngồi ôn chuyện với bí thư Trương, để cô vào bếp là được rồi.

Hàn Dung cũng rất ngại ngùng.

“Mẹ nói vài câu rồi về ngay.”

“Lâu rồi mẹ không gặp bạn bè, trong bếp có con rồi, mẹ cứ yên tâm đi ạ.”

Hàn Dung rửa sạch tay, tháo tạp dề ra vắt trên cửa.

“Uyển Thanh, sao chuyện lớn như thế mà bà với lão Hồ không nói cho chúng tôi biết thế?”

DTV

Tống Thu Sinh cũng chạy vào bếp.

“Hàng xóm trong phòng khách là ai thế? Sao anh thấy mẹ chồng em gọi ông ấy là hiệu trưởng vậy?”

“Ông ấy đúng là hiệu trưởng đấy, hàng xóm nhà em là hiệu trưởng của đại học Yên Kinh, ngày nào anh cũng ra ngoài, em còn tưởng là anh cũng biết cái này.”

Tống Thu Sinh không biết nên nói cái gì cho phải.

“Anh cảm thấy, nếu được thì em cứ học cho hết cấp 3 đi, em nhìn đi, xung quanh em toàn là người làm công tác văn hóa, em không cảm thấy mình rất lạc quẻ à.”

“Em không thấy nha, đâu có ai nói chuyện học hành văn hóa với em đâu.”

Tống Thu Sinh ngẫm nghĩ: “Vậy nếu em với em rể không có chủ đề trò chuyện chung thì sao đây?”

 

“Anh à, người ta là giáo sư đại học, trình độ văn hóa cao lắm, dù em có tốt nghiệp cấp 3 thì cũng đâu có chủ đề chung để nói đâu.”

“Chưa kể, em với anh Quý kết hôn là để sống qua ngày, không phải làm học trò của anh ấy, em lên đại học cũng chưa chắc có chung chủ đề nói chuyện với anh ấy đâu.”

Tống Thu Sinh được cuộc sống nơi thành thị hun đúc một thời gian.

Thanh niên ở đây đều tự do yêu đương, không thích hợp thì chia tay, người trẻ tuổi thì theo đuổi cảm giác có chủ đề chung.

Thấy em gái không có ý chí tiến tới như vậy, anh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

“Anh nói không lại em, em cũng đâu thể cả ngày cắm mặt ở nhà nấu cơm như thế được.”

Tống Thời Hạ cố ý trêu chọc anh trai:

“Tại sao lại không thể ở nhà nấu cơm chứ? Phụ nữ chịu lao động là vinh quang nhất, em cũng đâu có nằm ườn ra lười biếng cả ngày đâu.”

Tống Thu Sinh nghẹn họng.

“Em đúng là em gái ruột của anh. Người ta lên thành phố đều muốn bản thân trở nên ưu tú và nổi bật hơn.

Em thì giỏi rồi, trốn trong nhà nấu cơm cả ngày, biến mình thành bà nội trợ, sau này em già rồi thì còn cái gì chứ?”

Tống Thời Hạ không giỡn hớt nữa: “Anh à, em nói đùa với anh thôi, sao anh lại nổi giận như thế chứ?”

Tống Thu Sinh cạn lời, không biết nói gì với cô cho phải.

“Anh nói em là ngờ nghệch trời thương, em lại cãi là không phải.”

Tống Thời Hạ cố nhẫn nại giải thích một lần:

“Hiện tại em không muốn đi làm, là vì em còn chưa thích ứng với cuộc sống nơi này, anh phải cho em thời gian làm quen chứ?

Nấu ăn chỉ là sở thích riêng của em, ai lại dở hơi thích cả ngày cặm cụi trong bếp chứ.”

 
Bình Luận (0)
Comment