Quý Dương cứ nhìn chằm chằm vào cửa nhà bếp, hôm nay bà nội mang nhiều thịt tới như thế, trong nhà lại có thể ăn thịt rồi.
Cậu bé âm thầm hạ quyết tâm:
Từ nay về sau không mua nổi thịt thì cứ gọi điện cho bà nội, không thể để dì chịu ấm ức được.
Em trai thích dì như thế, phải để dì làm mẹ của hai đứa mãi mới được.
Nhìn cả một đĩa thịt gà to tướng được bưng lên, Quý Dương lập tức nhảy xuống ghế.
Quý Học Nhai thấy vậy thì nghĩ là bé con thấy thịt nên thèm.
Quý Học Nhai thầm nghĩ, ngày mai lúc về ông phải để lại bao nhiêu tiền đây?
...
Tiểu Lý tới đón người, không biết có phải ảo giác của mình hay không, anh ấy cảm thấy giáo sư Quý thoạt nhìn đã gầy hơn trước rất nhiều.
Xuống xe, Quý Duy Thanh thở hắt ra một hơi thật dài, đây ắt hẳn là cảm giác thấp thỏm khi về nhà đây mà.
Anh gõ cửa.
Trong sân không có động tĩnh gì, nhưng trong nhà vẫn đèn đuốc sáng trưng.
Anh đi qua bên cạnh gõ cửa, nhà giáo sư Tạ cũng sáng đèn, nhưng không có phản ứng gì.
Hôm nay là ngày mấy?
Sao tất cả mọi người đều không có ở nhà thế này?
Quý Duy Thanh đứng ở trước cổng, mở túi hành lý kiếm chìa khóa.
Chờ tới khi đến gần anh mới phát hiện không phải trong nhà không có người, mà là quá đông người nên hoàn toàn không nghe thấy động tĩnh ngoài cổng.
Tiếng trẻ con cười đùa trong nhà đã át cả tiếng gõ cửa của anh.
Cách cửa sổ, anh thấy cô đang đứng cười cười nói nói với một người đàn ông xa lạ, trong lòng bỗng chốc cảm thấy khó chịu.
Quý Duy Thanh đẩy cửa đi vào, phòng khách lập tức yên tĩnh lại, đại khái là vì không ngờ anh lại đột nhiên trở về như thế.
Tống Thời Hạ ngẩn ra nhìn anh, vẫn là hai đứa bé phản ứng nhanh.
“Ba ơi!”
Quý Nguyên ôm lấy chân anh, Quý Dương cũng ôm chân còn lại.
DTV
Tống Thời Hạ thấy vậy, không khỏi cảm thấy buồn cười, nhìn thế này chắc là anh khó mà bước đi được rồi.
Anh nhìn thẳng vào cô: “Anh về rồi đây.”
Tống Thời Hạ đi tới nhận lấy túi đồ của anh.
“Anh vất vả rồi, có đói không?”
Quý Duy Thanh nắm tay cô: “Balo nặng lắm, để anh cầm cho.”
Hàn Dung là người phản ứng chậm nhất.
Bởi vì bà không thể tin được đây là con của mình, con trai của bà lại chủ động nắm tay con dâu ư?!
Xưa nay bà cảm thấy thằng ba học nhiều quá nên mụ đầu rồi.
Từ nhỏ chỉ thích ôm sách, lớn lên thì càng nghiêm trọng hơn, ngoại trừ học ra, gần như không còn bất kỳ sở thích nào khác.
Giới thiệu người yêu cho nó, nó lại nói nó muốn sống với toán cả đời, làm bà giận tới mức muốn đoạn tuyệt quan hệ với nó.
Cả nhà cũng chẳng ôm hy vọng gì, nhưng hôm nay lại nhận được niềm vui bất ngờ, lại còn là niềm vui bất ngờ liên tục nữa.
Hàn Dung cũng không gọi con trai lại, cơ hội để hai mẹ con nói chuyện còn nhiều lắm.
Nhưng hai vợ chồng trẻ mới xa cách lâu ngày, bà không muốn làm phiền hai người.
Nói không chừng mấy tháng, hoặc một năm nữa là Dương Dương với Nguyên Nguyên sẽ có thêm em ấy chứ.
Tống Thời Hạ kinh ngạc khi thấy anh chủ động như thế.
Đi công tác hơn nửa tháng, chẳng lẽ anh đã thông suốt chuyện yêu đương rồi ư?