Tống Thời Hạ cố ý lừa cô bé: “Em sao thế? Lẽ nào có ai thích anh ấy à?”
Dương Phi Phi tức giận nói:
“Vậy thì đầy người luôn, gia đình người ta giàu hơn, bằng cấp cũng cao hơn chị, chỉ thua không đẹp bằng chị thôi.”
Tống Thời Hạ nổi hứng hóng hớt: “Có những ai thế? Kể cho chị nghe đi.”
Dương Phi Phi khó hiểu: “Chị hỏi cái này làm gì? Em sợ chị nghe xong sẽ cảm thấy tự ti ấy.”
Tống Thời Hạ giả vờ như một cô gái thôn quê chưa trải việc đời:
“Tại sao phải tự ti chứ? Có nhiều người thích chồng chị như vậy, chẳng phải chị nên thấy vui vẻ à?”
Vẻ mặt Dương Phi Phi như nuốt phải ruồi bọ.
“Không có văn hóa đáng sợ ghê. Ba của chị Nhã Như là nhà ngoại giao, chị Bình là học sinh xuất sắc ngành Trung văn tại đại học Yên Kinh.
Chị Lưu Mộng là phiên dịch viên, còn có rất nhiều người thích anh em, thật sự không hiểu sao anh ấy lại chọn chị nữa.”
Hay lắm, Quý Duy Thanh thế mà lại thu hút nhiều chị gái giỏi giang như vậy, tất cả đều là phần tử trí thức.
Tiếc là họ không biết Quý Duy Thanh không thích tình yêu trai gái gió trăng mây nước.
“Em nói vậy, đúng là chị cảm thấy anh ấy hơi quá đáng.”
Dương Phi Phi nhìn cô như nhìn một cô ngốc.
“Chị có sao không thế? Ban nãy chị còn nói hai người yêu nhau thật lòng, thế mà mới bây giờ đã hối hận rồi à?”
Quý Duy Thanh gõ cửa, chặn ngang lời Tống Thời Hạ định nói.
“Về nhà thôi.”
“Được rồi!”
Tống Thời Hạ cười tủm tỉm nói:
“Chị với anh em về nhà nhé, mấy câu ban nãy đều trêu em thôi, em đừng tin là thật nhé.”
Dương Phi Phi lập tức nhận ra mình bị trêu, làm cô bé giận muốn chết.
“Sao lại có người đáng ghét như chị chứ!”
Tống Thời Hạ và Quý Duy Thanh cùng nhau bước ra ngoài.
DTV
Quý Duy Thanh bỗng nhiên mở miệng: “Em đừng để ý mấy lời Phi Phi nói, em ấy chưa hiểu gì hết.”
“Lẽ nào anh còn định nói cô bé chỉ là trẻ con, phạm sai lầm thì cố nhịn mà bỏ qua à?”
Quý Duy Thanh phản bác: “Không phải, dù là con nít, phạm phải sai lầm thì cũng sẽ bị phạt.”
Được rồi, thấy anh tỏ rõ lập trường nên bỏ qua, không so đo với anh vậy.
Tống Thời Hạ tò mò nói: “Kể cho em nghe về đối tượng đi xem mắt trước đó của anh đi.”
Quý Duy Thanh ngừng lại nhìn cô, ngay khi Tống Thời Hạ nghĩ rằng anh sẽ nói mấy câu kinh điển như “Trong trái tim anh chỉ có một mình em” hay “Họ chỉ là người qua đường”...
Quý Duy Thanh chỉ cau mày đáp: “Không nhớ nữa.”
Hừ, cô còn tưởng anh đang chuẩn bị tung ra quả b.o.m nào đó chứ.
Quý Duy Thanh lại nói tiếp: “Em không cần phải để ý những lời nói của Phi Phi, con bé vẫn còn nhỏ.”
Tống Thời Hạ buột miệng nói ra:
“Con bé nói cũng đúng mà, em quả thật chỉ là một cô gái quê không có văn hóa gì hết, không phải sao?”
Quý Duy Thanh á khẩu không trả lời được, Tống Thời Hạ không tiếp tục hỏi về chuyện này nữa.
Cô chỉ thuận miệng nhắc đến, không ngờ lại khiến Quý Duy Thanh nhớ mãi trong lòng như thế.
Buổi tối, lúc chuẩn bị đi ngủ, Tống Thời Hạ đang định chui vào ổ chăn của anh thì bị Quý Duy Thanh giữ vai lại.