Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Chương 142

Trong mắt giáo viên, thành tích của cô ấy không ổn định.

Nhưng mấy năm qua chủ nhiệm lớp đều là thầy giáo, cô ấy chỉ có thể cắn răng chịu đựng chuyện này mà thôi.

Quý Yên Nhiên cảm thấy mình như được sống lại.

Cô ấy đi vào phòng bếp: “Mẹ có cần con giúp gì không?”

Hàn Dung rất xót con gái nhỏ: “Con cứ nghỉ ngơi đi, đã hết đau bụng chưa?”

“Con uống hơn nửa cốc nước ấm thì đỡ hơn nhiều rồi, bây giờ cử động một chút cũng không sao.”

Quý Nhiễm nói: “Táo đỏ và long nhãn đều có tác dụng bổ khí huyết, chắc là cũng có chút tác dụng đấy.”

Quý Yên Nhiên: “Em cầm đôi đũa gắp hai quả táo đỏ và long nhãn ăn, trà thì ngòn ngọt, chắc là có tác dụng thật đấy.”

DTV

Hàn Dung sang sảng nói: “Nếu có tác dụng thì mẹ mua một xe táo đỏ và long nhãn để cho con ăn hàng ngày.”

Quý Nhiễm dở khóc dở cười: “Bồi bổ nhiều cũng không tốt đâu, đến tháng thì ăn một ít đồ bổ m.á.u là được rồi.”

“Không ăn ít được, con bé ăn canh gà cũng không có tác dụng, cả nhà mình đều khỏe mạnh, chỉ có em gái con ốm yếu nhiều bệnh như thế thôi.”

Quý Nhiễm nghĩ đến việc em gái là do mẹ sinh ra khi đã lớn tuổi nên không đổ thêm dầu vào lửa nữa.

Quý Yên Nhiên đi lên tầng thì gặp ba nhóc con kia.

Cô ấy xoa đầu ba đứa: “Ba bé heo con dậy rồi à?”

Bọn cháu không phải heo!

Mấy đứa giận mà không dám nói gì.

Quý Yên Nhiên lừa bọn chúng đến phòng mình.

 

“Dương Dương, mẹ mới đối xử với các cháu có tốt không?’

Quý Duy Thanh bế con ra ngoài, Tống Thời Hạ còn tưởng anh muốn thay quần áo cho cậu bé, không ngờ anh lại giữ vai cô lại từ phía sau.

Tống Thời Hạ không biết anh định làm gì.

“Sao vậy?”

Quý Duy Thanh không hiểu sao bản thân lại thấy chột dạ: “Trước đây mẹ và chị cả muốn mai mối cho anh và Vu Phương, anh không đồng ý.”

Tống Thời Hạ ép anh từng bước ngồi xuống giường.

Ánh mắt của cô lóe lên tia sáng nguy hiểm: “Có phải anh còn muốn nói hai người là thanh mai trúc mã, từ bé đã thân thiết không?”

“Anh không có qua lại gì với cô ta nên không tính.”

Cô ngồi lên đùi, đối mặt với anh, hai tay ôm lấy cổ anh.

“Hết rồi à?”

Quý Duy Thanh sợ cô ngã xuống nên đặt tay lên hai bên eo cô: “Hết rồi.”

Tống Thời Hạ tin tưởng nhân phẩm của anh.

Người này đêm tân hôn còn ngây ngơ xấu hổ, không có người dẫn dắt thì không biết làm gì, ai mà yêu thầm anh thì không khác gì nháy mắt cho người mù xem.

Trùng hợp cô nghe được cuộc trò chuyện của anh với em gái nên đã trốn vào chỗ rẽ ở cầu thang để không làm hai anh em xấu hổ.

Cô đoán cô gái Vu Phương kia chắc đã phải lòng Quý Duy Thanh từ lâu rồi, hiện giờ đã ly hôn nên lại dấy lại ngọn lửa lòng với anh.

Có lẽ, nếu như không có cô thì Vu Phương kia chính là mẹ của hai cậu đứa bé rồi.

Nhưng chuyện tình cảm không ai có thể nói chắc chắn được.

Quý Duy Thanh tình nguyện đi xem mắt với một người xa lạ cũng không chấp nhận Vu Phương được người nhà lựa chọn, có thể thấy hai người thật sự không phù hợp.

 
Bình Luận (0)
Comment